[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu

Chương 134: Mất con




Một người đàn ông ngồi trên ghế ngoài hành lang bệnh viện, người khom xuống, hai tay che lên miệng, đôi mày chau lại đầy vẻ lo sợ. Người con gái trong kia đang trong tình hình nguy cấp đến thế nào, anh cũng chẳng thể biết được. Cú ngã của Erena nằm ngoài dự tính của anh, hơn nữa việc Erena đang mang thai thì anh thật sự không biết, nếu biết anh đã không để sự việc đáng tiếc đó xảy ra.

Người đàn ông còn lại với chiếc áo sơ mi màu sẫm đã dính máu thì cứ đi đi lại lại, trong lòng cứ rối như tơ vò, thật sự không thể ngừng lo lắng khi nghĩ tới người con gái ấy, cảnh tượng kinh hoàng cô nằm trên vũng máu lại ập đến trong tâm trí anh. Victor đưa mắt nhìn lên dòng chữ "phòng cấp cứu" mà trong lòng quặn lại, miệng khẽ chẹp một tiếng đầy đau đớn, một tay giơ lên vuốt lấy khuôn mặt đang nhễ nhại mồ hôi.

Chợt anh đưa mắt nhìn xuống người đàn ông đang khom mình ngồi dưới ghế ngoài hành lang bệnh viện, Victor liền chau mày lại đầy tức giận, thật sự cảm thấy ghê tởm cái dáng vẻ giả tạo, cảm tưởng như hắn đang quan tâm, lo lắng cho cô như vậy sau khi đã khiến cho chuyện xảy ra như thế.

Victor bước tới bên Mark với vẻ đầy tức giận, hai tay anh nắm chặt lấy cổ áo anh ta rồi dựng đứng lên, ánh mắt trợn trừng lên rất dữ tợn.

- Mày cố tình đúng không?! Mày cố tình làm hại Erena chỉ vì mày vẫn còn thù tao đúng không?! - Victor gằn giọng rồi nói với ngữ điệu tức giận, dường như chẳng thể làm chủ được mình nữa.

- Không...! Tôi không... - Mark chau mày đáp lại đầy bối rối.

- Mày vẫn luôn căm thù tao vì đã cho mày một cái chân bị què còn gì?! Khiến cho mày quanh năm suốt tháng chỉ có thể quanh quẩn ở cái cửa hàng của mày! Mày rộng lượng tới mức có thể sẵn sàng bỏ qua cho tao cơ à?! - Victor vừa trừng mắt vừa dồn dập nói với những lời lẽ khiêu khích nhằm lật tẩy bộ mặt mà anh cho là giả tạo ấy.

Mark chau mày nhìn thẳng vào người đàn ông đang nổi điên lên trước mặt mình, anh nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo mình tới mức gân nổi đầy lên mà trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, gò bó như bị dồn vào bước đường cùng.

- Đúng là tôi đã rất muốn tặng lại anh môt nhát dao vào đúng vị trí anh cho tôi vào 6 năm trước... nhưng tôi không hề muốn làm hại tới Erena... tôi thậm chí còn không biết cô ấy đang mang thai! - Mark nghiến răng lại nói, nhưng nét mặt lại thoáng vẻ đau buồn khi nhắc tới người con gái đang được cấp cứu trong kia.

Victor nghe lời ngụy biện ấy mà chợt thấy nực cười, khóe môi nhếch lên, một nụ cười bao hàm quá nhiều cung bậc cảm xúc, thật sự hỗn loạn, đau đớn, tức giận,...

Anh không chần chừ thêm mà lập tức rút một con dao găm trong bao được cài sau thắt lưng ra rồi dí vào người Mark, khiến anh ta tròn mắt ngạc nhiên mà cũng không kém phần hoảng hốt.

- Đấy! Mày cho tao một nhát vào đây đi! - Victor nhướn mày nói như khiêu khích Mark rồi đập tay vào đùi mình như một sự gợi ý cho anh ta.

- Mày thậm chí có thể lấy đi cả hai bên chân tao, cho tao ngồi xe lăn cả đời cũng được! Có biết bao nhiêu cách, nhưng sao mày lại chọn cách làm hại đến người phụ nữ của tao... và con tao cơ chứ...? - Victor trừng mắt nghiến răng nhìn anh ta.

Trong Mark vẫn còn cảm thấy rất bối rối và lo lắng cho Erena, sau sự cố đó, thật sự là trong thâm tâm anh không còn nghĩ đến việc trả thù, mà lúc này đây anh chỉ lo cô có bị sao không. Không thể phủ nhận rằng lúc trước, khi mới gặp lại Erena, Mark đã có ý định lợi dụng cô để trả thù Victor, hay thậm chí là làm tổn thương cô, nhưng càng tiếp xúc thì anh lại càng thấy quý cô hơn, một phần nào đó trong anh không còn muốn lợi dụng một người con gái tốt tới vậy, kế hoạch trả thù chỉ còn tập trung vào mỗi Victor, nhưng không ngờ lại xảy ra sự việc ngoài ý muốn...

- Nhưng nếu con tao có mệnh hệ gì... thì mày sẽ được chuyển sang nhà xác bệnh viện, chứ không còn đứng đây đâu. - Victor nghiến răng ken két buông lời cảnh cáo.

Mark cầm con dao ấy trong tay mà còn hơi run lên, thật sự anh không còn tâm trí cho những việc đó nữa..

Cánh cửa phòng cấp cửa được mở ra, một vị bác sĩ đã có tuổi liền bước ra với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng có chút đượm buồn.

- Ai là người nhà của bệnh nhân? - Ông lên tiếng hỏi.

- Là tôi! Cô ấy thế nào thưa bác sĩ? - Victor chạy đến bên ông mà hỏi đầy sốt sắng.

- Bệnh nhân mất tương đối nhiều máu, nhưng rất may là đã qua cơn nguy kịch, cần nghỉ ngơi thêm để sức khỏe ổn định lại. Tuy nhiên đứa bé... - Ông nói rồi ấp úng, nhịp tim của Victor đập nhanh đầy hồi hộp, tuy nhìn sắc mặt của bác sĩ anh cũng có thể đoán ra đã có chuyện chẳng lành, nhưng bản thân vẫn chưa dám tin chắc. Hai mắt anh mở to, hướng thẳng vào vị bác sĩ như đang chờ đợi câu trả lời.

- Đứa bé... không giữ được...- Vị bác sĩ thở dài não nề.

Câu nói ấy lọt vào tai khiến Victor cảm tưởng như đứng còn chẳng vững, anh bước lùi về một bước, trong lòng trào dâng sự hụt hẫng. Mark cũng cảm thấy nhói lên trong lòng, chuyện tồi tệ như vậy xảy ra là do anh, bản thân người đàn ông lúc này không thể ngừng đổ lỗi trong mình, tâm can cảm giác như bị vò xé.

- Bệnh nhân vẫn còn bất tỉnh do mất quá nhiều máu và kiệt sức, chừng 2-3 tiếng nữa sẽ tỉnh lại thôi. - Vị bác sĩ vỗ nhẹ vào vai Victor như an ủi rồi cũng rời đi ngay sau đó.

Victor tựa lưng vào bức tường ngoài hành lang bệnh viện mà mọi thứ như sụp đổ trong lòng, anh nhắm nghiền mắt lại, một tay giơ lên và che đi phần mắt, miệng cắn chặt môi, nghiến răng ken két đầy đau đớn. Lại một lần nữa anh chẳng thể bảo vệ được cô, hay cả đứa con đang nằm trong bụng người phụ nữ của mình. Ngay cả khi anh ở bên cô, anh cũng không thể làm được, anh rốt cuộc là loại đàn ông gì thế này...?

Erena sớm được chuyển tới phòng hồi sức ngay sau đó không lâu, Victor ngồi cạnh cô, mắt nhìn người con gái ấy đang chìm vào giấc ngủ mà trong lòng quặn đau, hai tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang cắm ống truyền của cô, nâng lên nhẹ nhàng rồi đặt một nụ hôn lên mu bàn tay mảnh khảnh ấy. Victor nhắm nghiền mắt lại, giữ chặt bàn tay cô trong lòng bàn tay to lớn của mình mà trong lòng vẫn không ngừng tự đổ lỗi.

Mark đứng bên ngoài cửa, đưa mắt nhìn qua khung kính, cảnh tượng ấy khiến anh cũng không hề thoải mái gì, sao anh lại có thể khiến cô gặp nguy hiểm như vậy cơ chứ...

____

Gần 3 tiếng trôi qua, Mark nhìn vào giường bệnh của Erena qua tấm kính ở cửa phòng bệnh, một phần cũng vì lo lắng khi Erena mãi chưa tỉnh lại, anh liền dùng tay kéo nhẹ cánh cửa sang một bên, khẽ bước chân vào trong rồi kéo cửa đóng lại.

Victor ngước mắt nhìn lên, sắc mặt chợt thay đổi hẳn, ánh mắt hình viên đạn đằng đằng sát khí hướng thẳng vào người đàn ông đang đứng phía cửa phòng bệnh.

- Con dao tao đưa mày đâu? - Victor cất giọng trầm xuống thật đáng sợ.

Mark không trả lời, chỉ lẳng lặng đánh mắt nhìn xuống con dao găm đang cầm trên tay. Victor hiểu ý liền đứng phắt dậy, chậm rãi bước về phía người đàn ông kia, từ ánh mắt cho đến sắc thái biểu cảm trên gương mặt, mọi cử chỉ hành động đều như muốn khiêu khích người đối diện.

Mark chau mày nhìn Victor bước tới mà liền lắc đầu nguây nguẩy, tay cầm con dao không có vẻ gì là sẵn sàng giao chiến.

- Không... tôi không có ý định... - Anh mấp máy miệng nói.

Tuy nhiên Victor lại chẳng hề quan tâm xem Mark muốn nói gì, hay làm gì khác ngoài việc trả thù, anh sẽ cho hắn toại nguyện.

- Nào, cầm chắc nó rồi đâm tao một nhát mà trả thù đi này. Nhanh lên để tao còn sớm tiễn mày vào nhà xác. - Victor nhướn mày rồi nói với ngữ điệu khinh khỉnh, tiến lại tới ngay trước mặt Mark.

- Không... tôi chỉ muốn trả lại con dao... - Mark vẫn lắc đầu từ chối "gợi ý" của Victor.

Giữa người bắt đầu xuất hiện lời qua tiếng lại rất gay gắt, với bản tính nóng nảy của mình, Victor càng ngày càng cố dồn ép Mark vào đường cùng, nếu Mark cứ chần chừ như vậy mãi, Victor sẽ không kiềm chế được mà giật lấy con dao trong tay Mark và giết anh ta luôn, không cho anh ta một cơ hội trả thù.

- Victor...? - Tiếng nói yếu ớt của người con gái cất lên từ phía giường bệnh, Victor chột dạ, cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông liền trở nên im bặt, anh nhanh chóng chạy lại, ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh của cô, hai tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà khẽ run lên vì lo lắng.

Erena đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

- Em tỉnh rồi... - Victor nắm chặt lấy tay cô, thở phào nhẹ nhõm.

Erena nằm im một lúc, mắt nhìn lên trần nhà nhưng lại có cảm giác như đang hướng về vô định, không gian im ắng thế này khiến tất cả đều cảm thấy vô cùng bất an.

Cô đặt nhẹ một tay lên bụng rồi cất giọng thều thào hỏi anh.

- Con... sao rồi anh...? - Tiếng cô cất lên khiến Victor lặng người, đôi môi anh run lên khe khẽ, muốn trả lời nhưng cũng thật khó khăn, cổ họng bỗng nhiên cứng lại...

Anh nhìn quanh phòng đầy bối rối, bất chợt đứng phắt dậy, nói một cách gấp gáp giống như cố tình lảng tránh đi câu hỏi của cô.

- Em có khát nước không? Anh lấy nước cho em nhé! - Anh nói rồi đứng dậy, ra rót cho cô một cốc nước lọc.

Erena không nói gì, vẫn chỉ nằm im và nhìn lên trần nhà. Victor trở lại bên giường bệnh của cô với một cốc nước trên tay. Thấy anh cứ loay hoay nhìn xung quanh tìm ống hút, Erena mới liếc mắt nhìn anh, gắng gượng cất giọng mệt mỏi.

- Đỡ em ngồi dậy...

Victor nhìn cô, chần chừ một lúc rồi mới đỡ hẳn cô dậy, anh giúp cô uống một ngụm nước nhỏ, tuy nhiên thay vì đưa Victor cất đi thì Erena lại vẫn tự cầm nó trên tay, tay còn lại vẫn đặt nhẹ trên bụng.

- Con sao rồi anh...? - Cô hỏi lại một lần nữa, ngữ điệu vẫn không thay đổi, điều đó khiến lòng Victor quặn lại, hai tay anh nắm chặt lại kìm nén cảm xúc.

Không thấy anh trả lời, Erena dần cảm thấy mất kiên nhẫn, cô từ từ quay mặt sang nhìn anh, đôi mày hơi chau lại.

- Victor... em hỏi anh đấy...? - Cô ngập ngừng hỏi anh.

Tiếng cô cứ văng vẳng bên tai khiến anh không ngừng lúng túng, mọi chuyện đâu có thể nói ra dễ dàng được. Nhìn cô như vậy, Mark đứng phía cửa phòng bệnh cũng không kiềm nổi lòng.

- Victor...! - Erena có phần lớn giọng hơn, cô thật sự đã mất kiên nhẫn đối với anh.

Victor biết anh chẳng thể nào giấu diếm cô lâu thêm, đâu thể lảng tránh mãi thế, liền từ từ quay mặt nhìn cô, ánh mắt trĩu xuống đượm buồn.

- Con... mất rồi... - Anh ngập ngừng cất tiếng mà trong lòng quặn đau, không phải dễ gì để có thể nói ra điều đó, hơn nữa, nhìn Erena đau đớn khi biết được chuyện đó, Victor dĩ nhiên cũng không khỏi xót xa.

Lời nói của Victor như sét đánh ngang tai cô, Erena đưa mắt nhìn vào vô định, bàn tay đang đặt trên bụng khẽ nắm lại, miệng hé ra, thở hắt ra vài tiếng ngày càng mạnh. Hơi thở của cô trở nên dồn dập và khó khăn, sống mũi cô cay cay, khóe mi ươn ướt, cô nhắm nghiền mắt lại cố cảm nhận đứa bé trong bụng nhưng giờ đã không còn nữa, ép cho nước mắt trực trào tuôn ra, chảy dài xuống cả hai bên gò má, ướt đẫm gương mặt kiều diễm.

Cô mở to mắt ra nhìn vào thực tế, lập tức cô giơ tay lên và tát thật mạnh vào má mình, Victor giật mình nhìn cô, cố gắng ngăn lại nhưng cô đã nhanh tay tự hất cốc nước vào mặt mình trước khi anh có thể ngăn cản.

Victor giật lấy chiếc cốc trong tay cô rồi đặt lên bàn, anh lao đến ôm chầm lấy cô vào trong lòng mình, một tay anh vòng qua và đặt tay lên mái tóc cô, tay còn lại xoa trên má cô như cố gắng xoa dịu nỗi đau trong cô.

- Erena... Erena...! - Victor cất giọng nhẹ nhàng nhưng hơi run lên vì nghẹn ngào, nhìn người phụ nữ của anh đang khóc nấc lên, dường như trở nên điên dại vì cú sốc ngay trong vòng tay anh làm sao có thể không đau lòng.

Erena nấc lên từng tiếng đến nao lòng, cả căn phòng chỉ còn vang lên mỗi tiếng khóc của người con gái ấy, Mark chập chững bước tới gần chiếc giường bệnh của Erena mà không khỏi đau lòng thay.

Erena đặt tay lên cánh tay Victor đang ôm lấy mình, khẽ bấu lấy ngày càng chặt khiến cánh tay anh đỏ ửng lên vì những vết cào của cô. Nước mắt chảy ướt đẫm gương mặt ấy, tiếng gào khóc đầy đau đớn cũng vang vọng khắp căn phòng bệnh, một nỗi đau mà không thể diễn tả bằng lời, nỗi đau ấy có lẽ sẽ trở thành một vết sẹo, hằn sâu trong trái tim cô...

- Erena... tôi xin lỗi... tôi thật sự không cố ý... - Mark cất tiếng đầy ăn năn, bản thân cũng cảm thấy tội lỗi vô cùng. Anh đứng chắp hai tay trước người, đầu cúi gằm xuống mà chau mày đầy tự trách, tuy nhiên vẫn chỉ có tiếng khóc nấc lên đầy đau đớn đáp lại.

____

Phải mất gần nửa tiếng đồng hồ Erena mới có thể bình tĩnh lại, Victor đã để cô nằm xuống để có thể nghỉ ngơi thoải mái, đôi mắt cô đỏ hoe, sưng húp lên bởi khóc quá nhiều, trông thật sự rất đáng thương. Trong suốt khoảng thời gian đó, Mark vẫn lì người đứng gần và luôn miệng nói xin lỗi, mong cô tha thứ, nhưng Erena dường như chẳng có tâm trí để tâm đến, tất cả những gì cô nghe thấy chỉ như một tiếng ồn ào bên tai, phần nào mang lại sự phiền phức.

Chẳng những không thể thu hút được sự chú ý của Erena, Mark còn vô tình đánh thức sự nóng nảy trong Victor, người đàn ông ấy lúc này nhìn thấy anh giống như một sự khiêu khích, một cái gai trước mắt cần phải nhổ.

- Mày còn có thể quanh quẩn trước mặt cô ấy sao thằng hèn?! - Victor nhếch mép nói khẩy một câu như xoáy anh ta, chân cũng bước nhanh dần tới trước mặt người đàn ông kia với sắc mặt vô cùng dữ tợn.

Mark không phản ứng lại gì, vẫn chỉ lặng im đứng đó như chấp nhận. Tuy Erena nằm yên trên giường, mắt liếc sang một bên, không có vẻ gì là bận tâm tới hai người họ nhưng thâm tâm thì không phải vậy.

- Hai người ra ngoài đi. - Cô cất giọng thều thào ra lệnh.

Victor ngoái mặt nhìn cô đang nằm trên giường bệnh rồi khẽ thở dài, cô đã mệt mỏi tới vậy mà anh còn làm ồn, thật sự vô tâm rồi...

Anh bặm môi lại rồi dùng tay ẩn vai người đàn ông kia, cùng bước ra phía cửa phòng bệnh. Một chân anh vừa mới bước ra ngoài, tay đang đặt lên cánh cửa định kéo vào đóng.

- Victor... anh đừng làm hại ai nữa... - Giọng cô cất lên thật ốm yếu khiến Victor quay ngoắt lại nhìn, lời nói khiến anh vô cùng ngạc nhiên.