[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu

Chương 12: Thoáng qua




Justin nhếch mép cười, ông nở một nụ cười hứng thú, liền vỗ tay khe khẽ.

Mọi người ai nấy đều rất ngạc nhiên, ông như vậy là có ý gì.

- Ta thích tính cách của cậu. - Ông bật cười rồi nhìn Victor.

- Cả cô gái này, hai người thật sự đã làm rất tốt. - Giọng điệu tấm tắc khen ngợi ấy của ông khiến anh càng thêm bối rối.

- Ý ông? - Anh khẽ chau mày nhìn ông.

- Tất nhiên là cả hai người sẽ có phần! - Ông vui vẻ cười lớn.

Mặc cho người khác trong tổ chức có phàn nàn, ông vẫn cho rằng mình đã mắc nợ Erena một lần, và dĩ nhiên, ông cũng rất mong muốn được làm việc cùng với Victor nhiều lần nữa.

Anh ngạc nhiên, và hiển nhiên vẫn rất khó chịu.

- The Demons chưa từng mang ơn ai, không ngờ giờ lại mang ơn cô gái trẻ này! - Ông chỉ tay về phía cô, ánh mắt của cô thoáng bối rối.

- Bọn ta vừa thử lòng hai người thôi, không ngờ lại căng thẳng tới vậy! - Ông cười khành khạch đầy thích thú.

Mọi chuyện như được giải toả, Victor cũng vì thế mà không nhịn được cười.

Giây phút khi nãy, quả thật là anh đã làm căng mọi chuyện lên.

Anh cười vì tính cách của Jusitn Tr quá vô tư, anh cười vì giây phút bốc đồng của mình, mà cũng cười vì vẻ mặt của Ere khi cô ngăn anh lại, thật sự rất nực cười.

Không khí nơi đây trở nên thoáng đãng hơn trước, mọi người cũng niềm nở với nhau hơn, nhưng chỉ riêng ánh mắt nữ xạ thủ kia nhìn cô là không hề thay đổi.

- Victor, nhà vệ sinh ở đâu? - Cô kéo nhẹ tay áo anh, khẽ thì thầm.

Anh nhìn cô, rồi quay sang hỏi mọi người.

"Cứ đi thẳng về phía hành lang kia rồi rẽ trái là tới, ngay cạnh nhà kho ấy." Mike vui vẻ chỉ tay cho cô.

Cô mỉm cười nói lời cảm ơn rồi đứng dậy.

- Để tôi đưa cô đi. - Angie cũng đứng dậy theo, đôi mắt hình viên đạn vẫn nhìn cô không ngừng, cùng với nụ cười nửa môi đầy sắc sảo.

- Cảm ơn chị. - Erena trả lời rất niềm nở, cô như không nghĩ tới trường hợp xấu có thể xảy ra, cô không bao giờ nhìn vào mặt tiêu cực của sự việc.

Angie đứng ngoài chỗ bồn rửa tay, còn Ere đi vệ sinh bên trong.

Tiếng nước xả xuống đã kêu lên, cô mở cánh cửa và bước ra khỏi buồng vệ sinh, xắn tay áo lên và rửa nó dưới dòng nước mát.

Angie đứng nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt, tay cô bấm nhẹ vào màn hình điện thoại rồi khẽ cất nó đi.

"Gặp em tại trước cửa nhà kho được không? Ngay bây giờ."

Tin nhắn được gửi đi trong lặng lẽ. Khoé môi cô nhếch lên một nụ cười ma mị.

Ere lau tay vào chiếc khăn cạnh đó, định quay gót bỏ đi trong sự yên bình.

- Cô và anh ấy là mối quan hệ gì? - Cô khoanh tay nghiêm nghị sau lưng Erena, trông cô bây giờ không khác gì một nữ điều tra viên của CIA.

Erena giật mình, từ từ ngoái đầu lại nhìn cô ta.

Cô ta đã hỏi 1 câu thế này, chắc cũng không có ý tốt gì.

- Chúng tôi là anh em kết nghĩa. - Cô trả lời thẳng tưng.

- Và cô hôn anh kết nghĩa của mình ngay giữa bữa tiệc hôm qua? - Ả ta nhếch mép hỏi tiếp.

Nghe câu hỏi này, tâm trí cô dần trở nên rối bời.

- Đó chỉ là một nụ hôn chào hỏi thôi. - Cô nuốt nhẹ nước bọt.

- Cô là tình địch của tôi. - Angie nhấn mạnh với giọng gằn lại.

- Một ả tình địch đáng ghờm nhất. - Giọng cô thể hiện sự khinh rẻ rõ rệt với Erena.

Ánh mắt cô ta sắc và đáng sợ quá, như có thể doạ chết cô bất cứ lúc nào.

Trên tay cô ta cũng đang lăm le một con dao găm nhỏ, cô ta cố giấu nó sau lưng mình nhưng vẫn lồ lộ, thấp thoáng.

Cô biết mình không phải là đối thủ của cô ta, một đằng là sát thủ chuyên nghiệp, một đằng là một đứa con gái tầm thường, dễ bề gì mà so sánh?

- Tình địch? - Cô bật cười nhẹ.

- Ý cô là sao? - Cô chau mày hỏi ả.

- Rõ ràng là cô có ý với Victor! - Ả bỗng lớn tiếng hơn.

Tiếng tranh cãi nho nhỏ đã gây sự chú ý, người ấy vì tò mò mã đã bước chân lại gần, vểnh tai nghe ngóng.

- Không hề! - Cô một mực phủ nhận, sắc mặt không hề để tâm tới lời cô nói.

- Loại người như anh ta, tôi hoàn toàn không có thiện cảm! - Lời cô buông ra đầy vô tình.

Người ấy khẽ giật mình, con tim run lên nhè nhẹ, là một cây kim nhỏ đã chọc vào trái tim này.

- Loại người như anh ấy? Là loại người gì? - Angie chau mày biểu lộ sự tức giận, vẫn cứ hỏi dồn dập.

- Thì cô biết đấy thôi. - Cô nuốt nước bọt một cái ực, ánh mắt liếc liếc xung quanh, không dám nhìn thẳng vào đối phương.

- Loại người trăng hoa, đểu cáng, ích kỉ và xấu xa như anh ta, nghĩ gì mà bảo tôi có tình cảm với anh ta? - Từng lời cô buông ra, là một lần người ấy khẽ chạnh lòng, hai tay nắm chặt lại, từng đường gần nổi rõ lên.

- Hơn nữa, tôi yêu người khác rồi. - Cô trả lời thẳng thắn.

Angie ngạc nhiên khi thấy cô thẳng thắn tới vậy, lại một lần nữa, nụ cười bí hiểm ấy lại xuất hiện trên khóe môi của nữ xạ thủ quyến rũ này.

- Vậy sao cô vẫn ở bên anh ta?

- Vì anh ta đã từng cứu tôi không chỉ một lần. - Ánh mắt cô bỗng lung lay.

- Tôi chỉ đang trả ơn anh ta bằng việc ở bên chăm sóc mà thôi. - Lời nói cúa cô hạ nhẹ xuống.

Người ấy cũng vì thế mà tức tối bỏ đi.

Cô ta bật cười thành tiếng rồi tiến gần đến trước mặt cô, dùng tay bóp chặt lấy má cô mà nâng lên.

- Cô bé à, nói dối tệ quá! - Lời nói của cô như xoáy thẳng vào tâm can Erena khiến cô ngạc nhiên vô cùng.

- Cô không dám nhìn vào mắt tôi, vậy nên tất cả chỉ là lời nói dối. - Cô ta bật cười lớn, cười vì cảm thấy khinh rẻ cô.

Erena bàng hoàng vô cùng, ả ta khiến từng lỗ chân lông trên người cô mở rộng ra, những sợi lông tơ dựng thẳng lên, tóc con sau gáy cũng vì vậy mà dựng đứng.

- Tôi sẽ tiếp tục cho tới khi anh ấy là của tôi. Tất cả các tình địch của tôi, tôi đều không tha! - Cô ta gắt lên.

- Từ giờ cô còn động tới anh ấy, tôi sẽ không để yên đâu! - Ả nói rồi tát cô một cái thật mạnh.

Erena sốc vô cùng, cú tát của ả thật mạnh, năm ngón tay hằn rõ trên má cô, cũng gây ra một vệt xước nhẹ.

Khóe mi cô bỗng ươn ướt, tại sao bị cô ta tát mà cô lại khóc, có phải vì cô khóc vì trách bản thân quá yếu đuối, quá nhạy cảm hay không?

- Khóc à bé con? Sao thế? - Angie tỏ vẻ thương hại cô một cách giả tạo, nó làm cô cảm thấy đáng khinh, nhưng sao nước mắt cô vẫn cứ trào ra ngoài.

Cô bật khóc nhưng vẫn cố kìm nén, nhìn bộ dạng này của cô, Angie càng thấy ngứa mắt.

- Xem anh ấy sẽ nghĩ gì khi thấy cô như thế này nào. - Nói rồi Angie kéo tay Erena ra phía cửa phòng vệ sinh.

Cô ôm mặt khóc, cũng giật tay lại thật mạnh.

Angie thấy vậy cũng càng thêm thích thú, được đà mà bơm đểu.

- Xinh xắn như bây giờ, chắc anh ấy sẽ thích lắm đây. - Cô nói bằng giọng mỉa mai.

Erena vẫn không thể ngừng hai dòng nước mắt vẫn đang tuôn trào ấy, điều này lại càng khiến Angela thêm ngứa mắt.

- Đừng khóc nữa, ngứa mắt thật! - Nói rồi cô giơ tay định tát Erena một lần nữa nhưng cô gái đã kịp đỡ lấy tay cô.

- Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi yêu anh ấy thì có gì sai? - Cô ngước đôi mắt đỏ hoe ấy lên nhìn cô, gương mặt mếu máo đáng thương.

- Chỉ là tôi ngứa mắt. - Cô ta nở một nụ cười đầy vẻ ác độc.

Ả nắm lấy tay cô rồi lôi cô ra cửa sau của căn cứ, hất thẳng tay cô ra ngoài.

Erena ngồi thụp xuống đất, một tay đặt lên bên má bị tát, nước mắt cô cứ rơi mãi tưởng chừng như không dứt.

Phải mất một lúc như vậy, cô mới đứng dậy và đi lang thang một mình để hít thở không khí.

Angela trở vào trong với vẻ mặt mãn nguyện.

Lúc này tại sảnh chính, mọi người đã chia tiền xong hết, giờ chỉ đang trò chuyện với nhau. Cô đi từ phía sau lại và vòng tay qua cổ, ôm chầm lấy anh.

- Tối nay anh có rảnh không? - Cô thì thầm vào tai anh bằng một giọng rất đỗi quyến rũ.

Nhưng khuôn mặt anh vẫn như lúc tới đây, không hề có chút cảm xúc nào, hoàn toàn vô cảm. Angela đúng là đã gọi anh ra đó để gặp riêng, nhưng giờ anh chẳng còn tò mò về lí do cô muốn gặp anh nữa.

Cô khẽ chau mày, thầm suy nghĩ, nhưng câu trả lời của anh khiến cô chột dạ.

- Erena đâu? - Giọng của anh vẫn trầm xuống như vậy, nó vẫn bình thản tới đáng sợ.

- Cô ấy...có hẹn rồi. Bạn trai cô ấy vừa gọi ban nãy, cô ấy đi bằng cửa sau. - Angela tùy cơ ứng biến trước câu hỏi bất ngờ của anh.

Anh bất chợt đứng dậy, xách vali tiền thưởng rồi ra về, cô tròn mắt nhìn anh đi mà cứng họng lại.

Về tới nhà, nơi anh vào đầu tiên là phòng tắm.

Anh cởi phăng quần áo trên người mình và thả lỏng dưới dòng nước từ vòi hoa sen.

Một tay anh chống lên tường, cúi đầu xuống và nhắm nghiền mắt lại, những suy nghĩ trong đầu anh cứ thế tuôn ra cùng với dòng nước.

"Giữa chúng ta chẳng thể nên duyên, phải không? Người đàn ông mà em yêu, đó là ai?"

Tay anh nắm chặt lại, cảm thấy như bất lực vô cùng.

Thứ tình cảm này khiến anh rất khó chịu, nó dằn vặt, khiễn anh phải suy nghĩ biết bao lần, không những vậy còn đem lại phiền muộn cho anh.

"Thứ tình cảm này cần phải chấm dứt ngay từ đầu, vốn dĩ tình yêu từ một phía không bao giờ là tốt."

Cô trở về nhà, tay gạt nhẹ hai dòng nước mắt, vết đỏ trên má cũng đã chuyển thành thâm tím nhẹ, sát thương của cú đánh đó tương đối lớn, thậm chí còn để lại một vết xước.

Anh đang ngồi tựa lưng vào chiếc sofa đã bạc màu, hai tay anh dang rộng ra hai bên, trước mặt là chai rượu đã vơi đi nửa.

Cô bước nhẹ tới bên anh, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào ngực anh, vòm ngực rộng lớn, ấm áp nhưng đã nồng nặc mùi rượu.

- Người anh nồng nặc mùi rượu quá, sao uống nhiều vậy? - Cô vùi má vào ngực anh, nó như giúp cô giảm bớt đau.

Khuôn mặt anh vẫn vô cảm như vậy, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một nỗi niềm lớn.

Anh quay mặt đi chỗ khác, trả lời bằng một giọng hoàn toàn tuyệt tình.

- Không phải việc của cô.

Lời nói anh thốt ra khiến cô hoàn toàn ngạc nhiên, cô ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh.

- Anh làm sao thế? - Giọng cô run lên đầy lo lắng.

- Đi đi, cô phiền phức lắm! - Anh thu tay lại, nhăn mày thấy rõ, tiếng anh cũng lớn khiến cô hụt hẫng vô cùng.

Những xúc động trong lòng khi nãy của cô vẫn chưa hề đọng lại, cùng với việc này, những giọt nước mắt ấy lại tiếp tục trào ra.

Cô đứng dậy, đôi mắt lóng lánh bởi nước đang nhìn thẳng vào anh.

- Anh làm sao thế...? - Giọng cô run lên rồi cô quay lưng bỏ đi trong sự đau lòng.

Những nếp nhăn trên trán anh cũng xô lại với nhau, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định.

Đây là cách duy nhất để chấm dứt thứ tình cảm này phải không?

Anh cầm tay vào chai rượu, đưa nó kề vào môi mình và nhấp thêm một ngụm nữa.

Anh chẹp miệng, cau mày mà ngẫm nghĩ.

Cô tìm đến một quán rượu gần đó để mượn rượu, tạm quên đi những chuyện không vui này.

Vô tình đã gặp được một người đàn ông trẻ, hai người có lẽ cùng chung tâm trạng nên bắt chuyện với nhau cũng rất dễ.

"Có phải lúc nãy mình đã quá nặng lời không?"

Anh rối bời vô cùng, thở dài ngẫm nghĩ về chuyện khi nãy.

Liền đứng dậy và đi tìm cô khắp nơi nhưng không phải dễ, New York rộng lớn thế này, anh biết tìm cô ở đâu.

- Cô cũng buồn vì chuyện tình cảm sao, trùng hợp thật. - Chàng trai trẻ cười gượng gạo khi nhìn cô.

Cô im lặng, mọi thứ trong đầu cô lúc này đều là một màu đen.

Cô cầm cốc rượu trong tay, ánh mắt đỏ hoe ngoái sang bên cạnh nhìn anh ta.

Cô giật mình mở to mắt, trước mặt cô lúc này đây, Victor?

"Anh tới đây từ lúc nào, sao anh có thể tìm thấy em ở đây?"

Tim cô hẫng một nhịp, liền từ từ quay sang nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe.

Anh ngạc nhiên nhìn cô, bàn tay nhỏ bé của cô đặt nhẹ lên ngực anh, đôi môi cô ghé sát lại gần, khẽ chạm vào môi anh, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, đọng lại dưới cổ.

Cánh cửa quán rượu mở ra, người ấy bước vào với tâm trạng đang sục sôi đầy lo lắng.

Anh đưa mắt nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm người nào đó.

Ánh mắt anh dừng lại trước cảnh tượng nóng mắt ấy, cô gái có mái tóc vàng nâu kia, có lẽ anh không thể nhầm với ai khác.

Anh trở nên hụt hẫng, mọi thứ trong anh hoàn toàn đổ vỡ, ánh mắt anh nhìn cô và người đó cũng thay đổi.

Vậy ra đây là cái cảm giác thất vọng mà bấy lâu nay anh chưa từng gặp phải.

Tay anh nắm chặt lại, sự tức giận dồn hết vào hai bàn tay.

Anh quay ngoắt lưng bỏ đi như một lời khẳng định, đây là dấu chấm hết, thứ tình cảm ấy chỉ là thoáng qua mà thôi.