Tường Vy ngồi co chân trên chiếc ghế sofa màu trắng tinh, vẻ mặt thất thần, ủ rũ, đôi lúc còn sụt sịt chưa nín hẳn. Alpha vào trong bếp rồi trở ra cùng với một ly nước lọc trên tay.
Anh đặt cốc nước xuống mặt bàn kính trước mặt cô rồi ngồi xuống phần đệm ghế bên cạnh, vẻ mặt cũng không mấy tươi tỉnh hơn cô là bao.
Alpha ngồi khom người, hai khuỷu tay chống lên đùi mà trầm ngâm suy nghĩ, phải một lát sau, khi cô đã lấy lại được bình tĩnh, anh mới cất lời.
- Em biết từ khi nào? - Giọng của anh có phần trầm xuống, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ suy tư.
Tường Vy ngẫm nghĩ một hồi rồi mới trả lời với giọng còn hơi run.
- Vào cái ngày em bị kẻ thù của ba bắt cóc... em đã vô tình nghe thấy khi Victor nói chuyện điện thoại... chắc cũng khoảng 2 tuần rồi... - Cô ngậm ngùi.
Alpha lại tiếp tục suy nghĩ, mọi chuyện thật rắc rối.
- Hắn ta biết được bao lâu rồi? - Anh tiếp tục hỏi.
Tường Vy khẽ chau mày như gợi nhớ lại.
- Ừm... em không nghĩ là anh ấy đã biết tư lâu... chắc là chỉ trước em không lâu lắm...
Alpha đưa tay lên mà vuốt mặt một cái đầy phiền muộn, thở dài một cái rồi đánh mắt nhìn sang cô.
- Em chắc về chuyện này chứ?
Tường Vy thất thần gật đầu, im lặng một lúc rồi đưa mắt nhìn vào chiếc túi xách đang để trên mặt bàn.
Alpha đưa mắt theo hướng nhìn của cô mà thầm hiểu ý, liền nhổm người dậy, vớ lấy lấy chiếc túi xách màu be, mở ra và lục tìm. Chợt hành động của anh ngưng lại khi thấy một tờ giấy được gấp gọn, nằm dưới đáy túi xách của cô.
Anh cầm lấy và mở ra một cách vội vã, trong lòng vẫn thầm mong đó không phải sự thật. Nhưng từng dòng chữ hiện ra trước mặt anh sao lại có thể đau lòng đến thế, có phải cuộc đời thật trớ trêu khi luôn làm trái lòng người như vậy?
Anh lặng lẽ nhét tờ giấy lại vào trong túi xách của cô, hai tay liền giơ lên mà vò đầu bứt tóc, chuyện này là thật rồi, một chuyện tồi tệ như thế này không ngờ lại có thể xảy ra rồi...
Anh cắn môi đầy ngẫm nghĩ, ngay đến cả bản thân anh sau khi biết được chuyện này còn cảm thấy sốc như thế, huống hồ gì là người trong cuộc biết được. Sức khỏe của Phúc Thạch ngày càng kém đi do tuổi tác và cũng một phần vì bệnh huyết áp cao, nếu ông biết được chuyện này thì không biết mọi chuyện có thể tồi tệ đến đâu nữa.
Việc ông có một đứa con rơi đã quá tồi tệ rồi, chưa nói tới việc đó còn là kẻ mà ông thù ghét bấy lâu nay, luôn luôn tìm cách hạ thủ.
- Ông chủ đã biết chưa? - Anh cất giọng hỏi đầy lo lắng.
- Chưa... - Tường Vy trả lời thỏ thẻ.
Vậy thì tốt, sức khỏe của ông đang như vậy, nếu biết được chuyện này chắc sẽ không chịu nổi nữa. Anh ngồi tựa lưng vào chiếc sofa với vẻ mệt mỏi, chốc chốc lại nhìn sang cô.
Tường Vy ngồi thu hai chân trên ghế, vòng hai cánh tay qua mà ôm lấy, đôi lúc vẫn còn sụt sịt không nín hẳn.
Anh ngồi xoay ngang người nhìn sang cô, một tay vắt ngang lên lưng ghế.
- Lại đây nào. - Giọng anh cất lên nhẹ nhàng, Tường Vy ngập ngừng ngoái đầu nhìn anh, Alpha đang ngồi đó, dang hai tay ra như muốn đón cô vào lòng. Ánh mắt anh thật dịu dàng, ấm áp, một phần nào khiến cô cảm thấy như được xoa dịu.
Tường Vy từ từ quay người rồi ngồi sát vào anh, hai tay vòng qua eo mà ôm lấy người đàn ông ấy, má áp vào khuôn ngực ấm áp ấy. Alpha ôm lấy cô, vỗ vễ nhẹ nhàng, anh không thể tưởng tượng được người con gái này đã phải chịu đựng những gì trong những ngày qua.
Cô đã chứng kiến những chuyện thật tồi tệ mà ông làm với Alpha, thái độ của ông khi đối diện với Victor, mối quan hệ vô cùng khắc nghiệt ấy nhưng thực chất họ lại mang cùng một huyết thống, họ là cha con nhưng lại muốn lấy mạng của đối phương, cô phận là em gái, là con gái lại càng khó xử hơn.
Alpha trầm ngâm suy nghĩ, nếu như lời cô nói, vậy sau khi đưa Tường Vy trở về từ tay của bọn bắt cóc thì anh ta đã đi đâu, Alpha không hề thấy anh ta xuất hiện một lần nào nữa, có khi nào đã trở về Mỹ? Nếu anh ta vẫn ở đây thì có ý định sẽ gặp Phúc Thạch hay không?
____
Erena về lại căn biệt thự của hai người mà trong lòng thầm cảm thấy hạnh phúc cùng với một chút nhung nhớ. Cô bước vào trong và đưa mắt nhìn xung quanh, cô thật sự nhớ nơi này quá.
Cô bước vào trong phòng của anh để lấy một vài đồ dùng cá nhân để đem vào viện, trong lòng vẫn cười thầm khi nhớ lại vẻ mặt ngỡ ngàng, biểu cảm rất đỗi trẻ con của Victor lúc ấy.
Dường như người đàn ông ấy không tin vào những gì mà mình đã nghe được, lập tức tròn xoe mắt nhìn cô cười khúc khích rồi lại nhìn xuống bụng cô.
"Ý em là... anh sắp được làm bố sao?" Lời nói đầy vẻ bất ngờ khi ấy của anh vẫn còn vang vọng trong đầu cô, Erena bật cười rồi soạn đồ vào một chiếc túi.
Ngay sau cái gật đầu nhẹ nhàng, cùng với nụ cười tủm tỉm ấy của cô, thái độ của anh đã thay đổi 180 độ, trên môi anh nở một nụ cười rất tươi, có lẽ cô chưa từng thấy anh cười tươi như vậy trong suốt 7 năm qua. Anh kéo tay cô vào rồi ôm chầm lấy cô, khuôn mặt anh áp sát lấy phần bụng thon thả, đôi lúc lại dùng tay xoa nhẹ trên đó, nhìn với ánh mắt trầm trồ.
Sau khi soạn những đồ cần thiết, Erena mở các ngăn kéo ra để kiểm tra xem mình còn thiếu gì không, hai mắt cô nheo lại nhìn cho rõ một thứ nằm dưới một quyển sổ. Erena tò mò cầm lên và ngắm nghía, nó nhỏ, trông giống hình dạng một cái sim điện thoại.
Cảm thấy kì lạ vô cùng, trước kia Victor chưa một lần đổi số điện thoại nên không lí gì lại có một cái sim cũ ở đây, hay đây là sim 2 của anh, nhưng vì lí do gì mà lại nằm lăn lóc trong này, có chuyện gì không ổn hay sao?
Hoài nghi với những nghi vấn của mình, Erena không nghĩ gì nhiều nữa, chỉ lặng lẽ cất vào trong túi xách của mình.
Chris đã chờ cô sẵn ở ngoài cửa, nhưng trước khi trở vào viện thì cô đã nhờ anh đưa mình tới siêu thị của Mark.
Cô bước vào trong với vẻ mặt đầy ngỡ ngàng của chàng trai ấy.
- Erena?! Tôi tưởng cô xin nghỉ cơ mà?! - Anh tỏ rõ sự ngạc nhiên.
Erena cười ngại ngùng, mấy ngày nay cô đã không ít lần xin nghỉ, gây phiền phức cho anh nhiều lần nên vô cùng ái ngại.
- Ừm... tôi xin lỗi vì mấy ngày qua đã nghỉ rất nhiều... - Cô cúi gầm mặt xuống mà nói với giọng thỏ thẻ, ngập ngừng.
- Không sao đâu mà, cô vì sức khỏe chứ đâu phải không có lí do! - Mark đáp trả với vẻ thoải mái.
Những lời tiếp theo của cô dường như rất khó thốt ra, vẫn còn ứ đọng lại ở đầu môi, phải chần chừ một lúc cô mới có thể mở miệng ra một cách đầy ngại ngùng.
- Tôi có thể xin nghỉ thêm một thời gian nữa được không...? - Cô ngập ngừng cất giọng.
- À... có chuyện gì sao? - Mark nhíu mày tò mò.
- Chuyện này... - Cô có phần bối rối.
Ậm ừ thêm một lúc nữa, Erena mới có thể nói về việc Victor phải nằm viện sau cuộc phẫu thuật loại bỏ ruột thừa, và đó cũng là lí do mà cô phải tạm nghỉ thêm một vài ngày nữa để chăm sóc cho anh.
Erena ngẩng mặt lên nhìn anh, chợt trong lòng cảm thấy rất lạ, biểu cảm của Mark đột nhiên biến chuyển rất khác, trong thời gian cùng làm việc, cô chưa từng thấy anh có cái biểu cảm đó trên gương mặt bao giờ. Nó đầy ẩn ý, nếu nhìn kĩ thì có lẽ sẽ rất đáng sợ.
Tuy nhiên anh lại nhíu mày lại trách móc cô ngay sau đó giống như mọi lần.
- Cô cũng là người không mấy khỏe mạnh đâu, cũng nên biết nghỉ ngơi một chút!
- Tôi biết rồi... - Erena ngại ngùng đáp trả rồi quay lưng bỏ đi, lúc này trong lòng vẫn còn dấy lên những cảm giác ái ngại, bởi nói chuyện của Victor cho Mark nghe thì thật sự chẳng hay ho gì, thế nhưng biểu cảm không mấy bận tâm ấy của anh sau đó cũng khiến cô an tâm hơn phần nào.
Mark hướng tầm nhìn về phía cửa, nhìn người con gái ấy rời đi mà trong lòng như đang suy nghĩ rất nhiều, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ một lúc rồi lại sờ xuống cái chân bị tật.
____
Erena mang đồ cá nhân của anh vào trong phòng rồi xếp vào trong phòng bệnh hạng sang. Victor vẫn đang ngồi tựa lưng vào thành giường, mắt nhìn theo từng hành động, cử chỉ của cô.
Cô vừa đổ đầy nước vào bình đun nước siêu tốc, trong đầu lại vừa nghĩ về cái sim ấy, liền khẽ chau mày lại mà ngẫm nghĩ.
- Victor. - Cô gọi vọng ra từ phòng vệ sinh, tay vẫn đang sắp xếp đồ dùng cá nhân lên giá cho anh.
- Sao em? - Anh nhướn mày hỏi lại, vẻ mặt như đang ngóng trông câu hỏi của cô.
- Anh đổi số à? - Cô hỏi với giọng điềm tĩnh.
Victor ngạc nhiên vô cùng, trả lời với giọng hơi bất ngờ.
- Không có.
- Hay anh bỏ số nào đi à? - Cô vẫn giữ cái giọng điềm tĩnh đến lạ lùng ấy mà hỏi.
- Không có mà. - Victor vẫn trả lời thật thản nhiên, đôi mày nhíu lại trông rất oan ức.
Erena chỉ im lặng bước từ phòng vệ sinh ra, tới chỗ túi xách được đặt trên chiếc tủ kê cạnh đầu giường của anh, lấy ra một vật gì đó.
Victor cứng họng ngay trước người con gái đang đứng cạnh mình, trên tay cầm một vật nhỏ, sắc mặt không mấy vui vẻ, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn xuống anh.
- Vậy cái gì đây? - Cô hỏi với giọng nhẹ nhàng nhưng sao lại khiến anh lạnh sống lưng.
- Cái đó... em lấy ở đâu ra? - Victor chỉ tay vào cái sim nhỏ mà cô đang cầm trên tay, cảm giác lo sợ đang nổi lên.
Trong cô càng thêm hừng hực lửa đốt khi anh hỏi câu hỏi đó thay vì trả lời thẳng luôn điều mà cô đang hỏi.
- Trong ngăn kéo đầu giường của anh, nằm dưới một quyển sổ. - Cô nhấn mạnh từng từ ngữ, cố tình cho anh nghe rõ, trước kia cô luôn dọn dẹp mọi thứ trong nhà, chưa từng bỏ qua một ngóc ngách nào hết, đây là lần đầu tiên cô thấy cái sim này, hơn nữa còn được đặt dưới một quyển sổ to như muốn giấu đi.
Victor vẫn chưa biết phải trả lời thế nào, cái sim đó lẽ ra anh không muốn nhìn thấy nữa, nhưng lại không đủ can đảm để vứt hẳn đi, vì trong đó có những số liên lạc thật...
- Erena, không phải như em nghĩ đâu... - Anh giơ tay ra như để trấn an cô, chắc chắn cô đang nghĩ rằng anh lừa dối gì sau lưng cô.
Vẻ mặt đó là sao? Anh đang bao biện đấy à?
- Em hỏi đây là cái gì? - Erena gằn giọng hơn, ánh mắt cũng trở nên sắc lẹm như chặn họng anh.
Victor không biết phải giải thích thế nào, mọi hành động, lời nói trở nên lúng túng.
- Cái sim đó... - Anh ngập ngừng.
Erena trừng mắt khiến anh run lên, chưa kịp nói gì thêm, cô đã đưa tay về phía anh như muốn đòi thứ gì đó.
- Đưa điện thoại anh đây. - Cô nói như ra lệnh.
- Erena. - Victor khẽ nhíu mày như muốn xin xỏ.
- Em nói đưa đây. - Cô lớn tiếng hơn khiến anh như bị điều khiển, liền bất lực với lấy chiếc điện thoại trên bàn rồi đưa cho cô.
Erena nhanh tay tháo vỏ điện thoại của anh rồi lắp chiếc sim vào, sau đó bắt anh mở máy lên.
Vẻ mặt của cô lúc này thật đáng sợ, anh cảm thấy choáng ngợp, Erena chưa từng như thế này trước đây, nhìn thấy vẻ giận dữ lúc này của cô giống như một con sư tử đang chuẩn bị vồ mồi, không ngờ một người như Victor lại có ngày sợ rúm ró trước một cô gái như vậy.
- Erena. - Anh vẫn cố giải thích.
- Anh trật tự một lúc đi, nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương đấy. - Cô "dặn dò" anh với ngữ điệu thật đáng sợ.
____
- Vậy là em sẽ ở đây vài ngày? - Alpha nhíu mày hỏi cô.
Tường Vy không đáp trả, chỉ lẳng lặng gật nhẹ đầu.
- Em không lo cho ba em sao? - Anh tiếp tục hỏi với ngữ điệu không maya hài lòng.
- Có chứ! Chỉ là... em vẫn chưa biết phải đối diện với ba thế nào... - Cô cất tiếng rất nhanh, nhưng rồi cũng nhỏ dần. Cô vẫn chưa biết phải giải thích thế nào về hành động khi đó, thật sự khó khăn.
Alpha thở dài đầy mệt mỏi rồi đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi nói nhẹ nhàng.
- Anh sẽ về xem ông chủ thế nào. - Anh lấy tay vuốt nhẹ máy tóc cô.
Tường Vy cũng mỉm cười, đặt nhẹ tay mình lên tay anh như một lời chào tạm biệt rồi nhìn bóng anh bước qua cánh cửa ấy.
Cô thở dài một tiếng rồi cầm lấy chiếc điện thoại thật nhanh, cố gắng gọi vào số máy ấy. Ngày nào cô cũng gọi nhưng đều không liên lạc được, thế nhưng chưa một lần bỏ cuộc, việc giải cứu mẹ của Alpha có lẽ chỉ có Victor mới có đủ khả năng để giúp cô, mọi việc thật gấp gáp quá.
Chợt đầu dây bên kia kêu lên từng hồi, Tường Vy tròn mắt bất ngờ vì sung sướng, không ngờ có thể liên lạc được với anh sau bao ngày.
Erena cầm máy anh mà kiểm tra những danh bạ có trong sim 2 ấy, và điều đặc biệt ấy dĩ nhiên làm cô không mấy thoải mái, có cả số điện thoại của cô và một số người ở Việt Nam, và hiển nhiên là có cái tên Tường Vy ấy.
- Tường Vy... - Cô đọc cái tên ấy lên một cách nhẹ nhàng.
- Erena... con bé... - Anh vẫn cố giải thích một cách thật bất lực.
Chợt có một cuộc gọi đến từ người con gái vừa được nhắc tên ấy, Erena chỉ lặng lẽ bắt máy, bật loa ngoài rồi đưa sát vào miệng anh, ánh mắt nhìn xuống thật sắc bén.
- Alo? Victor?! - Giọng Tường Vy cất lên đầy sung sướng như vớ được vàng.
- Có chuyện gì? - Victor ngập ngừng trả lời với giọng lạnh lùng.
- Em đã cố liên lạc với anh từ rất lâu rồi! Anh...! - Cô nghẹn ngào nói qua điện thoại, cảm tưởng như vỡ òa trong sự hạnh phúc, cuối cùng niềm hy vọng nhỏ nhoi ấy của cô cũng được thắp sáng lên.
- Cố liên lạc với tôi làm gì? - Anh lạnh nhạt đáp.
- Victor... em thật sự cần anh giúp... - Cô nói như cầu xin.
- Xung quanh em đâu có thiếu người, sao phải tìm tới tôi? - Victor nhíu mày, nói chuyện với cô thế này khiến anh không thể gạt bỏ những suy nghĩ ám ảnh đấy ra khỏi đầu.
- Nhưng chỉ có anh mới có thể giúp anh ấy thôi... làm ơn đi mà... - Tường Vy đứng ngồi không yên, khẩn khoản cầu xin anh qua đường dây điện thoại.
Erena lặng im đứng nghe họ nói chuyện như vậy dĩ nhiên không vui vẻ gì.
- Tôi không còn ở Việt Nam nữa, với lại tôi với em là gì của nhau mà cứ phải làm phiền nhau tới vậy? - Anh bắt đầu bày tỏ sự khó chịu.
Nghe những lời đó từ chính anh trai của mình, người đã biết tất cả mọi chuyện, Tường Vy cảm thấy nghẹn trong lòng, khẽ nhói đau.
- Victor... - Cô rưng rưng nước mắt.
- Đừng tìm tôi nữa. - Victor gằn giọng rồi định giơ tay bấm tắt máy.
- ...Nhưng em là em gái của anh mà...! - Tường Vy bật khóc bất lực, ngữ điệu run lên.
Cả Erena và Victor đều đứng hình, khi cô còn đang tròn mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh với vẻ mặt khó hiểu thì Victor lại vô cùng bất ngờ với những gì bản thân vừa nghe thấy.
Chuyện này... sao cô biết được...?