[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu

Chương 101: Tình trạng tệ hơn




Chris đi cạnh cô, từng bước đi của cô thật chậm rãi, nặng trĩu. Ánh mắt như vô hồn, thậm chí còn chẳng biết phía trước mặt mình có gì, cô chỉ đi và đi.

- Nhà cậu ở đâu? Chúng ta đã đi qua con đường này 3 lần rồi... - Chris đứng lại, tay cũng nắm lấy cổ tay cô nhằm giữ bước chân cô đứng lại.

Erena vẫn nhìn vào vô định, khuôn mặt thất thần, một tay đặt nhẹ lên bụng của mình.

- Tôi muốn được ở một mình. - Cô nói với giọng mệt mỏi.

- Nhưng ít ra tôi phải đưa cậu về tận nhà! - Anh nhíu mày nhìn cô với vẻ lo lắng.

Erena từ từ quay mặt nhìn anh, ánh mắt cô lộ rõ vẻ ưu phiền. Cô đọc địa chỉ nhà rồi cả hai người cùng rảo bước trong im lặng.

Cả hai đứng trước cửa tòa chung cư mini, ánh mắt anh nhìn cô thật nuối tiếc, cảm tưởng như còn chưa muốn rời xa. Cô gạt tay anh đang nắm lấy cổ tay mình, thậm chí nói mà còn chẳng thèm ngẩng mặt lên.

- Cậu về đi, đến đây là được rồi... - Cô cất giọng ủ rũ.

Chris nhìn bộ dạng này của Erena mà trong lòng cũng trĩu xuống theo.

- Bao giờ thì cậu định nói...

- Đừng nói cho anh ấy. - Cô cất tiếng ngắt lời anh, khiến vẻ mặt của Chris lúc này lập tức chuyển sang ngạc nhiên, đôi mày liền chau lại đầy khó hiểu.

- Erena? - Ngữ điệu của Chris có phần bất bình.

- Anh ấy biết thì càng thêm rắc rối thôi. Cậu cứ coi như cậu không biết gì đi. - Erena chép miệng nói một cách lạnh lùng, mắt vẫn không nhìn anh lấy một lần, chỉ lẳng lặng bước vào trong tòa nhà.

Chris chỉ còn biết ngẩn người nhìn bóng cô khuất khỏi tầm mắt của mình, anh giơ tay lên vò mái tóc của mình, khuôn mặt nhăn lại đầy tức tối. Anh đau xót cho người con gái kia và số phận đầy trớ trêu của cô, muốn sống một cuộc sống bình thường nhưng chẳng thể được.

Erena bước vào căn hộ của mình, việc đầu tiên làm đó chính là ngồi xuống chiếc giường đơn, tay vẫn đặt nhẹ lên bụng.

Trong đầu cô lúc này thật sự rất rối bời, cô không biết mình phải làm gì bây giờ nữa. Erena cúi đầu nhìn xuống bụng, tay cô xoa nhẹ, cố gắng cảm nhận một sinh linh nhỏ bé đang lớn dần lên trong bụng mình mà khẽ mỉm cười.

Nhưng càng nghĩ thì trong lòng cô càng quặn đau hơn, đứa bé này lại xuất hiện ngay lúc cô muốn chấm dứt tất cả với người đàn ông ấy. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, có khi nào..

"Bé con..."

Erena xoa nhẹ tay lên bụng mình, nhìn bằng ánh mắt âu yếm.

"Có lẽ nào con đến vì muốn bố mẹ quay về với nhau không...?"

Ánh mắt cô trùng xuống hơn nữa, đượm buồn, Erena lặng lẽ thở dài rồi cắn môi, không biết nên làm gì.

Cô mở chiếc điện thoại lên là một dãy các tin nhắn đến từ Mark, có lẽ anh đã rất lo lắng khi thấy Chris xin phép cho cô nghỉ một cách gấp gáp như vậy, sắc mặt của Chris lúc đó cũng rất nguy cấp nữa.

"Cô không sao chứ? Có chuyện gì vậy? Không khỏe ở đâu sao?"

Cô thở dài rồi nhắn lại cho anh vài dòng.

"Không sao đâu."

"Mai cô cứ nghỉ thêm một ngày đi."

"Không cần đâu mà..."

"Cô đừng có chủ quan."

Erena chẳng thể cãi lại Mark, anh thật sự là một người tốt, lại rất hay để ý, quan tâm tới người khác kể cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất.

____

Sau khi đi khám, Victor muốn gặp Erena để tạm quên đi cơn đau của mình nên mới tới tìm cô ở siêu thị, mới đầu anh đi lướt qua quầy thu ngân, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình ấy, nên không mấy để ý tới người đàn ông đang đứng ở quầy thu ngân.

Anh tìm kiếm quanh siêu thị không chỉ một vòng, nhưng càng tìm lại càng không thấy đâu. Victor chau mày đầy khó chịu khi không thể gặp được người con gái ấy, liền hậm hực bước ra phía cửa.

Ánh mắt anh chợt dừng lại ở người đàn ông đang đứng ở quầy thu ngân, mấy lần anh tới đây đều đứng ngoài cửa chờ cô nên không mấy để ý, còn hôm anh vào trong thì lại chỉ có mỗi Erena ở siêu thị, anh không biết là có cả người đàn ông này làm việc ở đây.

Nhưng có điều gì đó không ổn, Victor liền nheo mắt lại để nhìn cho rõ, người đàn ông đó đang cúi mặt xuống và tập trung sắp xếp lại một số thứ đồ dưới ngăn bàn quầy thu ngân nên Victor không thể thấy rõ cả khuôn mặt anh ta.

Trong anh cảm thấy một chút ngờ ngợ, người đàn ông này anh đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng nghĩ mãi lại chẳng thể nhớ ra là ai, liền lẳng lặng bỏ đi. Ngay sau khi Victor bỏ ra ngoài cửa hàng, Mark mới ngẩng mặt lên mà nhìn theo anh, nhưng một lúc sau lại tiếp tục làm việc, vẻ mặt cũng không mấy bận tâm.

____

Sau cả một ngày đi tham quan, du lịch khắp thành phố Bangkok, Tường Vy và ông Phúc Thạch quyết định dùng bữa tại một nhà hàng buffet nổi tiếng của đất Thái.

Cả hai bố con bước vào trong, chọn một chỗ ngồi cố định rồi mới đứng dậy đi lấy đồ ăn ở xung quanh. Sau khi lấy về đĩa của mình khá nhiều món ăn với các sự đa dạng, hai người mới ngồi một chỗ và thưởng thức.

Cô ngẩng mặt nhìn ông ngồi đối diện mình, tuy tay ông cầm đũa và gắp thức ăn vào miệng nhưng mắt lại thi thoảng liếc sang chiếc điện thoại đang đặt trên mặt bàn cạnh mình.

Tường Vy chỉ thở dài lặng lẽ rồi rút chiếc điện thoại từ trong túi xách của mình ra rồi đặt lên mặt bàn, để cách hai người một khoảng bằng nhau, sau đó liền với tay cầm lấy chiếc điện thoại của ông mà đặt lên trên điện thoại của mình.

Ông Phúc Thạch ngỡ ngàng trước hành động chớp nhoáng của cô, nhưng cô tiểu thư thì vẫn thản nhiên cầm đũa lên và tiếp tục gắp thức ăn.

- Con muốn mình tập trung vào việc trò chuyện với đối phương nhiều hơn là tiêu tốn thời gian vào điện thoại. - Cô ngẩng mặt lên và khẽ mỉm cười nhìn ông.

Ông vẫn rất lấy làm ngạc nhiên, lúc này thái độ có phần bất bình vì quá sốt sắng muốn được liên lạc với Alpha và Phi.

- Nhưng ba phải xem tình hình công ty thế nào.

- Ba hãy tự thưởng cho bản thân mình một kì nghỉ đúng nghĩa đi. Ở công ty đâu phải chỉ có mỗi ba làm việc đâu? - Cô tiểu thư nhíu mày, bĩu môi cãi lại ông một cách bướng bỉnh.

Ông nhìn đứa con gái độc nhất của mình mà khẽ cảm thấy bất lực, thật hiếm khi ông có dịp được đi du lịch cùng cô thế này nên cũng không muốn kì nghỉ này trở nên căng thẳng, đành mỉm cười bỏ qua và cố gắng tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất.

Chợt cô đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, chợt một cảnh tượng vô tình lọt vào mắt cô khiến cô khẽ nhói lên trong lòng.

Ở bàn bên có một gia đình đang ngồi ăn, hai bố mẹ và hai người con. Người anh lớn chừng 15-16 tuổi đang với tay sang trêu chọc đứa em gái chừng 5-6 tuổi, họ cười nói vui vẻ, điều đó khiến cô có phần chạnh lòng.

Thấy Tường Vy chẳng động đũa nữa, ông Phúc Thạch mới nhìn cô đầy ngạc nhiên, vẻ mặt cô buồn rầu, ánh mắt đượm buồn nhìn chằm chằm vào phía sau ông.

Ông nheo nhắm mắt quay đầu lại nhìn theo hướng cô nhìn, cảnh tượng ấy liền lọt ngay vào mắt ông, Phúc Thạch quay trở lại bàn ăn của mình, dùng đũa gắp một miếng sườn từ đĩa thức ăn của mình sang đĩa của cô, lúc này Vivi mới như bừng tỉnh.

- Con tủi thân vì là con một à? - Ông nói với giọng hơi trầm xuống, mắt nhìn xuống đĩa thức ăn.

Cô ngạc nhiên trước câu hỏi của ông, ánh mắt cũng trùng xuống theo.

- Không ạ... chỉ là... có người để chơi cùng như vậy thì cũng vui... - Cô mỉm cười gượng gạo.

Ông Phúc Thạch thở dài, không khí trên bàn ăn bỗng trùng xuống khiến mọi thứ trở nên khó xử.

- Ba xin lỗi... - Ông nói với giọng ủ rũ, ông đang cảm thấy thật tồi tệ và có lỗi với cô con gái vì đã không thể cho cô một đứa em. Sau khi sinh Tường Vy không lâu, mẹ cô đã mất vì trầm cảm.

- Đó đâu phải lỗi của ba chứ...! - Cô nhíu mày lại nhìn ông, chắc hẳn ông nghĩ rằng do lỗi của ông mà cô lại thành con một.

Nhưng nghe những lời nói đó của ông, cùng với những gì ông suy nghĩ, cô lại nhói lòng chợt nghĩ tới Victor, người anh trai ngoài giá thú của mình...

- Ba thích con trai hay con gái vậy...? - Tường Vy khẽ nhướn mày hỏi nhỏ.

- Vivi con nói gì vậy? - Ông nhíu mày hỏi lại cô như có ý trách móc, bày tỏ sự không vừa lòng với câu hỏi của cô.

- Con nào mà chả là con! Hơn nữa ba đã có Vivi của ba rồi mà, con đừng suy nghĩ linh tinh! - Ông chẹp miệng.

Ánh mắt cô bỗng trùng xuống, lúc này chỉ nhìn vào đĩa thức ăn đang để trước mặt mình, giống như cố ý né tránh cái nhìn đầy vẻ trách móc của ông.

- Vậy nghĩa là có cả hai thì càng tốt phải không...? - Cô lẩm bẩm thật nhỏ ở trong miệng.

Ông khẽ với tay và xoe nhẹ đầu của cô khiến cô có phần ngạc nhiên, chợt ông đứng dậy, trên tay cầm đĩa thức ăn của mình.

- Ba đi lấy thêm đồ ăn, ba lấy thêm sườn cho con nhé? - Ông nhìn cô rồi hỏi nhẹ nhàng.

- Dạ vâng. - Tường Vy gật đầu rồi khẽ mỉm cười.

Ông vừa đi được một lúc thì trên mặt bàn rung lên mấy hồi, Tường Vy nhíu mày nhìn vào hai chiếc điện thoại đang chồng lên nhau, là điện thoại của ông đang có cuộc gọi mới đến từ Phi.

Tường Vy lập tức mở to mắt rồi nhìn xung quanh một cách dè chừng, phải đảm bảo rằng cô lúc này không trong tầm mắt của ông.

Cô nhanh tay cầm lấy chiếc điện thoại của ông mà bấm tắt cuộc gọi, sau đó nhắn tin lại vào số của tên Phi đó.

"Ta đang họp, có chuyện gì thông báo nhanh đi."

"Thưa ông, tình trạng sức khỏe của bà ta đang dần tệ hơn, sợ chúng ta không thể làm gì được nữa ạ."

Tường Vy đọc những dòng ấy mà như chết lặng, mẹ của Alpha sẽ không sao chứ? Điều này thật sự làm cô cảm thấy hoảng loạn thay cho anh.

"Chuyển bà ta tới bệnh viện tốt nhất đi, yêu cầu bác sĩ giỏi nhất chữa trị."

Cô không nghĩ được gì nhiều mà chỉ nhắn đi những dòng suy nghĩ ngay tức thời đó.

"Nhưng thưa ông, trước giờ chúng ta chưa từng làm vậy... nhỡ bị lộ..."

"Bây giờ vấn đề hàng đầu là phải để bà ta sống đã."

Tên Phi đó dường như có chút lưỡng lự, mãi không thấy nhắn lại khiến cho Tường Vy lo sốt vó, đứng ngồi không yên.

"Vâng ạ."

Ngay khi nhận được tin nhắn ấy, trông lòng cô mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào, lập tức nhanh tay xóa đi lịch sử cuộc gọi nhỡ và những dòng tin nhắn ban nãy của cô với Phi đi, rồi đặt lại chiếc điện thoại lên trên điện thoại mình một cách ngay ngắn.

Ông Phúc Thạch cũng trở lại cùng với khay thức ăn ngay sau đó, ông đặt xuống trước mặt cô, mùi thơm tỏa ra khiến cô phải hít một hơi để mà thưởng thức.

- Thơm quá ba! - Cô cười tít mắt.

- Để con phải chờ lâu rồi, ba phải chờ họ nướng mẻ mới rồi mới lấy, vậy mới ngon. - Ông cười lớn đầy vẻ hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười tươi rói kia của cô, đồng thời tay gắp cho cô thật nhiều sườn.

- Này, con ăn nhiều vào. - Ông cười, ánh mắt nhìn cô đầy sự yêu thương, bảo bọc.

- Cảm ơn ba! Ba cũng ăn nhiều vào. - Cô cười tươi sung sướng, nhưng trong lòng lại có chút nhói đau, cô thì nhận được sự chăm sóc ân cần, bảo bọc cẩn thận của ông như thế này, còn Victor thì không được như vậy. Ánh mắt của ông dành cho cô thật dịu dàng, ấm áp bao nhiêu thì ánh mắt ông nhìn anh lại căm thù bấy nhiêu.

Cô không biết ông có biết sự thật ấy không, nhưng dựa vào những gì cô đã tận mắt trông thấy thì ông ắt hẳn là ghét anh nhiều lắm...