- Layla! - Tiếng hét của anh như xé lòng của mọi người.
"Cách", tiếng cô gõ mạnh vào phím Enter khiến mọi người như sững lại.
Victor mở to mắt, những giọt mồ hôi gẫn không ngừng lăn dài trên má, hai chân anh quỳ thụp xuống đất, con tim như vừa được hồi sinh từ cõi chết.
- Layla? Nếu lần sau em còn doạ tôi như vậy, tôi sẽ giết em. - Anh nói bằng giọng vô hồn rồi đứng dậy đi tiếp.
Nghe anh nói với cái giọng như thế, Layla cũng chỉ biết nuốt nước bọt một cái "ực" đầy lo sợ.
Anh bước tới chỗ cánh cửa đó, Layla cũng mở cửa cho anh.
Đằng sau cánh cửa đó là một căm phòng được lát gạch và sơn tường bởi một màu trắng toát, khiến con người ta phải cảm thấy rùng mình.
Nằm giữa căn phòng là chiếc 1955 Ferrari 410 Sport, tính sơ sơ cũng trị giá khoảng 23 triệu USD. Ngoài chiếc xe ra, trong căn phòng này không còn gì khác.
***
Lúc này, bên ngoài sảnh chính, Angela đã quan sát được một chuyện không mấy vui vẻ.
Một viên vệ sĩ đã tới chỗ ông ta và nói thầm gì đó.
Cô bất giác chau mày lại, những nếp nhăn trên trán hiện rõ, cô nheo mắt nhìn cho kĩ hơn.
Nét mặt lão chuyển thành lo lắng, nhưng nguy hiểm tới đáng sợ.
Lão chỉ gật đầu nhẹ một cái, viên bảo vệ kia liền thông báo gì đó qua bộ đàm hắn cầm trên tay.
- Victor, anh nên nhanh lên, chúng ta bị phát hiện rồi! - Angela thông báo qua bộ thu âm.
- Nơi này sắp vui rồi đây. - Mike cười trong vẻ thích thú, đưa mắt nhìn xung quanh.
Victor không trả lời mà chỉ tìm kiếm xung quanh trong sự tức giận.
- Mẹ kiếp! Tiền đâu?! - Anh gằn giọng đầy tức tối.
Cho dù tìm đi tìm lại rất nhiều lần nhưng trong căn phòng này chỉ vỏn vẹn chiếc ô tô cổ này.
Angela đứng trên hành lang, vẫn tiếp tục giả vờ nhâm nhi cốc rượu của mình, bỗng hai tên bảo vệ đã tới gần cô.
- Mời cô đi cùng chúng tôi. - Hắn nói bằng giọng nghiêm nghị.
- Ồ có chuyện gì sao? - Cô giả bộ ngây ngô, liền đưa cốc rượu cho phục vụ rồi đi cùng hai người đó.
Nhưng ánh mắt của cô rất sắc sảo, như đã chuẩn bị gì đó từ trước.
Nghi có chuyện chẳng lành đã xảy ra bên ngoài, Josh vô cùng lo lắng và đã vào trong phòng cùng với Layla.
Anh dùng tất cả các đồ đạc bên trong phòng để chặn cánh cửa lại.
Trong tay đã sẵn sàng cầm lấy hai con dao găm được trang bị sẵn trong áo vét.
Đi được gần tới cầu thang, Angela nhận thấy chúng đang ngầm rút ra những khẩu súng được cài ở thắt lưng, cô liền nhanh chóng cúi gập người về phía trước, đá chân thật mạnh lên trời và đá vào đầu tên vệ sĩ bên cạnh khiến hắn giật mình, ngã nhào về phía trước.
Tên kia vô cùng ngạc nhiên khi cô hành động nhanh như vậy, liền rút súng ra bắn nhưng cô đã nhanh chân đá vào tay hắn khiến khẩu súng bị hất tung lên, cô đã nhanh chóng cầm được nó và tặng cho hắn một phát đạn.
Tiếng đạn bắn "đoàng" một cái khiến mọi người trong dinh thự đều sợ hãi và hoảng loạn, lão ta cũng thấy vậy mà được vệ sĩ hộ tống trốn đi.
- Em không chờ anh được nữa đâu Victor, nhanh lên nào! - Angie nói bằng giọng điệu gợi cảm vô cùng.
Lúc này, anh bí bách vô cùng, liền rút súng trong túi áo ra và bắn mạnh vào cửa kính của chiếc xe, chui người vào và điều chỉnh dây rợ trong đó, nhằm phá khoá và điều khiển được nó.
Và cũng lúc này, anh đã tìm ra tài sản của ông ta đang được giấu ở nơi nào.
Anh ngồi vào chiếc xe, hai tay đặt lên vô lăng và nở một nụ cười nở miệng hết sức bí ẩn.
- Layla, rời khỏi đó đi. - Anh ra lệnh bằng giọng thích thú.
- Vậy ai sẽ mở cửa cho anh cơ chứ? - Cô bé ngạc nhiên.
- Tôi. - Anh bật cười rồi nhấn ga thật mạnh, chiếc xe phóng như điên, lao thẳng về phía cánh cửa.
Cô bé đóng chiếc laptop lại và rời khỏi đó, Josh vô cùng ngạc nhiên.
- Em đi đâu thế?
- Rời khỏi đây thôi, là Victor nói vậy.
Trong lúc di dời đồ đạc để mở cửa ra ngoài, họ đã vô tình nghe thấy tiếng đổ vỡ, sập nhà rất lớn.
Bốn mắt to tròn nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy sợ hãi, không rõ chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Trong lúc lão ta bỏ trốn, Mike đã kịp thời đến trước mặt hắn và đám vệ sĩ, vẻ mặt thản nhiên, như một vị khách trong bữa tiệc.
Chúng liền đặt tay vào thắt lưng, vừa rút súng và chĩa vào anh thì một tiếng "Rầm" thật to đã nổ ra. Bức tường đã bị vỡ vụn, chỉ còn khói bụi mịt mờ.
Chiếc xe lao thật nhanh ra và đâm chúng mấy tên vệ sĩ bên cạnh lão, người chúng văng ra xa như những món đồ chơi cho trẻ em.
Lão giật mình nhìn ra phía khói bụi ấy, chiếc xe nửa ẩn nửa hiện. Lão quay đầu lại nhìn Mike, anh đã đeo mặt nạ từ lúc nào, liền ném mạnh một viên thuốc nhỏ xuống dưới chân lão, viên thuốc vỡ ra và tạo thành một làn khói trắng.
Lão bỗng trở nên mờ mắt, choáng váng, chân bước đi chập choạng.
Lão quay người lại phía sau, nhưng một lưỡi dao sắc bén đã đâm thẳng vào bụng lão, máu chảy ra lênh loáng, lão ngã quỵ xuống, hai tay vẫn nắm chặt lấy tay chàng trai to lớn này.
Josh nhăn mặt nhìn lão bằng ánh mắt khinh bỉ, bỗng thấy miệng lão mấp máy.
- Justin... ta biết các người... làm cho hắn. Đời ta cũng sắp hết... nhưng hãy để...con ta được sống...! - Lão nói trong sự đau khổ rồi buông tay, thân xác già yếu đó ngã bịch xuống mặt đất.
Đám đông hỗn loạn chạy ra ngoài, đám vệ sĩ vẫn xông vào bên trong rất đông.
Angela đứng từ trên cao, nhắm một mắt lại và bắn chết từng tên một một cách thẳng tưng, không hề do dự.
Mike thì lật chiếc bàn lên, nấp dưới đó và ném những viên thuốc của mình ra ngoài.
Những viên thuốc nhỏ bé tưởng chừng như vô dụng nhưng lại ẩn chứa bên trong đó là hàng tá khói thuốc độc.
Chúng vỡ ra, khói thuốc độc phả ra ngoài, chúng xanh tím mặt mày, bỗng sùi bọt mép mà chết.
Nhưng có lẽ Victor là người nhàn hạ nhất trong đây, anh chỉ việc vòng xe đi rồi vòng xe lại, nhấn ga rồi thản nhiên tông chúng một cách không thương tiếc.
Chẳng mấy chốc, nơi đây đã trở thành một bãi tha ma. Xác người nằm rải rác, máu ở mọi nơi, không khí chết chóc bao phủ cả căn dinh thự này.
Mọi người đều cười rất thoả mãn rồi đi từng bước về chỗ chiếc xe của Victor.
- Không phiền nếu cho chúng tôi quá giang chứ? - Mike cười.
- Xin lỗi, hết chỗ rồi. - Anh cười khảy đầy vẻ sung sướng. Mọi người đều ngạc nhiên và nhìn anh chằm chằm. Cửa sổ của cả xe được mở ra, trong chiếc xe này, là một núi tiền.
Anh lái xe trở về trụ sở, và tất nhiên Justin vô cùng hài lòng với việc làm của họ.
Không chỉ ở trong xe, mà ở trong cốp xe cũng chật cứng bởi tiền.
Nhưng thứ ông ta càn không phải tiền mà là chiếc xe này. Số tiền còn lại, đều sẽ chia lại cho tất cả mọi người.
Số tiền này, hoàn toàn là tiền mặt, tổng cộng là 651 triệu USD.
Và tất nhiên, hôm nay ai cũng mệt lử cả rồi, ngày mai có lẽ sẽ chia phần thưởng sau.
Victor trở về căn phòng mà mình đã thuê với tâm trạng hồ hởi, anh đẩy cửa và bước vào trong.
Bóng lưng ấy đang đứng ở cạnh vòi nước bên bàn bếp, cô đang uống nước.
Nhưng khi nghe thấy tiếng anh về, cô bất chợt giật mình, quay ngoắt lại nhìn anh với vẻ mặt lo lắng, sợ hãi tột cùng.
Anh cũng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt màu nâu sẫm của anh đang dao động, nó ẩn chứa sâu bên trong là một sự bí hiểm, đáng sợ tới chết người.
Anh cởi phăng chiếc áo vest ra và ném xuống đất, chân bước thật nhanh về phía cô.
Cô sợ hãi, bước lùi về phía sau, nhưng vướng phải bàn bếp nên đã dừng lại.
Có lẽ nào anh sắp chửi mắng cô, vì cô đã không nghe lời anh, tự tiện tới đó và xen vào nhiệm vụ của anh như vậy.
Người cô run lên bần bật, đôi mắt ươn ướt như sắp bật khóc vì quá sợ hãi.
Nhưng những giọt nước mắt đó đã chảy ngược vào trong, người cô cũng trở nên bất động khi môi anh nhẹ nhàng đặt lên cánh môi mỏng manh của cô.
Nụ hôn ngọt ngào tới lạ thường, cô mở to mắt nhìn anh.
Người đàn ông này vẫn nhắm chặt mắt, thưởng thức nụ hôn này một cách ngọt nhất có thể.
Hai tay cô ngập ngừng đặt lên vai anh, anh cũng mạnh dạn chủ động đặt tay lên má cô, tay kia đặt lên eo của cô và kéo nó vào phía mình.
- Anh...không giận sao? - Giọng cô run lên vì lo sợ, cũng rất bất ngờ vì hành động của anh.
- Giận vì em đã giúp tôi trong lúc tôi bí bách nhất à? - Anh cười khẩy một cái rồi lấn tới hôn cô một cách mãnh liệt.
Anh cũng dùng tay và cởi từng cúc áo sơ mi, chẳng mấy chốc mà chiếc áo đã được phanh ra, lộ rõ từng múi cơ bụng săn chắc của anh.
- Em đáng được thưởng, em biết không? - Anh nói thì thầm vào tai cô bằng giọng quyến rũ, khiêu gợi.
Nhưng cô đã dùng tay đẩy nhẹ người anh ra, khiến anh ngạc nhiên vô cùng.
- Hôm nay...chắc anh cũng mệt rồi. Đi nghỉ thôi! - Cô lắp bắp trong lời nói, khuôn mặt cũng đỏ cả lên, bèn kiếm cớ mà lẩn đi chỗ khác.
Anh ngoái đầu nhìn cô chạy đi mà lòng thầm bật cười, Erena, vẫn rất trẻ con, không biết bao giờ cô mới có thể lớn được.
Vì người mệt mỏi nhất trong ngày hôm nay là anh, nên cô đã nhường anh đi tắm trước, rồi cô sẽ tắm sau.
Cô bước ra từ phòng tắm với chiếc áo hai dây rất quyến rũ, cùng với chiếc quần soóc ngắn cũn kĩn.
Cô giật mình nhìn lên trên giường, là anh đang cởi trần và ngồi tựa lưng vào thành giường, một tay anh gác phần thành giường bên cạnh, nhìn như anh đang nhường phần giường bên cạnh cho ai kia.
Cô mở to mắt ngạc nhiên, còn anh lại rất thản nhiên, đánh mắt về phần giường trống kia.
- Đi ngủ thôi. - Giọng nói của anh nhẹ nhàng khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
Cô đỏ mặt, chập chững từng bước đi tới đó.
Cô trèo lên giường và nằm xuống phần giường ấy, quay lưng lại phía anh, có lẽ cô không muốn anh nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ ửng vì ngại ngùng này của cô.
Bỗng anh cũng nằm xuống bên cạnh cô, một tay nâng nhẹ đầu cô lên rồi hạ xuống, cô giật mình, là anh đang để đầu cô gối lên tay anh?!
Cô nắm chặt hai tay lại với nhau và đặt trước mặt, khuôn mặt cô đỏ hơn bao giờ hết, nhịp tim cũng tăng nhanh không ngừng.
Bỗng một cánh tay to lớn ôm choàng lấy người cô từ phía sau, hơi ấm từ cơ thể người đàn ông này đang phả thẳng vào lưng cô, hơi thở cô trở nên gấp gáp.
- Đừng lo, tôi sẽ không làm gì em đâu. - Giọng nói nhỏ nhẹ, ấm áp của anh phả vào gáy cô.
- Chỉ ôm chút thôi. - Nói rồi anh nhắm mắt lại.
Người con gái đang nằm trong vòng tay của anh, đã từng ngủ với anh không biết bao nhiêu lần, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
"Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên con tim tôi lệch mất một nhịp khi ở bên em, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi có cái cảm giác này, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi muốn chủ động ôm lấy người con gái ấy, có lẽ đây là lần đầu, tôi rung động vì một người con gái.
Cái thứ tình cảm này rốt cuộc là thế nào, có phải tôi đã thích em không, hay chỉ là thứ tình cảm đến trong chớp nhoáng, rồi sẽ đi?"
Người đàn ông đang ôm lấy cô vào trong vòng tay này, đã từng rất lạnh lùng, vô tình, hờ hững với cô không biết bao nhiêu lần.
Anh đã từng coi cô không là gì của anh, cũng đã nhiều lần ngủ với những người con gái khác ở bên ngoài, chưa từng ôm lấy cô mà đi ngủ, nay lại đối xử với cô thế này, rốt cuộc muốn cô phải làm sao?
"Tình cảm của anh rốt cuộc là như thế nào, anh có thích em không?"
Dù như thế nào, đây có lẽ là giây phút hạnh phúc nhất đời cô, cô nhắm chặt mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài từ khoé mi cô và rơi xuống tay anh.
Không khí trong căn phòng im bặt tới đáng sợ, giọt nước mắt này, có lẽ đã khiến không khí trong căn phòng trở nên như vậy.
Anh biết, cô biết, nhưng không ai nói, đó mới chính là điều đáng sợ hơn cả.