9.
Sau ngày hôm đó, Cố Vân Châu không đến nữa.
Anh không bảo tôi đi, tôi cũng không dám tự ý thay đổi chỗ ở nên vẫn ở trong căn hộ rộng lớn của anh.
Không lâu sau bên cạnh anh xuất hiện một người bạn gái, là một tiểu hoa đán* khá nổi tiếng. (Tiểu hoa đán: là danh từ chỉ chung nữ diễn viên còn trẻ tuổi, từ tuyến 18 cho đến tuyến đầu, đi theo con đường thu hút người hâm mộ hoặc thiên hẳn về mảng điện ảnh)
Trước tôi, bạn gái bên cạnh Cố Vân Châu thay đổi rất nhanh, từ sau khi tôi theo anh thì bên cạnh anh không xuất hiện người phụ nữ nào khác.
Hiện tại tôi biết, anh dùng hành động thực tế nói với tôi, tuy rằng thời gian anh ở bên tôi lâu nhưng tôi và những cô gái khác không có gì khác nhau.
Thật ra tôi đã sớm hiểu, tiếng cười giễu cợt kia của anh đã giẫm lòng tự tôn của tôi thành cát bụi. Tôi đã không dám có bất kỳ suy nghĩ mơ tưởng hão huyền nào.
Là một trợ lý đặc biệt, tôi phải giải quyết tất cả mọi thứ từ công việc đến sinh hoạt thường ngày của anh.
Ngày đó, Cố Vân Châu bảo tôi đặt cho cô Tiểu hoa đán kia một bộ váy dự tiệc sang trọng, đi theo cô ấy thử đồ. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên rồi gật đầu, nụ cười điềm tĩnh chuyên nghiệp luôn giữ trên môi, nhanh chóng hoàn thành yêu cầu công việc.
Nhìn cô gái kia kéo tay anh, thân mật ghé sát vào anh trò chuyện, tôi vẫn có thể mỉm cười với cô ấy.
Quay người, đi qua hành lang thật dài, vào trong nhà vệ sinh đứng trước gương, tôi mới nhận ra nước mắt rơi đầy mặt.
Tôi luôn tự nhận mình bình tĩnh lý trí nhưng vẫn không thể thờ ơ được. Tim đau, cảm giác đau đớn chân thật không thể nào lừa gạt bản thân.
Có thể là hiểu rõ về tương lai của chúng tôi, không dám nuôi hy vọng, vì vậy vết thương cũng nhanh chóng tự lành.
Sau đó, những người con gái bên cạnh Cố Vân Châu liên tục thay đổi, tôi mua quà cho những cô gái ấy, đặt nhà hàng để họ hẹn hò, đặt vé máy bay du lịch. Cuối cùng tôi phát hiện lòng tôi không còn gợn sóng.
Nhìn anh thân mật với những cô gái hết lần này đến lần khác, trải qua những lần dày vò dằn vặt nội tâm, tôi vẫn vượt qua, nghiến răng chờ đợi tâm lý mình lành lại.
Tôi liên tục cảnh cáo bản thân, Cố Vân Châu là ông chủ, là lãnh đạo, là ân nhân, nhưng tuyệt đối không thể là người yêu.
Đúng, tôi vẫn biết ơn anh.
Chỉ cần bà nội còn ở trong bệnh viện tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất thì anh là ân nhân của tôi.
10.
Ngày nọ, Cố Vân Châu bảo tôi sang tên chiếc xe cho cô bạn gái vừa chia tay của anh.
Khi quay về, tôi nhận được điện thoại của bà nội.
Kể từ sau khi bà nội được phẫu thuật, đa phần thời gian bà hôn mê, hiếm khi tỉnh táo. Tôi để lại một điện thoại di động cho bà nhưng trước giờ bà không gọi cho tôi, bởi vì đầu óc của bà đa số đều lẫn lộn, mơ hồ.
Đây là lần đầu tiên bà nội gọi điện thoại cho tôi, bà nói rất nhiều, hỏi tôi công việc hiện giờ thế nào, có phải bà nằm viện đã tốn rất nhiều tiền không, có phải bà đã làm liên lụy tôi không…
Bà nội nói lộn xộn, không có logic, lặp đi lặp lại, nhưng tôi vui đến bật khóc. Bởi vì như thế chứng tỏ đầu óc bà đã minh mẫn hơn, bệnh tình bà đang có chuyển biến tốt đẹp.
Cúp điện thoại, tôi che miệng ngồi xổm trong bãi giữ xe mà khóc.
Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một đôi chân, tôi ngẩng lên, Cố Vân Châu đứng trước mặt tôi.
Tôi hốt hoảng lau nước mắt, cung kính báo cáo với anh: “Cố tổng, xe đã được sang tên cho cô Lưu, tiền cũng đã chuyển vào tài khoản cô ấy ạ.”
“Ừ.” Anh gật đầu, rời đi.
Tối hôm đó, sau hơn 4 tháng, Cố Vân Châu lại bước vào ngôi nhà tôi đang ở.
11.
Nhìn thấy anh bước vào nhà, tôi cố kìm nỗi ngạc nhiên, đưa dép lê cho anh như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: “Anh về rồi ạ.”
“Ừ.” Anh vẫn tích chữ như vàng.
Đêm hôm đó, anh cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, dày vò tôi đến gần sáng, cuối cùng ôm chặt tôi.
Chúng tôi lại ở cùng nhau, chuyện trước đó không ai đề cập đến, tiếp tục hình thức ở chung như trước. Như thể sau cuộc điện thoại đó, bốn tháng xa cách, những lúng túng, ngượng ngập trước đó không hề xảy ra.
Từ đó về sau, tôi luôn cảnh giác chính mình, không nói một lời không đúng mực.
Chúng tôi sống chung hòa hợp, đôi khi anh có ngày nghỉ sẽ dẫn tôi ra nước ngoài nghỉ dưỡng.
Có một lần tôi tắm nước suối nóng quay về phòng, nhìn thấy anh mặc áo choàng tắm nằm nghiêng trên ghế, mái tóc còn ướt nhỏ nước lăn xuống mặt, dáng vẻ điên đảo chúng sinh.
Thành thật mà nói, nếu đây là bạn trai tôi, chắc chắn tôi sẽ nhào vào lòng anh, cưỡng hôn anh. Nhưng anh không phải, tôi kìm nén cảm xúc trong lòng, cầm khăn bước từng bước qua, nhẹ nhàng lau tóc cho anh.
Ở chung một thời gian dài, tôi càng hiểu rõ hơn tính tình của anh, thật ra ở bên cạnh anh rất đơn giản, chỉ cần xem anh là đối tượng hợp tác chứ không phải người bạn trai để yêu.
Nhưng thật đáng tiếc, điều này rất khó thực hiện, ít nhất những người bạn gái của anh chưa ai làm được. Đối diện với một người đàn ông như thế này mà không động lòng, không nhập tâm thành người bạn gái thực sự quá khó khăn.
Cứ như thế, tôi ở lại bên cạnh anh thêm hai năm.
Không tính khoảng thời gian 4 tháng kia, chúng tôi đã ở bên nhau gần 5 năm.
Giờ đây tôi biết thân biết phận, không bao giờ đề cao bản thân, cảm thấy mình là gì đặc biệt với anh.
Trong thâm tâm tôi biết rất rõ, sở dĩ anh giữ tôi bên cạnh không phải vì có tình cảm gì với tôi mà là tôi ngoan ngoãn, nghe lời, không dính người, biết làm việc. Anh chỉ ngại cô gái khác phiền phức.
Tâm trí của anh chỉ tập trung vào công việc, đối với anh, bên cạnh có một người phụ nữ là đủ, là ai cũng không quan trọng.
Khi tuổi tác dần lớn lên, tôi biết, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ rời xa anh.
Nhưng tôi không ngờ ngày đó lại đến đột ngột như vậy.
Ngày hôm ấy, chúng tôi ăn tối như thường lệ, cô giúp việc rửa bát xong ra về.
Anh ngồi trên sô pha vẫy tay bảo tôi sang.
“Tôi đã sắp xếp bên bệnh viện, bà nội em vẫn luôn được sự điều trị tốt nhất, phòng bệnh kia bà vẫn tiếp tục ở lại, tất cả không thay đổi. Em yên tâm.”
Anh nói những lời này không hề có dấu hiệu báo trước, tôi ngơ ngác gật đầu.
“Căn hộ này tôi đã chuyển sang tên em, ngày mai tài khoản em sẽ nhận được một khoản tiền. Còn công việc, ngày mai em nộp đơn xin nghỉ việc, tôi có thể giới thiệu em đến công ty một người bạn của tôi. Còn yêu cầu gì khác em cứ nói, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn cho em.” Anh tiếp tục nói.
“Vâng.” Tôi cúi đầu, “Không có yêu cầu gì.”
Mối quan hệ 5 năm của chúng tôi cứ thế kết thúc.
Tôi không biết nguyên nhân, cũng không có tư cách hỏi, từ đầu đến cuối, anh là người quyết định mọi thứ giữa chúng tôi.
12.
Rất nhanh, tôi đã hiểu vì sao.
Ngày hôm sau tôi đến công ty nộp đơn xin nghỉ việc. Vì đã có sự chấp thuận đặc biệt của Chủ tịch nên tôi có thể rời đi ngay trong ngày mà không cần chờ một tháng theo quy định.
Thu dọn đồ đạc ở công ty xong, tôi về ngôi nhà anh đã cho.
Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, tôi nhận được một số tiền lớn. Tôi tự giễu nghĩ, anh vẫn khá hài lòng với tôi, ít nhất số tiền cho tôi hào phóng hơn những cô gái kia.
Đột nhiên tôi không biết phải làm gì, tương lai mờ mịt.
Tôi lấy điện thoại ra lướt xem tin tức, tôi nhìn thấy tin anh sắp kết hôn.
Nhà gái môn đăng hộ đối với anh. Cô ấy là thiên kim của một tập đoàn có chuỗi siêu thị nổi tiếng cả nước. Cô tốt nghiệp một trường danh tiếng, vô cùng xinh đẹp. Ngay cả tôi cũng phải thừa nhận, họ rất xứng đôi.
Trên mạng tràn ngập ảnh họ nắm tay nhau, trên môi anh nở nụ cười nhẹ. Có thể thấy anh hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Trong phần bình luận, có người chúc mừng, có người khóc lóc vì “mất chồng”, có người ghen tị bảo cô ấy từng phẫu thuật thẩm mỹ.
Tôi cười, đặt điện thoại xuống.
Bất kể thế nào, trong lòng tôi vẫn chúc phúc cho anh, dù sao anh cũng từng giúp đỡ tôi rất nhiều, trước giờ cũng không gây khó dễ cho tôi. Chẳng qua tôi đã từng không biết lượng sức mình mà yêu anh, anh không đáp lại tôi cũng là lẽ thường.
Bây giờ nghĩ lại, 5 năm ở bên anh dường như chỉ là một giấc mơ dài.
Một giấc mộng viển vông, đôi khi tôi hoài nghi, mình thực sự từng ở bên người chồng quốc dân này sao?