8
Vốn là Đoàn Châu sẽ đi công tác sáu ngày, giờ không hiểu sao chỉ còn bốn ngày.
Đêm anh ấy trở về, tôi và Đào Nhiên đang nằm trên giường tám chuyện.
"Anh trai em ấy, từ nhỏ đã có cái tính--"
Dưới lầu đột nhiên truyền tới tiếng cửa mở, Đào Nhiên ngay lập tức chui vào trong chăn, tôi ra ngoài xem có chuyện gì, Đoàn Châu về nhà.
Anh đi thẳng lên trên tầng.
Tôi khép cửa phòng ngủ lại, ngạc nhiên: "Không phải lần này anh đi bảy ngày mới về sao?"
"Sợ cháy nhà."
Anh ấy nghiêm túc đáp, khi thấy tôi đang đứng chắn cửa âm lượng của anh có tăng cao.
"Đào Nhiên có ở trong đó không?"
Trời mới biết để tránh khỏi sự theo dõi của Đoàn Châu, chúng tôi đã tốn bao nhiêu công sức chặn hết tất cả camera, nhưng nào ai ngờ được anh trở về sớm như vậy.
"Không có." Tôi che giấu.
Đoàn Châu có chút phê bình kín đáo với Đào Nhiên, nhất là khi biết chúng tôi ngủ chung một phòng.
Tôi im lặng đứng trước cửa phòng ngủ, cố gắng không để ý đến khí lạnh trên người Đoàn Châu. Nhưng cửa đột ngột mở ra.
Đào Nhiên đi chân trần ra, môi tái nhợt, trên mặt còn có hai hàng nước mắt.
"Em biết anh trai không thích em, để em ngủ một mình đi ạ, chị dâu không cần phải khó xử đâu."
Tôi nghe vậy đau lòng muốn chết.
"Sao anh cứ phải bắt nạt con bé vậy?"
Tôi không nhịn được, oán trách nhìn Đoàn Châu, sau đó lại đỡ lấy cánh tay Đào Nhiên, "Chân em lạnh không, chút nữa chị qua phòng em vậy nhé."
Đào Nhiên từ chối, "Không cần đâu chị ơi, đừng vì em mà phá hỏng tình cảm vợ chồng, nếu không em thành tội đồ mất."
Đoàn Châu dường như cảm nhận được trách móc của tôi, tuy rất khó chịu với Đào Nhiên nhưng anh vẫn nói, "Được, em thắng, tôi đi phòng cho khách."
Tôi nghe vậy xong, bởi vì vẫn nhớ tới Đào Nhiên chưa đi dép vào, liền dẫn cô ấy về phòng ngủ, tiện tay đóng luôn cửa phòng lại.
Đoàn Châu vẫn còn hành lý chưa xếp ra, đã bị đóng sầm cửa vào mặt.
Nửa đêm, tôi thức giấc vì bị lạnh, chợt nghĩ tới phòng của khách chỉ có một cái chăn mỏng.
Đoàn Châu liệu có bị lạnh không?
Dù sao cũng là vợ chồng gần một năm, tôi không yên tâm lắm.
Nói thật giữa Đoàn Châu và Đào Nhiên, tôi hy vọng bản thân có thể đối xử công bằng với bọn họ, nhưng thực sự rất khó.
Tôi rón rén bước xuống giường, tới tủ lấy một chiếc chăn dày, đi tới phòng khách.
Đoàn Châu cao hơn mét tám, bởi vì bị lạnh mà nằm co ro lại, trông không hề yên giấc.
Tôi đắp cho anh chăn, lúc quay đi chợt Đoàn Châu mơ màng bắt lấy cổ tay tôi.
Tôi không thoát ra được, bất đắc dĩ nằm xuống.
Lúc đầu định đợi một chút rồi đi, cuối cùng lại ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tôi bị Đào Nhiên gõ cửa gọi dậy.
"Anh trai thấy chị dâu không, em thức giấc không thấy chị đâu cả."
Đoạn Châu mở cửa, tôi ngại ngùng trốn sau lưng anh.
"Cô ấy nửa đêm sang đây rồi." Giọng anh đều đều, nhưng cẩn thận nghe sẽ thấy một chút đắc ý.
Đào Nhiên cúi đầu, "Chị dâu không sao là được rồi, em chỉ đến ở ké, tất nhiên không sánh được với anh trai."
Tôi chợt nghĩ, từ nhỏ cô ấy đã không có cha mẹ, phải sống nhờ tại nhà Đoàn Châu.
Chắc là không hạnh phúc lắm...
Tôi là chị dâu còn không chăm sóc được cô ấy, đúng là thiếu sót.
Càng nghĩ càng thấy áy náy, tôi không để ý đến khuôn mặt tối đen của Đoàn Châu.
Sau khi ăn xong bữa sáng, không rõ giữa hai người họ đã bàn xong với nhau cái gì, Đào Nhiên rất ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc từ phòng ngủ chính về phòng của mình.
Tôi lo lắng Đoàn Châu bắt nạt cô ấy, liền nhỏ giọng hỏi lý do.
Đào Nhiên chỉ lắc đầu, "Em thấy mình không thể không biết điều đi làm bóng đèn như thế, anh chị mới kết hôn, là lúc cần trau dồi tình cảm."
Tôi nghe vậy rất ngạc nhiên, tôi còn nghĩ cô ấy đến đây để phá Đoàn Châu cơ ấy.
Mãi về sau tôi mới biết, lý do Đào Nhiên chủ động đổi phòng là do Đoàn Châu uy hiếp: nếu cô ấy không nghe lời, mẹ chồng tôi sẽ đến mang cô ấy đi ngay lập tức.