Trong kỳ nghỉ đại học năm đó, khi tôi trở về nhà, Đào Nhiên đã làm ầm ĩ lên rất lâu đòi tôi đón cô ta tan học.
Tôi đồng ý, mỗi lần đứng đợi trước cổng trường tôi đều thấy có bóng dáng đánh nhau trong con hẻm nhỏ gần đó.
Tôi vốn cho rằng đấy là tụ điểm của học sinh cá biệt, nhưng bất ngờ nhìn thấy bóng dáng một nữ sinh trong sáng như gương ngồi trên tảng đá lớn làm bài tập.
Ánh nắng dịu dàng chiếu lên người em ấy, thi thoảng tôi thấy em khẽ nhíu lông mày cắn cắn đầu bút, tôi đoán có đề bài làm khó em rồi.
Ừm, trông rất đáng yêu.
Tôi đã quan sát em suốt mấy hôm nay, phát hiện em luôn đi cùng một cô nhóc tóc ngắn khác.
Mà mỗi lần em ngồi ngoan làm bài tập thì là do đang đợi cô gái kia đánh nhau xong rồi đi về nhà.
Có vẻ hai người họ thân thiết lắm, ngày nào cũng nắm tay nhau.
Em ấy tan học sớm hơn Đào Nhiên hai mươi phút, vậy nên ngày nào tôi cũng tới trường sớm hơn đúng từng ấy thời gian, chỉ vì để nhìn thấy em thêm một chút.
Cuộc sống của tôi vốn cứng nhắc và trầm lắng, nhưng dường như bởi vì gặp được em, nên có thêm vài tia sáng.
Có điều tôi cảm thấy em vẫn còn nhỏ, nên không dám tiến thêm bước nữa.
Một lần chần chờ như vậy, suốt bốn năm năm sau tôi cũng không gặp lại được em.
Vốn tôi cho rằng duyên đã lỡ.
Vậy mà mẹ bởi vì sốt ruột tôi mãi chưa kết hôn, thần Phật phù hộ, cuối cùng tôi và em gặp nhau tại buổi xem mắt.
Sau nhiều năm, cô bé của tôi tốt nghiệp đại học rồi.
Lần đầu tiên tôi đứng trước mắt em.
"Chào anh, em là Trình Bội."
"Xin chào, tôi là Đoàn Châu."
[Hoàn toàn văn]