15
Trước hôm Đào Nhiên chuyển đi một ngày, mẹ chồng gọi cả ba chúng tôi về nhà cũ ăn cơm, bố chồng tôi cũng ở nhà.
Tôi nhìn cách hai ông bà ở chung, vậy mới biết sự khách sáo trên người Đoàn Châu là học từ ai.
Mẹ chồng gắp thức ăn, bố chồng nhận lấy, nói: "Cám ơn em."
Mẹ chồng đưa đ ĩa hoa quả, bố chồng nhận lấy, nói: "Cám ơn em."
Mẹ chồng bật chương trình bố chồng thích, ông vẫn nói: "Cám ơn em."
Đây mới gọi là đỉnh cao của khách sáo này.
Mẹ chồng chăm chút tôi rất kỹ, tôi cũng hy vọng bà sẽ thật vui vẻ.
Bà dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, hào phóng nở nụ cười: "Cha các con là như thế đấy, lúc nào cũng nhẹ nhàng lịch sự, cũng do thương trường rèn nên cái tật xấu này. Nhưng con để ý sẽ thấy, cơm là ông ấy nấu, hoa quả là ông ấy gọt, điều khiển TV cũng luôn để mẹ cầm. Nhất định là cha mấy đứa yêu mẹ muốn xĩu."
Tôi ngưỡng mộ, gặp được một người yêu mình đến mức độ như này thật hiếm có.
Bà ấy còn nói thêm: "Con dâu ngoan, hai đứa gần đây trông cũng không tệ lắm, mẹ nghe Đào Nhiên nói, thằng nhóc Đoàn Châu vừa tan làm là về bám lấy con, cũng không cho Đào Nhiên gặp con hả."
Đào Nhiên ở cách đó không xa nhếch mép cười khinh bỉ.
Bảo sao mẹ chồng yên tâm với Đào Nhiên như vậy, thì ra cô ấy là tay trong chuyên nghiệp.
"Cũng tạm ạ, con không nghĩ cưới lâu vậy rồi mà còn thích nhau lại được nữa."
Mẹ chồng chẹp chẹp hai tiếng, nói tiếp: "Hai đứa con bây giờ đi đâu cũng phải dắt tay này nọ, thích cái nỗi gì, đấy gọi là yêu."
Da mặt tôi mỏng, chỉ đỏ mặt gật đầu, không dám nói thêm.
Đoàn Châu thấy tôi phản ứng, liền nắm chặt tay tôi hơn.
Trên TV đang chiếu một bộ phim hài, cả nhà chúng tôi cất tiếng cười to.
Một nhà hòa thuận vui vẻ với nhau, tôi bỗng thấy bản thân vẫn còn may mắn.
Có một lần trở về nhà cha mẹ ruột, họ thậm chí còn không để lại căn phòng cũ của tôi.
Đêm đó tôi trải qua trong khách sạn.
Vốn ngỡ rằng bị gia đình ruột vứt bỏ tôi chỉ là cây lục bình phiêu du vô định.
Vốn cũng chưa bao giờ có cảm giác về "nhà".
Ấy thế mà, bây giờ tôi cảm thấy mình thuộc về nơi đây.