Theo bản năng, Giản Đường cúi đầu xuống, sờ trán một cái… Đau. Cô chẳng qua là đem vết sẹo kia che bởi tóc mái càng chặt chẽ hơn, dĩ nhiên cũng không phải vì Tần Mộc Mộc, mà vì chính cô, cô cần tiền, cần rất rất nhiều tiền.
Cùng những nhân viên khác của bộ phận pr so sánh, Giản Đường giống như một xuất hiện xấu xí, nhưng cho dù là vậy, cô vẫn im lặng ngồi trong góc, chờ đợi, có lẽ những người giàu kia sẽ có những sở thích không giống người thường thì sao.
“Giản Đường, ra đây” Giám đốc bộ phận pr đứng ở cửa phòng nghỉ, mặt không đổi sắc gọi Giản Đường.
Xung quanh tầm mắt như dừng lại, tất cả đều sáng lên, cười trên nỗi đau của người khác chờ Giản Đường bị mắng.
Giản Đường do dự đứng lên, đi tới phía của giám đốc bộ phận pr, chậm rãi hỏi:
“Giám đốc Hứa, có chuyện gì không? Thân thể tôi lúc trước có chút không thoải mái, Tần Mộc…” Mộc giúp tôi xin nghỉ rồi.
Nhưng giám đốc bộ phận pr căn bản không nghe Giản Đường nói, không kiên nhẫn mà cắt đứt cô “Đi với tôi, phòng 601 có khách chỉ đích danh cô tiếp”
Lúc giám đốc Hứa nói lời này, cửa cũng không khoá, người sau lưng đang ở trong phòng nghỉ nghe được, mặt đầy ngạc nhiên.
“601 là tầng 6, chính là tầng VIP á?”
“Đúng vậy, chính là tầng VIP có tiền cũng chưa chắc vào được. Rốt cuộc là ai nhỉ? Không nghe nói tối nay có người bao phòng 601 mà”
“Hơn nữa còn chỉ đích danh cô ta? Đùa hả?”
“Susan, nói không chừng lại là một khách dở hơi đó? Loại chuyện này chưa chắc là chuyện tốt đâu”
Người này nói xong, mọi người trong phòng nghỉ đều lộ ra vẻ đã hiểu “Cũng đúng, loại việc này chúng ta không làm được”
Mặc dù có chuyện của Luna và Trăn Trăn nhắc nhở, nhưng nhân viên bộ phận pr cũng không có để vào mắt. Huống chi đại boss ghét nhất là gây rắc rối, các cô cũng không có làm gì với Giản Đường.
Ban đầu những người này vốn dĩ đã có ý kiến với Giản Đường, không đạt tiêu chuẩn nhưng lại được vào bộ phận này của họ làm, huống chi Giản Đường vốn là nhân viên vệ sinh của Đông Hoàng gần nửa năm, một nhân viên vệ sinh thế mà tự dưng một ngày lại không rõ ràng mà tiến vào bộ phận của các cô, dù là ai trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
…
Bên ngoài phòng bao 601.
Giám đốc bộ phận pr lạnh mặt, cằm hơi hếch lên hướng về phía Giản Đường “Sau khi đi vào, cái gì nên nói cái gì không nên nói, cái gì nên làm cái gì không nên làm đều phải hiểu. Khách yêu cầu thì phải thực hiện. Đừng có mà đắc tội khách, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, giám đốc Hứa”
Đáy mắt giám đốc Hứa lại càng thêm chán ghét không hề che giấu:
“Bất kể là ai mang cô vào bộ phận pr, nhưng vào nơi này của tôi thì phải theo yêu cầu của tôi mà làm việc. Cô nên nhớ, muốn làm ở chỗ của tôi thì đừng gây phiền toái gì cho tôi, còn nhiều người muốn chen người vào bộ phận pr, nếu cô làm không tốt thì tốt nhất cút ra ngoài đừng chiếm vị trí. Mặt mũi của ai cũng vô dụng. Nhớ chưa?”
Lỡ như là người quen… Tim cô co lại, sắc mặt có chút trắng bệch, trừ những người ba năm trước, còn có ai nữa chứ?
“Đây không phải là thứ cô nên quan tâm. Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều, vào đi” Giám đốc Hứa nói xong liền đưa tay kéo cửa ra.
Giản Đường phản ứng cũng không kịp nữa, bị giám đốc Hứa đẩy một cái.
Lảo đảo bị đẩy vào phòng bao, cô chưa kịp đứng vững, bỗng nhiên một cỗ lực mạnh kéo cô về phía trước, trong kinh hoảng thất thố, một mùi hương của nước hoa xông vào mũi.
Một đạo thanh âm từ tính ở bên tai cô “Cô, rốt cuộc cũng đã tới”
Bên tai Giản Đường trong nháy mắt nóng lên, hô hấp người kia rõ ràng ở bên tai cô, muốn cô không quan tâm cũng không được.