Anh có biết rằng, Giản Đường đã không còn là Giản Đường nữa.
Anh có biết rằng, bị buộc ngủ ở bên cạnh bồn cầu, thời điểm tất cả mọi người chê cười tôi, có lần, tôi từng cho rằng tôi không phải người mà là súc vật, là chó, là heo!
“Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, Giản Đường, cô thật sự không còn chút tôn nghiêm nào sao?” Người đàn ông lạnh như băng, từ trước đến giờ dáng vẻ nội tâm hắn không hề bộc lộ ra bên ngoài, ngay cả người khác cũng không nhìn ra tâm tư hắn.
Ai có thể nhìn ra được nơi thanh âm lạnh như băng đó, chôn giấu phẫn nộ cùng đau đớn, đến cả chính hắn còn không hề nhận ra.
Hai tay Giản Đường chống đỡ trên sàn đang run rẩy.
Vội vàng cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm sàn nhà trước mặt.
Tôn nghiêm, tôn nghiêm là cái gì?
Ba năm lao ngục trong đau khổ, cái đó sớm đã không còn.
Ánh mắt chua xót khó chịu, bên tay là giọng cô bé kia, cô bé ấy tên A Lộc, cô bé nói: Tiểu Đồng tỷ, chị khóc đi, em nhìn chị khổ như vậy, em khó chịu. Em giúp chị canh cửa, sẽ không cho bọn họ thấy. Chị thoải mái khóc một trận cho đã nhé.
Sau đó, cô đã khóc.
Rồi sau đó, cô bé kia, A Lộc, bị cô liên luỵ, bị đánh cùng với cô.
Thẩm Tư Cương, tôi ngay cả quyền lợi được khóc cũng không có.
Anh nói tôn nghiêm, đó là cái gì?
“Giản Đường, đã không còn là Giản Đường nữa rồi” Thanh âm khàn khàn của Giản Đường cứ như vậy nói với Thẩm Tư Cương.
Giờ khắc này, người khó nắm bắt như Thẩm Tư Cương cũng mở to hai mắt, trong đôi mắt không thể tin được nhìn người phụ nữ trên đất kia!
Cô liền… Nói ra như vậy!
Cô liền… Thừa nhận như vậy!
Bầu không khí nhất thời an tĩnh.
Trong phòng ngủ, tuôn ra một cỗ không khí cổ quái quỷ dị… Đột nhiên!
Môi mỏng của người đàn ông chậm rãi kéo ra một nụ cười “Nếu chính miệng Giản đại tiểu thư nói ra những lời này, Thẩm mỗ cũng không muốn làm người xấu mà phụ tâm nguyện của Giản đại tiểu thư, sau hôm nay, mời Giản đại tiểu thư ở Đông Hoàng ‘làm việc thật tốt'”
Giản Đường không tiếng động cười khổ.
Mắt rũ xuống, đáy mắt đầy bi thương, không muốn cho người khác nhìn thấy.
Thẩm Tư Cương, sao phải vậy?
Khiến tôi trở thành như ngày hôm nay, không phải là nhờ anh sao?
Thân thể không lành lặn, linh hỗn vỡ nát… Anh rốt cuộc còn để lại cho tôi thứ gì? Mà còn muốn bảo tôi duy trì cái sự tự tôn kiêu ngạo kia?
Cần gì phải biểu hiện như không biết gì.
Anh ra lệnh cho người khác biến thành hình dáng như hôm nay, những thứ này không phải anh đều rõ ràng sao?
Làm sao mà tới bây giờ vẫn muốn tôi duy trì cái hình dáng Giản Đường của ba năm trước? Hình dáng kiêu ngạo tung bay kia!
“Cảm ơn Thẩm tổng”
Đôi môi tái nhợt của cô bị rách, động một cái nhẹ cũng đau đớn.