Thẩm Tư Cương không hề mắng cô, không hề có bất kỳ một lời làm nhục nào, nhưng những lời này so với những từ ngữ nhục nhã, lại càng ép cô không thở nởi!
Hắn đang nhắc nhở cô, quá khứ từng phạm sai lầm kia, hôm nay cô chỉ là một người từng ngồi tù.
Đối với hắn, tình yêu kia bây giờ chỉ còn dư lại sợ hãi.
Ánh mắt Thẩm mặt rủ xuống, cặp mắt bị lông mi che giấu, cũng như màng ngăn cách hết thảy thế giới bên ngoài, tựa như cánh cửa phong bế cô… Thẩm Tư Cương, tôi biết, chẳng qua tôi chỉ từng là một phạm nhân chuỗi số 926 kia.
“Thẩm tiên sinh, xin lỗi”
Người phụ nữ nói chuyện rất chậm rất chậm “Thẩm tiên sinh, tôi vẫn còn nhớ, tôi là một phạm nhân với con số 926, tôi chẳng là gì cả”
Thẩm mặc, cô không cần sự thương hại của hắn, không cần sự thấu hiểu của hắn, mặc dù không biết mình rốt cuộc đã làm sai đều gì, cô vẫn nói:
“Thẩm tiên sinh, nếu như tôi làm sai chuyện gì, vô luận ngài muốn làm gì trừng phạt tôi cũng được. Tôi chỉ cầu xin ngài để cho tôi còn sống rời khỏi Đông Hoàng”
Hắn, từ đầu đến cuối vẫn hận cô.
Nếu được, cô phải sống, cô muốn tự do, cô muốn… rời đi!
Chầm chầm, cô khẽ đẩy bàn tay đang bóp cằm mình ra, chống ở mép giường đi xuống, ở dưới ánh mắt của người đàn ông, quỳ gối xuống, tôn nghiêm của cô… Hình như là chuyện rất lâu trước đó rồi.
Đùng!
Thanh âm đầu gối đập xuống đất.
“Thẩm tổng, 500 vạn tôi sẽ không thiếu một đồng nào mà chuyển tới tấm thẻ kia, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, xin ngài tin tưởng. Cho tôi một chút thời gian”
500 vạn, là người đàn ông này đang làm khó dễ, là hắn đang nhục nhã và trả thù cô… Nếu như như vậy có thể làm trong lòng hắn dễ chịu hơn một chút, có thể khiến tức giận của hắn tan đi, vậy thì cô làm gì đều được.
500 vạn đổi lấy tự do của cô.
Lửa giận trong lòng Thẩm Tư Cương không rõ nguyên nhân càng ngày càng lớn.
Chính hắn cũng không phát hiện, trong ánh mắt hắn nhìn Giản Đường xen lẫn phức tạp cùng đau đớn.
Một người phụ nữ như vậy!
Hèn nhát, một con bọ đáng thương, hèn mọn, đáng thương… Lúc nào, những từ ngữ như này lại ở trên người phụ nữ này chứ!
Quỳ?
Quỳ!
Cái quỳ gối đáng chết này!
“Đầu gối của cô, thật sự không đáng giá đến như vậy sao?”
Ha, ha ha… Ha ha ha! Giản Đường trợn to cặp mắt, cô không dám chớp, chỉ sợ chớp mắt một chút, mắt sẽ chua sót, chỉ sợ chớp mắt một chút, lệ sẽ rơi.
Cô sợ bị đánh.
Không phải là sợ đau, mà sợ thời điểm bị đánh, thanh âm của lòng tự ái sâu trong nội tâm bị vỡ nát!
Thẩm Tư Cương, anh có biết rằng, ở trong lao ngục đó, tôi không dám rơi lệ, mỗi một lần rơi lệ, nhất định sẽ phải chịu một trần đòn thừa sống thiếu chết!