Chương 56:
Một khi bị vị khách quý này nhắc tới, cô không thể trốn thoát được.
Cách ba năm, đối mặt là những người bạn đã từng chơi, đối mặt với những người thậm chí có người từng theo đuổi mình, hôm nay cô hết sức tệ hại!
Làm sao bây giờ!
Bất tri bất giác, tâm trạng Giản Đường luống cuống, bò lổm ngổm tới bên chân nam nhân xa lạ kia, tay cô không tự chủ kéo kéo ống quần Lục tổng, tựa như đang cầu cứ, níu lại thật chặt như đang kéo cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Bên dưới kính Phnom Penh bắn ra một đạo sắc bén, ánh mắt rũ xuống quét người phụ nữ đang bò lổm ngổm trước người… Sửng sốt một chút, thu hồi ánh mắt không kiên nhẫn, thoáng nghiêng người đưa tay cầm lấy ly rượu uống một hớp, mới ngẩng đầu khẽ cười nhìn về phía những người khác:
“Không sao” Vừa nói, cả người liền phóng khoáng đứng dậy, cùng lúc đó liền đưa tay kéo người phụ nữ nửa ngồi ở trên đất, động tác làm liền một mạch.
Giản Đường không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cả người bị kéo, trước mắt tối sầm, lúc mở mắt ra mới phát hiện, mình đã bất tri bất giác bị người ta kéo vào trong ngực.
Bên tai nghe được thanh âm tao nhã lịch sự của Lục tổng:
“Các vị chơi vui vẻ, tối nay tôi mời khách” Thanh âm du dương vừa nói, liền ôm Giản Đường ra khỏi phòng bao.
Trong phòng bao tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình “Tôi hiểu mà”
“Bên ngoài truyền ra thông tin Lục tổng có xu hướng giới tính dị thường, căn bản là nói bậy nói bạ, tung tin vịt, đây là tung tin vịt”
Một người nói.
“Lục tổng, xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng, cứ việc chơi vui vẻ đi” Trong tiếng trêu ghẹo của một đám người, Giản Đường bị người đàn ông ôm lấy ra khỏi phòng bao, cửa ở sau lưng không tiếng động khép lại.
Lục tổng xoay người một cái, Giản Đường liền bị đẩy ra, mở mắt, cô ngẩn người một chút “Lục tổng, ngài sao lại dẫn tôi đến đây?”
Nơi này kết cấu cùng phòng bao hồi nãy thập phần giống nhau.
Cô là ai? Cô chỉ là một tù nhân, phiền toái không được phép chọc vào.
Hết thảy người và sự tình khiến cho cô cảm thấy bất an, theo bản năng Giản Đường muốn né tránh… Cô không có bất kỳ gì có thể lấy đi, hoặc là nói, cô không còn gì để mất nữa.
Vô thức, cô vội vã nói một câu “Lục tổng, không có gì thì tôi đi trước”
Nói xong từ đi, đi đứng của cô cũng không đủ nhanh nhưng nội tâm lại nóng lòng thoát khỏi người mang đến uy hiếp cho bản thân ở trước mặt, thế nên tư thế đi bộ của cô hết sức không cân đối, trong mắt Lục tổng kia hết sức buồn cười.
Giản Đường lê từng bước khôi hài đi đến cửa, một tay Lục tổng ở trong túi quần tây, con ngươi ở dưới mắt kính Phnom Penh nén cười nhìn chăm chú cô đi đến cửa phòng bao, toàn bộ đường đi không hề cản lại, tựa như cô tự do tới lui cũng không thành vấn đề.
Giản Đường đưa tay ra, thời điểm nắm lấy chốt cửa trước mắt liền thở phào nhẹ nhõm, tay dùng sức một chút, đẩy ra một khe hở, ánh sáng từ khe hở chiếu vào phòng bao không người sử dụng, ánh đèn ở đây mờ tối, ánh sáng đột nhiên chiếu vào trong mắt, hơi chói nên nheo mắt lại.
Một khắc kia, trời đất quay cuồng, cổ tay bị người khác níu lại, lực đạo không lớn lắm, chẳng qua là thân thể cô quá gầy yếu cùng đi đứng có chút bất tiện, nên khiến cho cô ngã xuống đất.
Lấy lại tinh thần, Giản Đường ngẩng đầu một cái, liền đụng phải một khuôn mặt như đao phủ, dưới ánh sáng mờ tối rất mơ hồ, nhìn không rõ người lắm.
Một cái tay đưa tới phía mặt cô.
“Anh… Làm gì vậy!”
Cô tránh.