Nữ nhân đáng chết này, quả nhiên đang trốn hắn!
Nhìn chăm chú người đang co rúc không nhúc nhích ở trong chăn, mơ hồ có thể thấy đang run lẩy bẩy.
Sau khi Giản Đường trốn vào trong chăn, liền bắt đầu cảm thấy hối hận, tự dưng cô chạy đi trốn trong chăn làm gì. Nếu như Thẩm Tư Cương thật sự muốn tìm cô gây phiền toái, cô trốn ở đâu cũng vô dụng. Núp trong chăn thì có ích lợi gì.
Bàn tay Thẩm Tư Cương lôi Giản Đường từ trong chăn ra, thanh âm của hắn đột nhiên lạnh đến thấu xương, môi mỏng mở ra chậm rãi hỏi từng chữ từng chữ “Cô trốn tôi?”
“Không có!” Giản Đường vội vàng cướp lời “Tôi không có trốn Thẩm tiên sinh”
Nói láo!
Căn bản là đang trốn hắn!
Nhưng…
“Giọng của cô xảy ra chuyện gì?” Giọng này của cô, sao mà khàn thành như vậy?
“Bị bệnh nên cổ họng đau” Mí mắt Giản Đường rũ xuống, cự tuyệt nói nhiều.
“Cô sợ tôi?”
Giản Đường nheo mắt, không hề phản bác.
Người đàn ông đứng ở bên giường bệnh, chân mày chậm rãi nâng lên, trong lòng càng khó chịu.
Đột nhiên cả người nghiêng về phía trước, dưới tầm mắt hoảng sợ của Giản Đường, một tay Thẩm Tư Cương chống trên giường bệnh, lập tức kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Một tay kia duỗi về phía Giản Đường, Giản Đường theo bản năng lùi về sau, Thẩm Tư Cương lạnh nhạt nói “Đừng động”
Quả nhiên Giản Đường biết điều hơn nhiều, ngón tay Thẩm Tư Cương đặt ở trên trán Giản Đường, sờ lên vết sẹo kia, cả người Giản Đường đều cảm thấy không ổn, xúc cảm ở ngón tay lạnh như băng của Thẩm Tư Cương thật muốn không chú ý cũng không chú ý không nổi.
Ngón tay Thẩm Tư Cương vuốt ve vết sẹo của Giản Đường, môi không dấu vết nhấp xuống, có chút không vui hỏi “Vết sẹo này từ đâu ra?”
Giản Đường nhìn lướt qua trước mặt Thẩm Tư Cương… Giả mù sa mưa!
Từ đâu ra, hắn còn không rõ sao?
Nhưng cố gắng trở về “Đầu bị đập” Nhờ anh ban tặng… Trong lòng cô nói thêm một câu.
Ngón tay kia tỉ mỉ vuốt ve vết sẹo, vuốt ve càng ngày càng vuốt xuống, vuốt đến môi của cô.Ngón tay truyến tới xúc cảm khô khốc, màu sắc cũng tái nhợt.
Giản Đường không dám tuỳ tiện động đậy, ngước cổ cứng ngắt, bị bàn tay của hắn bưng hơn nửa khuôn mặt.
Ngón cái vuốt ve môi, kỳ quái chính là nó không hồng như thạch, không mê hoặc như hoa hồng, chỉ là một bờ môi tái nhợt, nhưng lại khó hiệu câu lên dục vọng của hắn.
Ánh mắt Thẩm Tư Cương càng ngày càng sâu, một giây kê tiếp không khách khí một hơi đem môi cô chiếm lấy.
Đôi môi nóng như lửa che lấp môi của cô. Giản Đường không cách nào xoay sở, bị động nhận lấy nụ hôn bá đạo của Thẩm Tư Cương.
Thật là ngọt… Thẩm Tư Cương hoàn toàn chìm đắm trong sự tuyệt vời của nụ hôn này, sau khi hôn xong, Thẩm Tư Cương Thẩm tiên sinh đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Là tôi hôn tốt, hay tên khốn Tiêu Hành kia hôn tốt?”
Giản Đường vẫn trong trạng thái mơ hồ, vì nụ hôn này mà trên mặt tái nhợt hồng nhuận lên rất nhiều, còn chưa lấy lại tinh thần liền nghe được Thẩm Tư Cương mặt đầy lạnh lùng hỏi.
“A?”