Chương 317 Sự điên cuồng trong nỗi
†uyệt vọng “Đúng rồi, sáng ngày mai, tôi không đến Giản Thị đâu”
“Chị có chuyện gì sao?”
“Hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút” Giản Đồng nói xong, ra vẻ mệt mỏi: “Vi Vĩ An, tôi đã giao một nửa Giản Thị cho cô rồi, cô không được làm phụ lòng tôi đâu đấy”
Cô nói nửa đùa nửa thật, đứng dậy: “Không giữ cô ở lại ăn cơm nữa đâu. Để tôi ngủ một lát, gần đây không biết vì sao, hay cảm thấy mệt mỏi”
Vi Vi An nghe vậy, vẻ mặt thương xót: “Chị đấy, lúc nào cũng như vậy. Được, em đi trước đây, không cân vội đi làm, chuyện trong công ty đã có em lo, Chị cũng đã chia cổ phần của Giản Thị cho emồi….. hừm, chị thật sự không hối hận sao?”
Cô vần nghi ngờ, muốn mua chuộc lòng người, thực ra Giản Đồng không cần dùng cổ phần của Giản Thị, Vi Vi An cô cả đời này cũng chỉ làm theo lời của Giản Đồng.
Lúc Vi Vi An bước đến cửa, Giản Đồng gọi một câu: “Đợi một lát.”
“Hả?”
“Không biết từ lúc nào, chúng ta đều đã không còn là những cô gái 20 tuổi đầu, Vĩ Vi An…… thời gian là một lưỡi dao vô tình, khóe mặt của cô và tôi, đều đã có nếp nhăn”
“Đúng vậy, còn nhớ lúc chúng ta còn trẻ, có thể cười thả ga, bây giờ đến cả cười cũng không dám cười thoải mái như vậy…..” Hai người vừa nói vừa cười, bầu không khí vô cùng thoải mái, “Được, em đi đây, chị nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Tôi tiên cô đến cửa thang máy.”
“Khách sáo như vậy sao? Cũng đâu phải là cuộc gặp lúc sinh ly tử biệt.”
Vừa nói vừa cười, hai người một người đi trước một người đi sau, bước ra khỏi nhà, Vi Vi An bước vào thang máy, khoảnh khắc lúc cánh cửa đóng lại, cô ngẩng đầu, nhìn thấy ngoài cửa thang máy, Giản Đồng chăm chú nhìn mình nở nụ cười…… bỗng chốc, trái tim như lỡ một nhịp.
Lắc đầu, cũng không nghĩ ra tại sao trái tìm lại lố nhịp Rời khỏi tòa nhà, trên đường về, Vi Vi An cảm thấy bất an suốt quãng đường.
Nhưng lại không nghĩ ra, bất an vì điều gì.
Ngày hồm sau Một người phụ nữ, lặng lẽ đến bệnh viện.
“Cô chủ Giản, vần giống ngày hôm qua sao?”
Người phụ trách tiêm yếu tố tăng trưởng cho cô, vẫn là y tá hôm qua.
“Hôm nay tình trạng của anh ấy thế nào rồi?”
Người phụ nữ lên tiếng hỏi.
“Cô đợi một lát, mỗi ngày bác sĩ đều sẽ tiến hành kiểm tra về mọi mặt cơ thể cho cậu chủ Giản/ Y tá vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Cô đợi một lát, sắp có báo cáo rồi.”
Đang nói, một bác sĩ mặc áo khoác trăng vội vã bước tới, trong tay câm một tập tài liệu: “Cô chủ Giản đến rất đúng lúc.
Đây là bản báo cáo mới nhất của Giản Mạch Bạch Cô xem qua đi, chỉ số này không bình thường”
Bác sĩ mặc áo khoác trăng ấy vội vàng bước tới trước mặt Giản Đồng, lật bản báo cáo ra, chỉ lên trên kết quả kiểm tra “Thực ra cậu chủ Giản, tình trạng gân đây, ngày một tệ hơn.
Thế nhưng kết quả hôm nay, bản báo cáo . nếu tình trạng tiếp tục xấu đi, có lẽ cậu chủ Giản không chỉ cần ghép tủy.”
Đôi mắt trong sáng của người phụ nữ khẽ nhấp nháy: “Tình trạng như thế nào, anh hãy nói thẳng ra”
“Bản báo cáo này của cậu chủ Giản, thận đã có chiêu hướng suy kiệt” Bác sĩ nhìn người phụ nữ đang im lặng trước mặt, vừa nói vừa căn chặt môi.
Trái tim cô bông lỡ một nhịp…… nếu cô không hiểu sai ý, thì đó là……
“Hậu quả của việc thận bị suy kiệt là gì?”
Lúc này, không kìm chế nổi mà năm chặt tay lại Không phải là……
“Thay thận.”
Tay cô năm chặt hơn…… quả nhiên!
“Tôi đã tiêm yếu tố tăng trưởng rồi, hôm nay là ngày thứ 2. Tình trạng của anh ấy, có thể…..”
“Tôi biết cô chủ Giản muốn hỏi gì.
Dựa theo báo cáo bây giờ, đáng lý ra, là có thể đợi đến ngày ghép tủy”
Đang nói, bỗng ngừng lại, mới tiếp tục nói tiếp: “Thế nhưng tình hình thực tế sẽ như thế nào, chúng tôi cũng không thể bảo đảm”
Nói xong, lại lấy một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe khác ra: “Đây là bản báo cáo của cô chủ Giản, dựa theo tình trạng của cô chủ Giản…… chúng tôi chỉ có thể hy vọng, tình trạng sức khỏe của cậu chủ Giản, có thể duy trì như hiện tại”
Hàm ý trong lời nói, đã rất rõ ràng.
“Tiếp tục đi” Cô đưa ra quyết định.
“Cô chủ Giản, thật sự muốn che giấu tình trạng hiện tại với người được hiến tặng sao?”
Bác sĩ có chút nghỉ ngờ, hỏi: “Cô chủ Giản và cậu chủ Giản vốn là quan hệ thân thuộc, hoàn toàn không cần thiết phải che giấu tình hình, huống hồ, cô chủ Giản hiến tủy với tình trạng sức khỏe như bây giờ, thì vốn dĩ đã có một tỉ lệ thất bại và nguy hiểm nhất định Bác sĩ chỉ đưa ra một khả năng, nếu trong quá trình hoặc sau khi cô chủ Giản hiến tủy xong, xuất hiện nguy hiểm, vậy thì cô chủ Giản sẽ tự giải quyết như thế nào?”
Giản Đồng ngây ra, cô chưa hề nghĩ tới chuyện sau khi mình hiến tủy xong.
Cô nhäãm mất, lúc mở ra, trong đôi mät tràn đầy sự kiên định, “Tiếp tục tiêm yếu tố tăng trưởng”
Ông trời, cũng thật biết đùa.
Thế nhưng, dường như Giản Đồng không sợ chết, dường như không quan tâm đến tất cả, như thể đã vứt bỏ tất cả, như thể…… đã từ bỏ bản thân mình.
Và cả những khao khát trong lòng từ trước tới giờ đều không dám nói ra…… cô muốn…… từ bỏ tất cả.
Ống tiêm lạnh lẽo, lạnh thấu xương tủy, chọc vào da thịt, cô như một cành cây khô, như thể là một mâu tiêu bản, mặc cho y tá bên cạnh đâm ống tiêm lên người mình.
Rầm–một tiếng, cửa bị ai đó mở toang ra, đập lên tường, phát ra tiếng động lớn.
Tay y tá, run lên, đang định nhãc nhở người đẩy cửa, vừa quay đầu, nhìn thấy bóng hình cao †o đứng ở cửa, bỗng run sợ bởi sự lạnh lùng trên khuôn mặt của người ấy: “Sao anh lại tự ý…..: Một ánh mắt, bồng sắc bén như lưỡi dao, nhìn sang cô, khiến y tá suýt nữa cắn phải lưỡi mình…… người này, thật đáng sợt Giản Đồng khó tin nhìn người đứng ở cửa, trái tim bồng lỡ nhịp, tay đang run rẩy, cô rất muốn khống chết lại sự run rẩy này, thế nhưng phần cơ trong cơ thể dường như có suy nghĩ của riêng mình, không hề nghe theo sự khống chế của cô Bóng hình ấy, tiến lại gân từng bước, nhưng lại mang theo cơn phong ba bão táp đáng sợ, trên khuôn mặt tuấn tú của người ấy, bao phủ bởi sự lạnh lùng, hung dữ và đáng sợ, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, như thể muốn nghiền nát cô.
Cô căn chặt môi, cũng ấn chặt cánh tay đang run rẩy của mình, cô lại cố găng ưỡn ngực thẳng lưng, cô muốn đối mặt với anh một cách đàng hoàng, cô muốn dùng những hành động này, để tuyên bố với anh: Tôi không sợ.
Những hành động này trong mắt người phụ nữ, gần như là đã dùng hết sức lực của bản thân mình, thế nhưng trong mắt của người đàn ông, lại vô cùng nực cười và ấu trĩ.
Giày da, bước trên sàn nhà lạnh lẽo, âm thanh gõ trên sàn, như thể đến từ nơi sâu nhất của địa ngục, cô bỏng đứng dậy, không còn chút lý trí, hoảng hốt chạy trốn.
Bộp!
Lại một tiếng động lớn vang lên Anh lại ấn mạnh cô xuống, ấn cô lên chiếc ghế dựa, hành động này, rất mạnh mẽ, nhưng chỉ đập vào chiếc ghế dựa, mà không ra sức vào người phụ nữ ấy.
“Đây là cái gọi là yên tĩnh một mình của em?”
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi hỏi, cho dù như vậy, tân suất cử động của hai hàm, vấn nói lên được sự cố găng nhãn nhịn của người đàn ông Giọng nói lạnh lẽo, vang lên bên tai người phụ nữ, trong phút chốc hóa thành băng, trên khuôn mặt xinh đẹp, trăng bệch như tờ giấy!
“Em lại định chạy trốn?”
Người đàn ông kìm chế lại cơn giận dữ, giọng nói trâm lắng hỏi người phụ nữ.
“Em lại định trốn!” Anh nghiến răng khẳng định!
Nếu không phải là người tinh tế, không thể nào nghe ra được, trong 4 chữ được anh nghiến răng nghiến lợi nói ra này, ngoài sự phẫn nộ tột cùng, còn có cả sự thương xót, tuyệt vọng!
Đúng vậy, tuyệt vọng!
Đôi môi mỏng của người đàn ông, nhẹ nhàng, chậm rãi, khẽ nhếch lên một chút “Lúc đó, em chạy trốn đến Nhĩ Hải.
Bây giờ…… em muốn đi đâu trốn?”
Đôi mồi người phụ nữ dần trở nên nhợt nhạt, vẫn run rẩy.
“Suyt…… Một ngón tay thon dài, đặt lên đôi môi run rẩy của cô, anh cười, “3 năm trước, em đã nghĩ mọi cách để chạy trốn, đến Nhĩ Hải trốn.
Bây giờ…… em muốn chạy trốn băng cái chết Em muốn dùng cái chết’ để thoát khỏi tôi?”
Người phụ nữ im lặng, trên trán toát mồ hồi.
Người đàn ông đang cười, sầu trong ánh mất lại chỉ tràn đầy sự lạnh lùng: “Giản Đồng, tôi đang hỏi em…… lân này, em muốn trốn ở đâu? Hả? Trả lời!”
Cô muốn nhìn sang chỗ khác, đôi mắt đỏ ngầu ấy, cô…… không dám nhìn!
Cảm bồng bị túm chặt, “Tôi đang hỏi em! Em hãy nhìn tôi, trả lời tôi, em muốn trốn ở đâu?”
Anh nhìn cô, nhìn người phụ nữ gần ngay trước mặt, bọn họ…… rõ ràng đứng gần nhau như vậy, anh lại cảm thấy rất lạnh lẽo.
Nhằm mắt, rồi lại mở ra: “Giản Đồng! Em được đấy!” Cho dù là phải chết, cũng phải thoát khỏi anhI Em được đấy!
“Tôi nói cho em biết, tôi bảo em sống, em sẽ phải sống, tôi nói em chết, em sẽ phải chết! Em còn đang mang họ của tôi, em tưởng rằng, làm ma là có thể được yên ổn?
Lên trời xuống đất dưới suối vàng, tôi đều không buông tay, em chết cũng không thoát khỏi tôi đâu!”
Sắc mặt người phụ nữ trăng bệch!
Anh bỗng cúi người, bế cô lên: “Đi theo tôi!”
“Tôi không muốn!”
“Hừ…… không cần sự cho phép của eml”
Người đàn ông lạnh lùng cười, bế người phụ nữ dậy, bước ra ngoài.
Y tá phản ứng lại, chạy tới ngăn lại: “Anh, anh không được……”
Chưa nói hết lời, đã bị vệ sĩ anh đưa theo chặn lại.
Lúc này Giản Đồng mới nhìn thấy, Trâm Nhị đã về nước.
Thấy sự cương quyết trên khuôn mặt tuấn tú của người ấy, trái tim cô, bỗng chốc rơi xuống vực thảm: “Trầm Tu Cẩn! Anh bỏ tay ra!” Giọng cô khản đặc và mệt mỏi.
“Hừ……” Chỉ có một tiếng hừ đáp lại cô, sâu trong đôi mắt người đàn ông ngập tràn sự thương xót, và…… tuyệt vọng.
Còn cả sự điên cuồng…… sau nỗi tuyệt vọng!