Chương 270:
Trong lòng Giản Đường càng thêm bực bội, “Chủ tịch Thẩm, anh là ông chủ, nhưng nơi tôi nhận chức là Đông Hoàng, tôi là nhân viên của Đông Hoàng, mà không phải là nhân viên của công ty khác” Bộ quần áo ở trong tay, cực kì nhìn không thuận mắt, cũng không biết bản thân lấy dũng khí ở đâu, thả tay ra, bộ quần áo ở trong tay “không cẩn thận” rơi xuống đất.
Thẩm Tu Gẩn liếc nhìn, giơ mắt lên, chau mày.
lại: “Nhặt lên” Giọng nói lãnh đạm, cất lên không dễ để phản kháng.
Giản Đường vẫn đơ người ra ở chỗ cũ, đôi tay đặt ở sau lưng, cứ vặn rồi lại vặn, nhất định không cử động.
“Giản Đường, nhặt lên” Anh nói lần thứ hai, đôi mắt sâu đen, vô cùng hung hăng.
Trên trán của cô toát ra những giọt mồ hôi, “Tôi là nhân viên của Đông Hoàng, tôi làm ở bộ quan hệ xã hội của Đông Hoàng. Tôi không phải nhân viên của Thẩm thị” Ý của lời nói này, lập trường kiên định, sẽ không cùng anh đi đến Thẩm thị.
Thẩm Tư Cương giơ chân bước về phía Giản Đường, Giản Đường muốn lùi lại, nhưng đôi chân lại giống như rễ cây, Thẩm Tư Cương đứng trước mặt của cô, nhìn cô, dưới sự quan sát của cô, cong lưng xuống, chìa tay nhặt lên bộ quần áo, rồi lại đưa đến trước mặt Giản Đường: “Giản Đường, thứ mà cô làm mất, tôi sẽ giúp cô tìm lại” Anh nhìn thẳng vào mắt của người phụ nữ ở trước mặt: “Đi thay đi.”
Có điều câu nói này, Giản Đường lúc này không nghe hiểu, nhưng đến một ngày nào đó, cô sẽ hiểu ra được ý nghĩa câu nói này của Thẩm Tư Cương.
Tòa nhà của Thẩm thị Một chiếc Bentley màu đen chầm chậm dừng lại, trên xe, đầu tiên sải bước một đôi chân dài, sau đó, Thẩm Tư Cương lịch sự bước xuống, đi vòng đến bên ghế phụ lái, kéo cửa xe ra.
Thẩm Tư Cương nheo mắt lại nhìn vào người phụ nữ im lặng cả một quãng đường ở trong xe, không mở miệng thúc giục, chờ đợi người phụ nữ ở trong xe tự chủ động đưa ra lựa chọn.
Cho đến lúc này, Giản Đường vẫn không biết, tại sao trong khoảnh khắc đó, vẫn là thỏa hiệp với anh, mặc vào bộ quần áo mà anh đã chuẩn bị cho cô, nghe theo mệnh lệnh của anh.
Một cảm giác tự mình chán ghét, bò vào trong lòng – căm ghét bản thân vô dụng như vậy, căm ghét bản thân đến phản kháng cũng không dám như vậy!
Đến giờ làm việc, nhân viên của Thẩm thị qua lại càng lúc càng nhiêu, Giản Đông không chịu được những ánh mắt nhìn trộm tò mò, miễn cưỡng bước xuống xe.
Vừa xuống xe, những ánh mắt của người đi vào tòa nhà Thẩm thị, càng sáng lên vẻ tò mò, dường như cúi đầu xuống theo phản xạ, vùi đầu vào trong lồng ngực, tốt nhất là không để cho người khác thây… Cô sợ hãi nhiều người như vậy, sợ hãi những ánh mắt đó, giống như người đã ở trong bóng tối một thời gian dài, đột nhiên, bước ra ngoài cửa, vào khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt trời, vốn không cảm thấy ấm áp, mà chỉ cảm thấy chói mắt.
Thẩm Tư Cương bước lên phía trước, Giản Đông đi theo sau, Thẩm Tư Cương bước vào trong cánh cửa của tòa nhà Thẩm thị, đột nhiên dừng bước, nghiêng nửa người, nhìn về phía Giản Đông đang ở phía sau.
Người phụ nữ đó, chân chừ đứng ở ngoài cửa, lề mề không muốn di chuyển đôi chân, để vượt qua cánh cửa, vượt qua phòng tuyến.
Thẩm Tư Cương theo mắt lại… Năm đó, người phụ nữ này bước vào công ty của anh, thậm chí còn bước vào văn phòng của anh, đã kiêu ngạo như thế nào tự tin như thế nào.
Người thẹn thùng xấu hổ luôn là Hạ Vi Minh, tuyệt đối sẽ không phải là Giản Đường.
Vào hôm nay, việc đã qua tôn tại trong kí ức, hiện thực, lại khác hoàn toàn với năm đó.
Anh lại nhớ đến cô sau nghi ra tù, nhỏ bé trước mặt của tất cả mọi người, nhớ đến tình cảnh tư thế phòng vệ có khả năng đặt điểm tuyệt đối của tối ngày hôm qua, bị dọa đến mức phải kêu lên “Đừng đánh tôi”…
Nếu như, trong ba năm đó, từng khiến cho cô mất đi thứ gì quan trọng, anh nghĩ, anh nhất định sẽ giúp cô tìm lại… Nếu như, khiến cho khuôn mặt của cô xuất hiện nụ cười, là cách mà Tiêu Hằng dùng để yêu cô, vậy thì, anh sẽ giúp cô tìm lại được sự tôn nghiêm và lòng kiêu ngạo đã đánh mất – Đây là cách anh yêu cô.
“Cô có thể bước vào, sau đó cùng tôi đi họp; hoặc bây giờ quay người, trở về nơi ở của cô.”
Thẩm Tư Cương lãnh đạm liếc nhìn Giản Đường: “Tôi tuyệt đối sẽ không đùa, mà còn, không ngăn cản”
Giản Đường cắn môi, nhìn về phía người đàn ông ở đối diện, muốn nhìn ra ý đồ của anh từ trên khuôn mặt của anh, nhưng Thẩm Tư Cương từ trước trước mặt của tất cả mọi người, nhớ đến tình cảnh tư thế phòng vệ có khả năng đặt điểm tuyệt đối của tối ngày hôm qua, bị dọa đến mức phải kêu lên “Đừng đánh tôi”…
Nếu như, trong ba năm đó, từng khiến cho cô mất đi thứ gì quan trọng, anh nghĩ, anh nhất định sẽ giúp cô tìm lại… Nếu như, khiến cho khuôn mặt của cô xuất hiện nụ cười, là cách mà Tiêu Hằng dùng để yêu cô, vậy thì, anh sẽ giúp cô tìm lại được sự tôn nghiêm và lòng kiêu ngạo đã đánh mất – Đây là cách anh yêu cô.
“Cô có thể bước vào, sau đó cùng tôi đi họp; hoặc bây giờ quay người, trở về nơi ở của cô.”
Thẩm Tư Cương lãnh đạm liếc nhìn Giản Đường: “Tôi tuyệt đối sẽ không đùa, mà còn, không ngăn cản”