Chương 27:
Đáp án quá rõ ràng, người Tô Mộng hơi rung, tựa hồ như hiểu gì đó — Thẩm tổng hắn đang muốn làm nhục và hành hạ người phụ nữ trước mặt này.
Nhưng mà, thật sự là quá độc ác rồi…
Ba ngày rồi, Giản Đường bị điều đến bộ phận pr ba ngày, nhưng một phân tiền cũng không kiếm được. Giương mắt nhìn thời gian, 23:07, thời điểm náo nhiệt nhất trong đêm.
Toàn bộ bộ phận pr vắng ngắt, chỉ còn lại một người lưu lại ở trong phòng nghỉ, tất cả đồng nghiệp đều ra ngoài làm việc, nói thật, bộ phận pr của Đông Hoàng mỗi một người đều kiếm được rất nhiều tiền, tới Đông Hoàng đều không phải người bình thường, những người giàu quyền quý kia hết sức rộng rãi.
Giản Đường mặc dù mới tới được ba ngày, nhưng cũng nghe đồn, Trăn Trăn mà lần trước ở cầu thang mập mờ cùng Tiêu thiếu, ngày hôm qua còn khoe khoang là một phú thương ở Hong Kong xuất thủ hào phóng, típ cho cô ta 5 vạn.
Mười lần 5 vạn chính là 50 vạn, một trăm lần 5 vạn chính là 500 vạn… Nếu vậy cô liền có thể thực hiện được yêu cầu của người đàn ông kia, lấy lại được tự do.
Lắc đầu một cái… Đó là Trăn Trăn, không phải cô. Thẩm Tư Cương nói: cô có thể bán xấu xí, bán ngu xuẩn bán đáng thương. Nhưng cô bây giờ ngay cả cơ hội bán xấu xí bán ngu xuẩn cũng không có.
“Giản Đường, đi với tôi” Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Giản Đường nhìn theo hướng âm thanh phát ra, là Tô Mộng.
“Mộng tỷ” Cô vội vàng đứng lên, không nói hai lời liền theo Tô Mộng đi ra ngoài.
“Cô không hỏi tôi dẫn cô đi đâu à?” Tô Mộng nhếch mi hỏi “Cô không hỏi rõ đã cùng tôi đi ra? Không sợ tôi bán cô đi à?”
Giản Đường cười một tiếng “Mộng tỷ, tôi không đáng tiền”
Người phụ nữ cứ như vậy cười nhạt một tiếng nói bản thân không đáng tiền, khiến Tô Mộng đang dẫn đường trong lòng xoắn lại. Nhưng rất nhanh khôi phục như bình thường. Dẫn Giản Đường vào phòng thay đồ.
Tô Một đưa cho Giản Đường một bộ quần áo “Thay nhanh lên một chút”
Giản Đường trừng mắt nhìn, y phục đang cầm có chút phỏng tay* “Mộng tỷ, cái này…”
Tô Mộng thương xót nhìn Giản Đường “Aiza.. thay đi. Là Thẩm tiên sinh phân phó” Tô Mộng chỉ quần áo trên tay Giản Đường “Bộ quần áo này cũng là Thẩm tiên sinh phái người đưa tới”
Tô Mộng sợ Giản Đường không chịu nghe lời, còn nhức đầu suy nghĩ nên nói như thế nào để thuyết phục Giản Đường, nhưng người phụ nữ đối diện cúi đầu, quay lưng lại Thẩm mặc thay quần áo.
Bộ quần áo chú hề mặc trên người Giản Đường, Tô Mộng vội vàng gọi người đến trang điểm cho cô. Giản Đường an tĩnh ngồi ở trước kính phòng hoá trang, không quan tâm thợ trang điểm đang biến mặt cô thành khuôn mặt có hình dáng của chú hề.
Mũi có một quả bóng màu đỏ, miệng cười tét ra hai bên má đỏ thẫm, khuôn mặt được vẽ nguệch ngoạc không nhìn ra hình dáng ban đầu.
Tô Mộng ngũ vị tạp trần*, dẫn Giản Đường lên lầu sáu “Đi thôi, đi vào thôi. Trong phòng bao này có một đám cậu ấm từ thủ đô đến, mà mấy cậu ấm này cái cũng chơi ngán rồi, giờ muốn nhìn thấy chú hề biểu diễn” Tô Mộng đang nói đột nhiên ý thức được chính mình quá nhiều lời, vội vàng nhìn Giản Đường “Tiểu Đồng…”
[Ngũ vị tạp trần: nhiều cảm xúc lẫn lộn, không biết nói như nào. Ngũ vị: ngọt chua cay mặn đắng]
Lời còn chưa nói xong đã bị Giản Đường cắt đứt “Mộng tỷ, tôi còn phải kiếm 500 vạn, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này”
Tô Mộng ngừng ở bên ngoài phòng bao, trong lòng không nói ra được là cảm xúc gì, hồi lâu liền nâng tay lên gõ cửa rồi đưa Giản Đường vào, trên mặt đổi thành nụ cười đầy kinh nghiệm “Thẩm tiên sinh, chú hề đã tới”
Giản Đường thông suốt ngẩng đầu… Thẩm Tư Cương sao lại ở chỗ này? Cô cứ nghĩ chỉ có đám cậu ấm đến từ thủ đô mà thôi.
Thẩm Tư Cương vậy mà cũng ở đây! Hắn là cố ý! Cố ý muốn xem cô hèn mọn, nhìn cô bị bêu xấu, nhìn cô chịu thống khổ!
“Chú hề chú hề, đến đây, cười một cái” Trên ghế salon nạm kim cương đen, một đứa trẻ lớn xác bất cần đời ngồi đó, áo sọc trắng đen, quần jean bó sát trên người, trên cổ một chiếc giây chuyền bạc, mười phần phong cách hip-hop.
Đứa bé lớn xác này ước chừng mới hai mươi, tóc nhuộm màu đay để lộ ra sự điên cuồng của tuổi trẻ.