Chương 267:
Người đó nghe thấy tiếng động, liền từ cuốn sách ở trong tay ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía của cô, đôi mắt chim ưng, vô cùng sâu lắng, giống với ánh mắt muốn xâm lược.
Nhưng thời gian dừng ở trên người của cô cũng không đến 2 giây, liền lướt qua.
Trong lòng Giản Đường thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên!
“Xoẹt” một tiếng, tiếng động nhẹ nhàng, bóng hình cao ráo đó, bất ngờ bật dậy từ chiếc sô pha, rôi giơ chân ra, từng bước từng bước, vô cùng ung dung cất bước về phía mình.
Giản Đường không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của mình, nhưng người đàn ông có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sự đề phòng trong ánh mắt của cô, nếu như dựa vào cấp độ động đất để so sánh, vậy tất nhiên sẽ là đề phòng động đất cấp 7 cấp 8…
Trong lòng vút qua nỗi đau tràn lan, anh thì cố tình thờ ơ mọi thứ, trực tiếp cất bước về phía cô.
Anh bước đến gần cô, cô không đứng vững được phải lùi lại nửa bước, nhìn chăm chằm vào.
người ở trước mặt, nhìn anh với ánh mắt như nhìn bọn giặc ngoại xâm tiến vào trong làng năm đó.
Ánh mắt ấy… khiến cho anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh lại tiến gân một bước về phía cô. Người phụ nữ cuối cùng cũng không che giấu được đi nỗi sợ hãi ở sâu trong lòng mà không thể nói ra, sắc mặt bỗng trở nên căng thẳng hoảng loạn: “Anh…
“Cô đã tắm xong chưa?” Giọng nói Thẩm tĩnh, cất lên cùng lúc.
Giản Đường vẫn đề phòng nhìn chăm chú vào.
người đàn ông ở trước mặt: “Ừm… ừm”
“Gô tắm xong rồi, nhưng tôi vẫn chưa tắm”
…“ Giọng nói Thẩm tĩnh với ngữ điệu lạnh lùng, Giản Đường nhất thời không nghe hiểu, một lúc sau, mới nhẹ nhàng cất lên một tiếng: “
Bất giác tỉnh ngộ, dường như truy hỏi trong vô thức: “Chủ tịch Thẩm muốn tắm ở đây à?”
Giữa hai đầu lông mày của cô nhăn lại… Anh ấy lại đang chơi trò gì thế.
“Chỗ ở của tôi, tôi không tắm ở đây thì tắm ở đâu?” Người đàn ông vượt qua Giản Đường, từ trên cái giá treo ở bên cạnh cầm lên chiếc khăn tắm sạch sẽ, quay người nhìn về phía bóng hình đang đứng chản ở cửa phòng tảm, nhẹ nhàng liếc nhìn người phụ nữ đang lén lút liếc nhìn ra cửa phòng: “Đừng nhìn nữa, thang máy vừa mới khóa rồi, cô không xuống được đâu. Cô ấy, ngoan ngoãn một chút, ra giường đợi tôi.”
Ngay lập tức, màu máu trên khuôn mặt của cô liền biến mất, không dám tin quay đầu nhìn người đàn ông đang cởi chiếc áo sơ mi, bàn tay buông xuống sát bên người, năm chặt lại, không ngừng năm chặt thành nằm đấm, trong lòng nổi cơn sóng to gió lớn… Lời nói này của anh là có ý gì?
Cúi đầu xuống, trong đầu không ngững suy nghĩ, ra sức chuyển động… Nếu như cầu xin anh ấy… không, vẫn chưa đến lúc cầu xin anh…
“Còn ngây ra đó làm gì? Ra giường đợi tôi…
ừm, không được phép ngủ.” Giọng nói trong trẻo của người đàn ông, không hề nghiêm khắc, nhưng mệnh lệnh lãnh đạm ở trong lời nói, lại khiến cho người ta không dám làm trái lại, câu nói nhấn mạnh nhất “không được phép ngủ” ấy, khiến cho trong lòng Giản Đường càng thêm hoảng loạn.
Vội vàng đóng cửa phòng tắm lại, cúi đầu xuống, nhìn thấy bàn chân trần, thì mới nhớ ra, lúc tắm, đã để giày ở trong phòng tắm rồi.
Cô lại quay đầu nhìn vào cánh cửa phòng tắm vừa được đóng chặt.
Mặc kệ có đeo giày hay không, chân không phi thật nhanh ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến chỗ thang máy, ngón tay ấn vào nút bấm thang máy mấy lần, quả nhiên cửa thang máy không nhúc nhích tí nào.
Trong đầu Giản Đường nhanh chóng chuyển động, anh đang tắm, thì sẽ để thời gian trống cho mình, nếu như thang máy của tầng này khóa, thì chắc anh sẽ dùng điều khiển hoặc thẻ từ. Quay người đi đến bàn trà, rồi trên tủ giày, tìm đi tìm lại mọi nơi bình thường có thể để thẻ từ hoặc điều khiển.
Bất lực, không tìm ra được gì.
Vừa quay đầu, ánh mắt liền đặt vào trong phòng ngủ từ cánh cửa rơi rụng một chút ánh đèn vàng… Trong lòng bỗng chần chừ, hay là cắn răng, rồi quay lại phòng ngủ.
Tiếng phun của cái vòi hoa sen ở trong phòng tắm vẫn còn, trong lòng Giản Đường thở phào nhẹ nhõm. Lập tức đi làm một việc quan trọng, một việc đứng đầu sóng ngọn gió – điều khiển hoặc thẻ từ.