Chương 234:
“Thẩm Nhất, tìm thêm hai người, theo sát cô ta”
Thẩm Nhất tạm thời chưa kịp phản ứng…
Theo sát ai?
“Có tình hình gì, lập tức báo ngay cho tôi.”
Đến lúc này, Thẩm Nhất mới bừng tỉnh… Boss là muốn anh theo sát Giản Đường.
Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện, “Có tình hình”… là có “tình hình” gì?
Anh cũng không thể để mặc không quản, trong đầu nghĩ chi bằng cứ đem hết mọi chuyện xảy ra trong một ngày để báo cáo cho Boss đi?
Thẩm Nhất vẻ mặt khổ cực, nóng lòng muốn vò đầu bứt tai.
“Nếu như người phụ nữ đó dám làm ra chuyện gì có lỗi với tôi…” Người đàn ông ở phía sau, khuôn mặt như ngọc, được bao phủ bởi một màn sương lạnh, ánh mắt lộ ra sự độc ác.
Nhưng, hai người Thẩm Nhất và Tô Mộng, cùng lúc trong lòng cùng run lên, vẻ mặt kì quái, hiện lên trên khuôn mặt của họ… Giản Đường nếu như dám làm ra chuyện có lỗi với Boss… Vào lúc Boss nói câu này, có phải là từ một ý nghĩa nào đó, đã thừa nhận cái gì rồi không?
Ngày hôm sau Vào lúc Giản Đường đi làm, ở trong hành lang, bị một người đứng chặn đường: “… Chủ tịch Thẩm”
Sau một quãng thời gian xa cách, Thẩm Tư Cương cuối cùng cũng xuất hiện lại ở Đông Hoàng, cúi đầu nhìn người phụ nữ ở trước mặt, trong lòng bùng lên một ngọn lửa tức giận không tên.
“Ừm” Giọng nói Thẩm tĩnh của anh, đáp lời một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Toàn thân Giản Đường đều đang co chặt lại, vượt qua Thẩm Tư Cương, cả quãng đường đều cúi đầu đi về phía trước.
Phía sau, trong đôi mắt của người đàn ông, ngọn lửa càng lúc càng cháy mãnh liệt.
Bước vài bước để đuổi theo, một tay cầm chặt lấy tay của cô: “Cô chủ Giản gấp gáp như vậy là muốn đi đâu thế?” Đi tìm người yêu của cô sao?
Nghĩ đến đủ loại hành động của người phụ nữ này, anh liền có kích động muốn bóp chết cô.
Toàn thân Giản Đường co lại, “Tôi, tan làm rồi.
Chủ tịch Thẩm hãy bỏ tay ra, tôi phải về kí túc xá”
“Là về kí túc xá? Hay là đi tìm người yêu?”
Sắc mặt Giản Đường ngay lập tức trở nên trắng bệch, đột nhiên ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy sự chế giêu trong đôi mắt của người đàn ông trước mặt.
Hít thở gấp gáp, giả bộ làm vẻ mặt cứng rắn: “Tôi vốn dĩ là kỹ nữ, kỹ nữ tan làm, không đi tìm người yêu thì làm gì? Chủ tịch Thẩm, xin hãy bỏ tay ra”
Thẩm Tư Cương vô cùng tức giận, bà tay năm chặt lấy cánh tay của Giản Đường không buông.
Giản Đường lạnh lùng nhìn vào tay của anh đang nảm lấy cánh tay của mình, lãnh đạm hỏi: “Hay là, chủ tịch Thẩm anh cũng muốn một lần được làm khách làng chơi?”
Thẩm Tư Cương bật cười: “Được thôi, hôm nay cô cũng đừng về nữa, hôm nay tôi sẽ làm khách làng chơi của cô.”
Một cánh tay, lập tức chìa đến trước mặt của anh.
“Cái gì?” Anh cau mày lại.
Nhìn xuống người phụ nữ chỉ cao đến cảm của anh, lẽ thẳng khí hùng nói: “Tiền đó” Giản Đường lãnh đạm nói: “Kể cả anh có là ông chủ, thì chơi gái cũng phải trả tiền, không có cái đạo lí chơi không đâu.”
Đôi mắt của Thẩm Tư Cương đầy vẻ kinh ngạc!
Rồi lại nhìn vào bàn tay đang ngửa ra trước mặt anh, trong lòng không nói ra được là cảm giác gì, một sự đau khổ bỡ ngố, tràn ra… Nếu như nói, vào lúc vừa này chạm mặt cô, sự tức giận tràn đầy trong lòng anh, không biết từ đâu mà tới, lại không biết trút ra như thế nào.
Vậy thì lúc này, người phụ nữ ở trước mặt, lại gọi lên sư tích tụ trong lòng anh, ánh mắt của anh nhìn cô có chút thay đổi: “Cô chủ Giản, tôi không biết từ lúc nào, cô chủ Giản lại có thủ đoạn cao minh như vậy đấy, sao nào?
A Lục của cô không cần cô rồi, cô lại bám víu cậu chủ Tiêu ư?”
Vèo!