Chương 230:
Giản Đường vừa tan làm, ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Tiêu Hằng. Giản Đường đã quen rồi, vào mỗi buổi tối tan làm, ra khỏi cửa của Đông Hoàng, thì lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang nở nụ cười đó.
Đôi lúc, bản thân cô cũng trở nên ngỡ ngàng… Không biết vị công tử này rốt cuộc còn muốn quấy rầy cô đến khi nào nữa.
“Nhanh lên nào, sao chậm chạp thế” Tiêu Hằng ung dung dựa vào bên cạnh cửa xe Maserati của anh, nhìn thấy Giản Đông bước ra, lập tức hoan nghênh chào đón.
Anh vẫn thường xuyên đến phòng riêng của Đông Hoàng, thỉnh thoảng vẫn cứ kéo Giản Đường đi dạo chợ đêm để ăn đêm, tiện thể đi dạo một chút ở bên sông Hoàng Phổ, thưởng thức cảnh đêm của thành phố S này.
Giống như, bọn họ đang thực sự yêu đương Vậy.
Tiêu Hằng đi lên phía trước, dang rộng cánh tay ra, vui vẻ chậm rãi ôm chặt người phụ nữ vào trong lòng của mình, rôi ôm cô ngồi lên trên ghế phụ lái của anh.
Trong xe, giống như có một cơn gió lạnh kéo đến, đôi mắt phượng hoàng hẹp dài của người đàn ông, u ám nhìn chằm chăm vào cánh tay đó của Tiêu Hằng… Người phụ nữ đáng chết này, lại không tỏ ra chút từ chối nào như vậy, để mặc cho tên họ Tiêu kia ôm! Có một phút kích động, muốn đi đến chỗ cánh tay chướng mắt kia, từ trên vai của người phụ nữ đó lôi xuống, toàn thân Thẩm Tư Cương toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Tô Mộng bỗng run cầm cập, dè dặt quay sang nhìn trộm Boss của mình đang ngôi bên cạnh, có một cảm giác khóc không ra nước mắt… Ai lại có thể thả lỏng khi bên cạnh có một cái hâm băng thiên nhiên chứ?
Cùng lúc này, cũng bắt đầu lo lắng cho Giản Đường.
Rất hiển nhiên, người Boss lạnh lùng bên cạnh cô này, ánh mắt lúc này nhìn Giản Đường, quả thực không thể gọi là thân mật, không chỉ không thân mật, mà còn rất… đáng sợ.
Ngồi đằng sau xe, toàn thân người đàn ông tỏa ra một hơi lạnh, đôi mắt sâu đen, khóa chặt vào hình bóng ở bên ngoài cửa cách đó không xa kia.
Không ai có thể biết được trong lòng anh lúc này đang nghĩ gì.
“Chủ tịch Thẩm?” Tô Mộng ngạc nhiên nghỉ ngờ quay sang nhìn người đàn ông ở bên cạnh, cái bàn tay to giữ lấy tay của cô kia, từ lúc kéo tay cầm của cửa xe ra, mà bàn tay của anh, vẫn năm chặt vào tay cầm của cửa xe.
Tô Mộng nhìn đến đây, trong lòng bỗng thấy hồi hộp… Vô cùng đáng sợ!
Trong lòng hiện lên một suy nghĩ, Tô Mộng vờ như không quan tâm nhìn về Giản Đường đang ở ngoài cửa xe: “Đó chẳng phải là Giản Đường sao? Nhưng mà suýt chút nữa thì tôi không nhận ra, cô ấy làm việc ở Đông Hoàng lâu như vậy, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng cười vui vẻ của cô ấy bao giờ cả.
Tôi còn tưởng rằng cô ấy không biết cười chứ.
Có điều như vậy cũng tốt, vẫn biết cười như thế nào, cũng không quá kém cỏi.”
Tô Mộng nghiêng đầu, nhìn Thẩm Tư Cương: “Chủ tịch Thẩm, anh cũng không biết, lúc trước tôi nhìn Giản Đường, cảm giác giống như đang nhìn một người máy vậy.”
Trong lòng dao động, người đàn ông bỏ ngón tay đã kéo vào tay cầm của cửa xe kia ra, ngón tay vẫn che đậy lên trên cái tay câm của cửa, có điều hiển nhiên là sẽ không mở cửa xe ra và xuống xe bây giờ rồi.
“Nếu như nụ cười của Giản Đường đã trở lại, vậy chẳng phải là một chuyện tốt sao. Chí ít cũng giống với một người sống rồi. Mà không phải chỉ là một xác chết biết hít thở”
Tô Mộng miễn cưỡng nói ra câu này, câu nói này giống như để nói cho Boss của mình nghe vậy.
Lúc này đăng sau lưng cô đã ướt sũng mồ hôi… Cô cũng rất sợ người Boss không gì là không thể làm đang ở bên cạnh cô nhìn ra ý đồ của cô. Nhưng mà có thể ngăn cản lại Boss thì cũng tốt, nếu không thì, đồ ngốc nghếch kia cũng không biết là sẽ phải nhận tội gì nữa.
Đôi mắt phượng hoàng của người đàn ông nheo lại, phức tạp nhìn về đôi nam nữ đang ở cách đó không xa. Bỗng nhiên, ánh mắt cũng đặt trên gương mặt của người phụ nữ đó, anh có chút ngẩn ngơ… Đã bao lâu, chưa được nhìn thấy Giản Đường cười thật lòng như vậy rồi?
Nụ cười đó, không hề giả dối, không hề miễn cưỡng. Người… hấp dẫn đáng chết! Cũng… chói mắt đáng chết!
Ở không xa trước mắt, Tiêu Hằng để Giản Đường ngồi lên trên ghế phụ lái, rồi tự mình vòng đến chỗ ghế lái, chiếc Maserati châm chậm lái đi.
Ánh mắt của Thẩm Tư Cương được bao phủ bởi một màn sương lạnh, lạnh lùng ra lệnh cho người lái xe ngồi phía trước: “Đi theo”
Thẩm Nhất “Vâng” một tiếng, rồi khởi động chiếc xe, đi theo chiếc Maserati ở phía trước, bám đuôi vào xe của Tiêu Hằng, quãng đường hướng về khu kí túc xá của Giản Đường.
Tiêu Hằng dừng xe ở dưới sảnh kí túc xá của Giản Đường, Thẩm Nhất quay người lại xin chỉ thị của người ngồi phía sau: “Boss, có xuống xe không?”
“Không cần, cứ dừng ở đây” Người đàn ông khuôn mặt lạnh như băng: “Đợi.”