Chương 223:
Cuộc sống không nổi dậy một cơn sóng lớn, mới là thứ tôi cần nhất.
Đợi đến lúc không phải trải qua sóng gió, kiếm được đủ tiền, đợi người kia chán ghét mọi thứ, thì chính là lúc tôi phải rời khỏi đây.
Gấp quyển sổ ghi chép lại, người phụ nữ đứng dậy, mở cửa sổ ra, mặc cho nước mưa hắt vào trong phòng.
Cái lạnh của nước mưa, lạnh thấu cả xương, cô co rúm lại, ôm lấy cánh tay, đầu óc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Cô rất tỉnh táo, bây giờ đang làm gì, rất tỉnh táo, mỗi một chuyện mà cô đang làm.
Giản Đường thực sự chưa từng gặp một người nào giống như Tiêu Hằng!
“Này, ngây ra làm gì thế, lên xe đi”
Dưới bóng cây, người đàn ông mặc chiễc sơ mi trắng, vẫn giống như hôm qua, đứng ở chỗ đó, chỉ là hôm nay có nhiều hơn một chiếc xe.
“Đừng ngây ra đó nữa, lên xe lên xe.”
“… Sao anh lại đến nữa vậy?”
Trên khuôn mặt của Tiêu Hằng, nở ra một nụ cười rực rỡ: “Tại sao tôi không thể đến chứ?”
Không phải là không thể đến, là cô hoàn toàn không ngờ tới, sau khi trải qua ngày hôm qua, anh vẫn sẽ xuất hiện ở trước mặt của cô.
Tiêu Hằng có dáng người cao, một chân chống xuống đất, một chân giẫãm lên cái bàn đạp, chìa cánh tay dài ra, kéo người phụ nữ đến gần bên mình, rồi ấn cô ngồi lên ghế đẳng sau.
Giản Đường muốn đứng lên.
“Em đừng động đậy, mà ngã ra, thì tôi mặc kệ đấy” Vào lúc anh nói câu này, giãm chân xuống cái bàn đạp, chiếc xe đạp đèo Giản Đường, tiến về phía trước.
Giản Đường vốn dĩ là muốn đứng lên, không kịp đề phòng chiếc xe chạy đi, theo quán tính, cô lại bị ngã xuống cái chỗ ngồi đằng sau xe, trong vô thức chìa tay ra, bám chặt vào phần eo cứng cáp của Tiêu Hằng.
Trong đầu đang rất mơ hồ, người này… bị sao vậy?
“Tôi tự đi là được rôi”” Giọng nói thô khàn của Giản Đường cất lên.
Ở phía trước ngay lập tức truyền đến một tiếng: “Không được.”
Một lúc trôi qua.
“Cậu chủ Tiêu, hôm qua chúng ta chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao?”
Người ở đẳng trước, rên rỉ nói: “Hôm qua chúng ta đã nói gì sao? Sao tôi lại không biết chứ?”
Bạn bè… Anh cứ như vậy, thì chúng ta không còn cách nào để nói chuyện được rồi. Trong lòng Giản Đông có chút tan vỡ… Sao người này lại không thể hành động theo cách bình thường được vậy chứ?
“… Vậy anh biết tôi phải đi làm gì không?” Mà lại kéo cô lên xe?
Cô lại liếc nhìn chiếc xe đạp này một cái, vẫn không hiểu tại sao, nhìn Tiêu Hằng không phải là người thích đạp xe mà.
“Chúng ta đi ăn cơm trước đi, để tôi xem nào, tôi biết một quán ăn cũng khá ngon đấy”
Giản Đường như muốn phát điên lên… Người này không chỉ không hành động theo cách bình thường, mà còn hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Tôi không thích ngồi xe đạp”
“Đừng có lừa tôi. Là ai hôm qua nhìn thấy một đôi yêu nhau đang đạp xe đạp, mà đỏ cả mắt lên thế?” Tiêu Hằng nói: “Giản Đông, tôi biết, đây chắc chắn là kí ức của em và Thẩm Tư Cương ở quá khứ.
Đôi mắt của em không lừa gạt được ai đâu”
Giản Đường lúng túng, ngược lại còn không biết nên tiếp lời như thế nào.
Tiêu Hằng tự độc thoại: “Một chốc nữa em không chấp nhận tôi cũng không sao, vốn dĩ theo đuổi con gái, chính là phải tốn thời gian và sức lực mà, Giản Đường, tôi nói cho em biết, đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc theo đuổi một người con gái đấy.
Nếu như tôi làm không tốt, hoặc làm không đúng, làm cho em cảm thấy không hài lòng, thì mong em hãy thông cảm. Ai bảo do tôi không đủ kinh nghiệm”