Tình Yêu Suốt Đời

Chương 219




Chương 219:

 

Bên tai, giọng nói của Tiêu Hằng, vô cùng kiên định.

 

Nhưng Giản Đường, lại càng thêm hoảng loạn.

 

Nghiêm tú!

 

cNghiêm tú!

 

cNhững thứ nghiêm túc… Cô không dám muốn đâu!

 

Cô sao còn có thể xứng đáng có được những thứ “nghiêm túc” chứt “Giản Đường, em đối xử với tôi như vậy là không công bằng đâu”

 

Giản Đường bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra chút kì lạ: “Tiêu Hằng”, giọng nói thô khàn, chầm chậm ngắt lời Tiêu Hằng, cô nghiêm túc nhìn Tiêu Hằng hỏi: “Giản Đường trong mắt anh có bộ dạng như thế nào?”

 

Tiêu Hằng ngạc nhiên, như thế nào cũng không thể đoán được, người phụ nữ ở trước mặt anh này, lại đột nhiên, hỏi một câu hỏi như vậy.

 

Điều này… rất quan trọng sao?

 

Ở chỗ Tiêu Hằng không nhìn thấy, hai bàn tay của Giản Đường, không ngừng lấy những ngón tay cấu vào nhau, cứ liên tục như thế không dừng lại… Người hiểu rõ cô, vừa nhìn liên có thể biết rõ — Trong lòng cô lúc này, vốn không hề bình tĩnh như vẻ mặt mà cô thể hiện ra.

 

“Tiêu Hằng, tôi chẳng có gì cả” Giản Đường lãnh đạm nhắc nhở.

 

Tiêu Hằng có chút sốt ruột: “Ai nói thế?”

 

“Tiêu Hằng, tôi thực sự không có gì cả” Vì vậy, rốt cuộc tại sao anh lại cứ năm lần bảy lượt đem cái “nghiêm túc” của anh tặng cho tôi chứ?

 

“Em rất ngang ngược, cũng rất kiên cường, còn rất lương thiện. Em dám làm dám chịu, trừ tình cảm đối với tôi ra, em không hề trốn tránh cái gì. Hình ảnh cái tai của em đỏ lên trông rất đáng yêu, lúc em hôn cảm giác giống như là tình đầu”

 

Tiêu Hằng vội vàng nói: “Giản Đường, em không phải là không có gì, em rất tốt. Tốt đến nỗi khiến những thứ ở ngoài tai kia không còn quan trọng nữa”

 

Trên môi Giản Đường hé ra một nụ cười gượng ép… Kiên cường? Lương thiện? Dám làm dám chịu? Không trốn tránh?

 

Cô nhìn người đàn ông có chút tính khí của một đứa trẻ ở trước mặt, ánh mắt của anh nghiêm túc, kiên định và chắc chẳn như vậy… Giản Đường cảm thấy không dám đối diện thẳng vào mắt anh, chỉ cảm thấy hai gò má đang nóng lên.

 

Ánh mắt kiên định và chắc chắn như vậy, vẻ mặt nghiêm túc như vậy… Giản Đường mở miệng, muốn nói “Tiêu Hằng, anh nhầm rồi, người mà anh nói, không phải là tôi”, cô muốn nói, cuối cùng, con mắt của Giản Đường lóe sáng lên, lời nói đó đến bên miệng, đến cuối cùng vẫn không nói ra.

 

Có lẽ, bây giờ cô đã không còn sức lực để đi yêu một người nào nữa, cũng không còn năng lực có thể yêu người ta rồi, có lẽ cô được thúc đẩy bởi ý nghĩ ở sâu trong lòng.

 

“Giản Đường, em không cần phải bước về phía tôi, em không cần phải tiến gần về phía tôi, em đứng ơ đó là được rồi, đứng ở đó đừng động đậy, tôi sẽ bước về phía em, tiến lại gần em. Tôi sẽ đến ôm chặt em, em chỉ cần đứng ở đó không cần động đậy, không cần làm gì cả, những chuyện còn lại, để tôi làm”

 

“Giản Đường, em không thử, thì sao em có thể biết trong thế giới của em không thể có hai chữ hạnh phúc chứ?”

 

“Giản Đường, em thử đi, cứ thử đi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho em phải đau buồn, mà rơi một giọt nước mät nào.”

 

“Giản Đường, cho tôi cơ hội, cũng cho bản thân em cơ hội, cho cả hai chúng ta đều có được cơ hội để hạnh phúc.”

 

“Giản Đường…”

 

“Giản Đường…”

 

“Giản Đường…”

 

Từng tiếng từng tiếng “Giản Đường”, từng tiếng từng tiếng, sắp đi vào trong trái tim của cô rồi, làm thế nào đây?

 

Làm thế nào đây!

 

“Giản Đường, cô cho rằng cô của bây giờ, còn có thể xứng đáng có được hạnh phúc không?”

 

Thẩm Tư Cương nói.

 

“Giản Đường, hay cho cả hai người chúng ta một cơ hội để có được hạnh phúc” Tiêu Hằng nói.