Tình Yêu Suốt Đời

Chương 211




Chương 211:

 

Trong lòng Giản Chấn Đông nhẹ nhõm đi được phần nào, cùng với quản gia Hạ vẻ mặt trang nghiêm kia, đi ra khỏi ngôi nhà.

 

Ở bên cạnh chiếc xe của họ, dừng lại ở đó, quản gia Hạ đứng cách vợ chồng Giản Chấn Đông khoảng hai mét.

 

Trước khi Giản Chấn Đông lên xe, bỗng nhiên do dự một lúc, quay người lại, nhìn quản gia Hạ: “Quản gia Hạ, là do tôi không dạy bảo tốt thư tồi tệ kia, nên đã hại một người con gái tốt như Hạ Vi Minh, thật có lỗi với quản gia Hạ anh”

 

Nếu như Giản Đường ở đó, e là sẽ cảm thấy xót xa… Cô vẫn chưa nhận tội, thì người bố ruột này của cô đã thay cô nhận tội rồi.

 

Trên khuôn mặt không biểu cảm gì của quản gia Hạ đó, vẫn cứ nghiêm túc như vậy, thản nhiên nói: “Vi Minh đã qua đời ba năm rồi, nếu như đây là tính mạng của Vi Minh, thì tôi nhận.

 

Tội lỗi mà cô chủ Giản đã làm, thì cô chủ Giản phải tự nhận lấy, không liên quan đến ông Giản và bà Giản. Tôi tuy chỉ là quản gia của nhà họ Thẩm, nhưng điều này vẫn phải phân minh rõ ràng.

 

Nghe nói… Sáng nay ông chủ Giản đăng báo, nói quan hệ cha con với cô chủ Giản, hoàn toàn không tồn tại nữa rồi?”

 

“Quản gia Hạ có thể hiểu rõ đại nghĩa như vậy, Giản Chấn Đông tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

 

Thứ tồi tệ này không thể giữ lại được, nhà họ Giản không thể nổi lên sóng gió nữa. Nếu như đăng báo có thể khiến cho chủ tịch Thẩm và quản gia Hạ cảm thấy dễ chịu được phần nào, thì Giản Chấn Đông tôi cũng không thấy uổng công khi làm một chuyện không tốt như vậy”

 

Trên khuôn mặt nghiêm túc của quản gia Hạ kia, cuối cùng cũng lộ ra chút vui vẻ: “Không còn sớm rồi, ông Giản bà Giản về cẩn thận”

 

Nhìn theo chiếc xe của Giản Chấn Đông lái ra khỏi khu vườn của nhà họ Thẩm, quản gia Hạ quay người, đi vào trong.

 

Đi thẳng lên tầng hai, “Cậu chủ, bọn họ đi rồi”

 

“Ừn’, trong tay Thẩm Tư Cương vẫn đang cầm món quà của Giản Chấn Đông mang đến, đưa ra trước mắt, đôi mắt phượng hoàng hẹp dài, đang quan sát, trong ánh mắt lộ ra chút chế giêu, hất tay ra, món quà đó rơi xuống dưới chân của quản gia Hạ: “Vứt đi.”

 

“Được, cậu chủ.” Vào lúc quản gia Hạ xong lưng xuống nhặt món quà đó lên, bên tai lại vang lên tiếng hỏi của người đàn ông: “Bảo chú đi điều tra, người phụ nữ đó ở trong tù, đã trải qua những gì, đã điều tra rõ chưa?”

 

Chiếc lưng đang cong xuống của quản gia Hạ, bỗng hơi run rẩy, ánh mắt ảm đạm đó vừa lóe sáng lên, ngay lập tức ấn giấu đi không để lại dấu vết, nghiêm túc trả lời: “Người cậu chủ đang nói là cô chủ Giản đúng không” Tay của quản gia Hạ, nhặt món quà đó lên, rồi đứng dậy, “Cô chủ Giản vào tù, tính khí cao ngạo, đã vực lên lòng căm ghét của những người đó, không tránh được phải chịu nhiều khổ cực”

 

Giữa hai đầu lông mày của Thẩm Tư Cương, ngay lập tức nhăn lại: “Còn thận của cô ta thì sao?”

 

Vực lên lòng căm ghét của mọi người, chịu đòn là điều đương nhiên, vậy quả thận sao lại có thể ở nơi đó, bị lấy đi mất chứ.

 

“Ở đây có chút hiểu nhầm” Quản gia Hạ đoan trang nói: “Cũng do cô chủ Giản xui xẻo, ở trong đó có một tội phạm đổ bệnh, đối với mục đích điều trị, thì phải bỏ đi một quả thận, cô chủ Giản bình thường đắc tội với không ít người, khiến cho người ta lập âm mưu, diễn ra màn kịch con báo đổi thái tử.

 

Có điều cô chủ Giản, quả thực đã phải chịu tai bay vạ gió.”

 

Quản gia Hạ nói xong, ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một đôi mắt cười như không cười, đang nhìn mình, trên mặt của quản gia Hạ không biểu hiện ra, nhưng trong lòng đang vô cùng run rẩy, “Cậu chủ, cô chủ Giản quả thực vô cùng bi thảm, tuy tôi rất hận cô chủ Giản, nhưng cô chủ Giản suy cho cùng cũng là người bạn tốt nhất trên thế giới này của Vi Minh.

 

Tôi có hận cô chủ Giản như nào đi chăng nữa, cũng sẽ không thay nơi nhà tù đó che giấu cậu những chuyện này.”

 

Ý của lời nói này là, những gì ông nghe ngóng được chính là những chuyện này, còn về đầu bên kia có nói dối hay không, thì ông cũng không biết.

 

Thẩm Tư Cương nheo mắt lại, trong mắt lộ ra sự Thẩm tư, bỗng nhớ đến, tính cách ba năm trước của Giản Đường… Quả thực là cao ngạo, đột ngột từ trên đỉnh núi chìm xuống bùn đất, tạm thời không chịu đựng được, cũng không phải là không có khả năng.

 

Lại nhớ đến những lời Giản Đường nói hôm đó, nếu không có thái độ của Thẩm Tư Cương anh, thì những người đó sao có thể dám động vào cô…

 

Cuối cùng, bộ dạng như ngày hôm nay của cô, không thể không liên quan đến Thẩm Tư Cương.

 

Nhìn vào quản gia Hạ rồi vẫy vãy tay: “Chú xuống nhà đi”

 

Quản gia Hạ do dự một hồi.

 

“Có gì muốn nói thì cứ nói”

 

Quản gia Hạ gật gật đầu: “Cậu chủ… nghe nói cô chủ Giản làm việc ở Đông Hoàng?”