Chương 199:
“Cô thực sự, không biết nghe lời”
Giọng nói lạnh giá của người đàn ông, lộ ra vẻ lạnh lùng hà khắc,
Bách Dục Hàng vô cùng sợ hãi. Ánh mắt của anh cứ chuyển đi chuyển lại trên người của Thẩm Tư Cương và Giản Đường hai người này, bầu không khí trong phòng, lạnh lẽo đến tột độ!
Nhìn thì có vẻ yên bình không có dao động gì, nhưng thực ra lại đang tuôn ra một dòng nước ngầm!
Người phụ nữ ở trên giường bệnh, vào lúc nhìn thấy bóng dáng đó ở ngoài cửa, cũng giống như vậy, đôi vai co rúm lại. Cô hận người này, cũng rất sợ người này,
Sắc màu ở trên mặt, dần dần mất đi,
“Ba năm, không dạy dỗ được cô phải nghe lời, ngược lại còn khiển cô ngày càng táo tợn hơn”
Giọng nói của anh, lộ ra vẻ lạnh lùng tuyệt đối, có thể làm đông cứng trái tim của người khá!
cCho dù đã vô số lân, không dám động chạm vào con người Thẩm Tư Cương này nữa, cho dù thất vọng từng lần liên tiếp, cho dù đã nói với bản thân rằng “Tôi không quan tâm”, cô chỉ muốn sống “thật tốt”, trả nợ “thật tốt”, nhưng trong lòng Giản Đường vẫn cảm thấy đau như cắt,
“Vậy anh lại cho tôi vào tù đi!” Cô không khống chế được sự tức giận đang tuôn ra trong lòng của mình, ra sức gào lên: “Thẩm Tư Cương, anh cho tôi vào tù tiếp đi!
Tôi vẫn phải nói cho anh biết, một cái ba năm, hai cái ba năm, ba cái ba năm!
Vô số cái ba năm!
Chính là vào cái ngày mà tôi chết, tôi vẫn sẽ lấy tính mạng của tôi để chửi rủa Hạ Vi Minh hãy xuống địa ngục đi!”
Cô từng đối tốt với Hạ Vi Minh như thể nào, nhưng bây giờ cô lại căm ghét người này đến mức nào!
Thời gian ba năm, ở trong cái nơi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời ấy, cô có rất nhiều thời gian, để hiểu được chuyện xảy ra vào đêm hôm đó,
Thời gian ba năm, đủ để cô hiểu ra một số chuyện,
Chỉ là, cho đến ngày cô ấy ra tù, cô vẫn không dám tin, lại vẫn giống như đang bị thôi miên, thôi miên bản thân, không ngừng nói với bản thân: Chắc chắn có hiều lâm, chắc chăn là do cô chịu quá nhiều sự giày vò, quá nhiều sự sỉ nhục, quá nhiều sự bẩn thỉu và tăm tối khi ở trong tù, vì vậy trái tim của cô đã trở nên xấu xí, cô nhìn ai cũng nghĩ là người xấu, cô giận lây sang cả Hạ Vi Minh,
Vô số lần lừa gạt bản thân, vô số lần nói với bản thân, không phải lỗi của Hạ Vi Minh, là do trái tim của cô đã trở nên xấu xí, nên đã nghĩ không tốt về Hạ Vi Minh,
Nhưng mà, khi ở trong phòng riêng của Đông Hoàng, vào lúc Á Côn chất vấn cô tại sao lại cưỡng ép Hạ Vi Minh uống hết chai rượu whisky, thì Giản Đường không có cách nào để lừa gạt được bản thân nữa,
Thì ra, không phải do trái tim của cô sau khi trải qua nhiều nỗi dăn vặt như vậy, mà trở nên xấu Xí,
Mà là từ đầu đến cuối, cô đã nhìn lâm người con gái có nụ cười ngọt ngào và có khuôn mặt đáng yêu ấm áp ấy!
Hạ Vi Minh! Hạ Vi Minh!
Tự hỏi cái người chưa từng đối xử tệ bạc này, mà khi cô ấy ở trước mặt mình, liên tiếp diễn những màn kịch khác nhau, mỗi khi cô ấy nói với mình rằng “Thực ra em không thích anh Cương”, rốt cuộc là đang ôm tâm tư gì!
Mỗi khi bản thân theo đuổi Thẩm Tư Cương nhưng lại từ chối đến vô tình, Hạ Vi Minh sẽ đến an ủi và động viên bản thân, mà bản thân vẫn tin tưởng và cảm động với sự đối xử chân thành của cô ấy,
Giản Đường thậm chí có thể nhìn thấy, sau những lần cô liên tiếp tỏ tình thất bại với Thẩm Tư Cương, Hạ Vi Minh luôn đứng bên cạnh để quan sát mọi thứ kia, vừa an ủi bản thân, trong lòng vừa cười nhạo bản thân bị cô ấy chơi đùa trong lòng bàn tay,
Giản Đường không muốn nhớ lại những kí ức đó, nhưng những kí ức đó sao lại không thể buông tha cho cô, giống như thủy triều, vỡ đê ập tới tấp vào mặt, dường như muốn nhấn chìm cô xuống!
Những kí ức đã từng xảy ra ở quá khứ ấy!
Hạ Vi Minh gây khó dễ nói: Em không thích anh Cương,
Hạ Vi Minh giống như một mặt trời nhỏ an ủi bản thân: Không sao đâu, tính cách của anh Cương là như vậy, nhưng tiểu Đường chị cũng rất ưu tú mà, anh Cương sẽ hiểu ra tấm lòng của chị thôi,
Hạ Vi Minh e thẹn nói: Chị tiểu Đường, hình như em đang bắt đầu thích một người, nhưng em sợ anh Cương. Chị phải nhanh chóng theo đuổi được anh Cương, như vậy thì em sẽ không sợ anh Cương nữa rồi, đến lúc đó sẽ có chị tiểu Đường giúp em thuyết phục anh Cương rồi,
Còn cả buổi tối hôm đó Hạ Vi Minh với vẻ mặt ngây thơ kéo chặt lấy mình: Chị tiểu Đường, chị đưa em đến quán bar chơi đi, em chưa được tới đó bao giờ, nên thấy rất tò mò, chị tiểu Đường, chúng ta đến quán “Sắc đêm” đi, nghe các bạn học nói, những anh chàng đẹp trai ở đó hát cực kì hay,