Chương 198:
Người phụ nữ vốn dĩ cứ cúi đầu không nói gì, đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, “Thứ phải trả..,
đã trả hết rồi sao?”
Không biết có phải do ảo giác hay không, Bách Dục Hàng từ trong giọng nói thô khàn kia, đột nhiên lại nghe thấy một chút dư vị của sự…chế nhạo?
Anh hoài nghỉ cúi đầu nhìn Giản Đường, trong ánh mắt có chút Thẩm tư: “Cô… có ý gì?”
Hơi hơi căn môi lại, Giản Đường lãnh đạm cúi đầu xuống: “Không có ý gì cả”
Trong mắt Bách Dục Hàng càng tỏ ra sự khó hiểu… Lế nào anh vừa nghe nhầm rồi sao?
“Sau này… cứ thuận theo Thẩm Tư Cương một chút. Cô sẽ đỡ phải chịu khổ”
Giản Đường mỉm cười, không tỏ ra ý kiến gì,
Đầu cho rằng cô có tội, đều cho rằng cô phạm tội giết người, đều cho rằng ba năm đó cô phải chuộc tội… Ồ, ai đến nói cho cô biết, cô đã phạm tội gì? Rồi phải chuộc tội gì?
Đều cho rằng Hạ Vi Minh bị chết oan, chết trong vô tội, đêu cho rằng Giản Đường đúng người đúng tội… Từng người từng người một, đều chửi cô có tâm địa độc ác… Nhưng ai trong số bọn họ, thực sự nhìn thấy cô giết người, nhìn thấy cô hãm hại Hạ Vi Minh?
Bộ dạng mệt mỏi, trải khắp toàn thân,
Dạo này cô… đặc biệt đặc biệt dễ bị mệt. Giản Đường giơ tay lên, ấn ấn vào giữa hai đầu lông mày, để xoa dịu sự mệt mỏi bên trong cơ thể,
“Còn nữa… thực ra, Thẩm Tư Cương cậu ấy rất quan…” tâm cô… Lời đến gần miệng, lại cảm thấy không thích hợp, Bách Dục Hàng đột ngột dừng lại, đổi chủ đề khác: “Không sao rồi, sau này hãy làm người cho tốt”
Nói xong, ngón tay của Giản Đường, ra sức ấn chặt vào trong lòng bàn tay, giống như muốn đâm thủng da thịt trong lòng bàn tay của mình ra..,
Bỗng nhiên, Giản Đường ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Bách Dục Hàng, hỏi: “Bách Dục Hàng, nếu như tôi nói, cái chết của Hạ Vi Minh, không liên quan đến tôi, ba năm trước, tôi không hề lập mưu hãm hại Hạ Vi Minh, anh có tin không!”
“Nếu như tôi nói, chuyện của ba năm trước, là do Hạ Vi Minh tự làm tự chịu, đáng đời xui xẻo, thì anh có tin không “Nếu như tôi nói, từ đầu đến cuối, trong lòng Hạ Vi Minh luôn oán trách tôi, cô ấy vốn không hề thích Thẩm Tư Cương, anh có tin không!”
“Nếu như tôi nói, Hạ Vi Minh cô ấy mới là người vô liêm sỉ nhất, đáng đời phải xuống địa ngục, anh có tin không!”
Giọng nói của cô, thô khàn khó nghe, nhưng lại vô cùng khẩn thiết, giống như khẩn thiết muốn thuyết phục Bách Dục Hàng, muốn giành được sự tin tưởng của Bách Dục Hàng, Bách Dục Hàng cứ nhìn chäm chằm vào người phụ nữ ở trước mặt, ánh mắt của cô quá trong sạch, quá kiên định, khiến cho người khác bất giác nảy ra sự tin tưởng đối với cô!
Nhưng mài “Giản Đường, tôi vốn dĩ chỉ nghĩ rằng cuộc sống ở trong tù ba năm, đã khiến cô chịu quá nhiều đả kích, nên đã trở nên sợ hãi rụt rè không có một chút tôn nghiêm nào. Nhưng tôi không ngờ rằng, thời gian ba năm, sau khi ra tù, mặt mũi của cô đột nhiên lại trở nên đáng ghét như vậy!..,
Không, có lẽ, đây chính là bộ mặt thật của cô!
Đúng! Đây chính là bộ mặt thật của cô, bao nhiêu năm nay, cô đã lừa gạt thành công bao nhiêu người!
Nếu như đây không phải bộ mặt thật của cô, thì sao cô có thể làm ra chuyện vô cùng độc ác vào ba năm trước chứ!
Giản Đường, tôi thu lại sự đồng cảm với cô.”
Bách Dục Hàng nhìn vào khuôn mặt của Giản Đường, một khuôn mặt thờ ơ lạnh nhạt, giống như không phải đang nhìn vào khuôn mặt của một con “người”, nói xong quay người đi ra ngoài cửa,
Chìa tay ra năm vào chiếc tay cầm của cửa, kéo cửa ra, con mắt của Bách Dục Hàng bỗng nhiên co lại,
Bên ngoài cửa, một hơi thở lạnh giá tấp vào mặt,
Thẩm Tư Cương !
“Thẩm Tu…” lời đến miệng của Bách Dục Hàng, liên không còn tiếng gì nữa, bộ dạng của Thẩm Tư Cương rất đáng sợ. Người như Bách Dục Hàng, chỉ cần nhìn thôi, trong lòng cũng trở nên lạnh lẽo,
Thẩm Tư Cương không để ý đến Bách Dục Hàng, đôi mắt phượng hoàng hẹp dài, khóa lên trên người của Giản Đường, vẻ mặt của anh lúc này, vô cùng đáng sợ,
Đối diện với người phụ nữ này, ngoài tức giận ra, thì còn có cả sự buôn rầu không thể hiện ra ngoài ở trong lòng,