Tình Yêu Suốt Đời

Chương 163




Chương 163:

 

Giản Đường đột nhiên từ trạng thái ngẩn ngơ lấy lại được tâm trạng ban đầu. Cô rủ mắt xuống, ánh mắt đặt trên tờ phiếu đó, một hồi lâu sau, run rẩy chìa tay ra, chìa tay về phía tờ phiếu đó.

 

Đôi mắt màu cà phê của Kane, lóe lên ý cười…

 

Tiền, quả nhiên là điểm yếu của cô.

 

Có người từng nói, một người phụ nữ yêu tiền, một người phụ nữ hám của, loại phụ nữ như thế này thì có gì thú vị?

 

Kane không thèm để ý đến… Trong mắt của anh, người phụ nữ này, vô cùng thú vị.

 

Đủ thời gian hai tháng để anh ấy đối phó ở thành phố S, sau khi hết hai tháng, người phụ nữ tên Giản Đường đang đứng trước mặt mình này, sẽ đi đâu về đâu… Ô, anh ấy chưa từng nghĩ đến, dù gì thì, sau hai tháng, anh ấy cũng sẽ sớm săn thú thành công, từ đó trong danh sách săn thú thành công ấy, lại nhiều thêm một cái tên, chỉ thế mà thôi.

 

“Xoẹt” một tiếng, Giản Đường mở cửa kí túc ra: “Cậu chủ Kane, mời vào. Mời anh ngồi, tôi đi nấu đồ ăn đêm”

 

Cô ấy đặt đồ đạc xuống, rồi đi vào trong phòng bếp.

 

Tờ phiếu đó, đương nhiên là bỏng tay… 350 triệu, lại là 350 triệu.

 

Lẽ nào người này cho răng tiền nhiều thì có thể tiêu xài phung phí sao?

 

Vô cớ, trong lòng cô ấy cảm thấy tức giận… Vì 17 tỉ, cô ấy bắt buộc phải làm những việc mà người khác không nguyện ý làm, để đi chuộc lại sự tư do của bản thân, mà có những người, lại coi tiền bạc như rác rưởi như vậy?

 

Bát mì nóng hổi được bê lên.

 

Giống với lần trước, Kane không nói gì nhiều, rất nhanh liền ăn hết bát mì.

 

“Cậu chủ Kane, một bát mì, không đáng giá nhiều tiền như vậy”

 

Cô ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Tại sao?”

 

Tại sao phải bỏ ra 350 triệu, để ăn một bát mì?

 

Nếu nói ra câu nói này, cô ấy tuyệt đối sẽ không tin.

 

Kane lau miệng: “Chuyện em cảm thấy không đáng, thì tôi cảm thấy đáng là được. Là tôi đang tiêu tiền, tôi cảm thấy đáng thì được.”

 

Câu nói này, giống như đang muốn nói, tôi tiêu tiền tôi cảm thấy đáng, không cần cô ấy phải cho rằng.

 

“Không còn sớm rồi, cậu chủ Kane, để tôi tiễn anh”

 

Trong đôi mắt màu cà phê của Kane lộ ra sự hứng thú, nếu như cô giữ mình lại, hoặc bám dính lấy mình, thì e là sẽ không có gì đặc biệt… Vẫn là như thế sẽ thú vị hơn nhiều.

 

Anh đứng dậy, đi ra phía cửa, lúc rời đi, với tốc độ nhanh chóng, đẩy tóc mái của cô sang hai bên, một nụ hôn, lại một lần nữa đặt trên vết sẹo ấy.

 

Giản Đường trợn mắt nhìn, “Cậu chủ Kane! Tôi đã từng nói rồi! Không được phép hôn lên trán của tôi nữa Người này bị sao vậy?

 

Nói không biết nghe sao!

 

“Tôi cũng từng nói, vết thương mà không chữa trị, thì sẽ bị nhiễm trùng”

 

“Nhiễm trùng thì nhiễm trùng!” Thủy triều trong lòng cô dâng lên, hai gò má tức giận đến nỗi đỏ ửng lên. Trợn trừng mắt nhìn chằm chằm lên khuôn mặt điển trai: “Cậu chủ Kane, xin anh sau này, đừng hôn lên trán của tôi nữa Nói xong, cong lưng, đôi môi nhanh chóng hôn lên môi của Giản Đường một cái.

 

Sắc mặt Giản Đường trắng bệch lại, đột nhiên mở miệng hỏi: “Cậu chủ Kane, 350 triệu đó, bao gồm cả nụ hôn này sao?”

 

Kane suýt chút nữa thì bật cười, người phụ nữ ở trước mặt, nhìn thì có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, thì ra ở sâu trong lòng vẫn là một con mèo hoang.

 

Vậy thì…càng thú vị rồi.

 

“Không bao gồm nụ hôn này, nhưng bao gồm cái vết hôn ở trên trán vừa nấy” Người đàn ông vui vẻ nói, rồi tự đi ra ngoài cửa, vẫy vây tay: “Cô Giản không cần tiễn đâu, hôm nay rất vui, cảm ơn sự tiếp đãi của cô Giản”

 

Đợi đến khi không nghe thấy bước chân của Kane ở cầu thang bộ nữa, Giản Đường mới đóng cửa lại.

 

Cô ấy sờ lên trán… hơi hơi đau.