Tình Yêu Suốt Đời

Chương 159




Chương 159:

 

Hận Hạ Vi Minh!

 

Cũng hận cả nhà họ Giản!

 

Hận nhất là bản thân mình!

 

“Bịch” một tiếng, Giản Đường bị ném lên chiếc sô pha ở trong phòng khách: “Cô dám làm tổn thương cơ thể của cô sao?” Ánh mắt lạnh giá của người đàn ông đặt lên người của Giản Đường: “Ai đã cho cô cái quyền này?”

 

Trong đầu của Giản Đường lúc này toàn là không thể tha thứ cho bản thân mình, cuối cùng lại có thể dễ dàng nằm bên cạnh người này, ngủ ngon lành một giấc, sau khi cô ra tù, những cơn tức giận ít ỏi, rất khó để kiềm chế lại, giọng nói thô khàn cất lên: “Cơ thể của tôi, là của tôi, của tôi, của tôi!

 

Thẩm Tư Cương! Đó là của tôi!”

 

Đôi mắt đỏ hoe của cô, viết đầy ra những tố cáo người đàn ông ở trước mặt!

 

“Cơ thể của tôi, tôi ra tù rồi, ra tù rồi, chủ tịch Thẩm có hiểu ý của câu này không?” Cô vừa thở hổn hển, vừa lấy đôi mắt đỏ hoe ấy, nhìn chằm chằm vào anh, giọng nói thô khàn, lần này lấy âm lượng thật to, rồi gào thét lên: “Tôi ra tù rồi! Tôi tự do rồi!”

 

Trong mắt cô chứa đầy sự bướng bỉnh, lại nhấn mạnh một lần nữa: “Tôi ra tù rồi! Tự do rồi!”

 

Cô muốn nói với anh rằng, cô muốn đối xử với bản thân như thế nào, thì cũng không liên quan đến anh, cô ra tù rồi, cô tự do rồi, không liên quan đến anh rồi!

 

Người đàn ông nheo đôi mắt lại, con mắt phát sáng lên, “Tự do?” Đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Tự do? Cô nói cho tôi biết, tự do khi nợ một mạng người, thì có được coi là tự do không?”

 

Đột nhiên!

 

Giản Đường vừa nãy còn vì tức giận mà đỏ cả mặt, bây giờ khuôn mặt như bay hết màu, chỉ còn lại một gương mặt nhợt nhạt.

 

Anh nhắc nhở cô… tự do khi nợ một mạng người… A Lộc A Lộc, tôi vẫn chưa trả hết nợ đúng không, cả cuộc đời này tôi sẽ không có cách nào để đạt được sự tự do của mình đúng không, ngay cả sống hay chết thì tôi cũng không được tự mình lựa chọn… có đúng không!

 

A Lộc, cảm ơn cô đã cứu tôi.

 

A Lộc, tôi cũng hận cô chứ, hận vì cô thay tôi mà chết, hận vì cô đã cho tôi lí do để sống tiếp.

 

A Lộc, xin lỗi tại sao tôi chỉ là một tù nhân cải tạo không có quá khứ không có thân phận không có người thân không có hoàn cảnh, ngay cả muốn đi thực hiện trách nhiệm đối với cô, muốn có cơ hội để đi bồi thường một tính mạng đã nợ, cũng không có!

 

A Lộc, tôi thật vô dụng.

 

Trong lòng nảy ra rất nhiều suy nghĩ, bỗng nhiên! Người phụ nữ ngã ở trên sô pha, chậm rãi ngẩng đầu, cô ấy ngửa mặt lên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt: “Thả tôi đi”

 

Thả tôi đi… Trái tim của Thẩm Tư Cương, như ngừng đập một nhịp, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ ở trên sô pha, anh nhìn vào sự kì lạ nói không ra lời trong đôi mắt của cô, kì lạ đến độ lông mao trên người của Giản Đường cũng dựng đứng lên: “Được thôi, đợi đến khi tôi chết”

 

Đôi môi của Giản Đường trở nên nhợt nhạt, trợn †o mắt, tràn đầy sự khó hiểu và lạ lùng: “Thẩm Tư Cương! Anh hãy thẳng thắn với tôi! Nói cho tôi biết, anh còn muốn đạt được thứ gì trên người của tôi nữa! Tôi đã, không còn gì cả rồi!” Cô không còn gì cả, người đàn ông này, rốt cuộc còn muốn đạt được thứ gì trên người cô, còn có thể đạt được thứ gì trên người cô nữa!

 

“Tôi không còn gì rồi! Cái gì cũng không còn rồi! Anh nhìn kĩ tôi nhé, nhìn kĩ này!” Cô chống lên sô pha, đưa mặt đến gần sát trước mắt anh, cự li gần trong gang tấc, giọng nói thô ráp, đã trở nên khàn và sắc bén: “Anh nhìn kĩ đi! Nhìn kĩ đi! Tôi còn sót lại cái gì! Còn có cái gì để lọt vào mắt Thẩm Tư Cương anh vậy, anh nói đi! Tôi sẽ cho! Chỉ cần anh có thể tìm được thứ gì trên người tôi, anh cứ nói ra, tôi sẽ cho anh hết!”

 

A Lộc A Lộc, tôi cũng không phải là một kẻ vô dụng đến vậy, cô nhìn thấy chưa?

 

Trong lòng của Thẩm Tư Cương thấy thán phục cái đẹp của Giản Đường lúc này… Vẻ đẹp này, đem theo một chút điên cuồng tuyệt vọng, giống như sự vùng vẫy cuối cùng của một tù nhân phải tử hình, anh ấy thán phục đến nỗi quên cả phải thở.

 

Giản Đường của ba năm trước… dường như đã trở lại rồi, dường như… lại không phải là cô của trước kia nữa.

 

Không còn vẻ đẹp của ngày trước, không còn quầng sáng của cô chủ nhà họ Giản… người phụ nữ này, hôm nay, lại khiến anh sợ hãi, vẻ đẹp điên cuông tuyệt vọng đó…

 

“Thật sự… cái gì cũng sẽ cho sao?” Anh từ từ bĩnh tĩnh lại, động đậy đôi môi, rồi hỏi.

 

Cô đang nổi điên, bản thân Giản Đường biết.