Tình Yêu Suốt Đời

Chương 132




“Tôi, tôi, tôi nói” Cô ta cảm thấy người trước mặt mình giống như một con quái vật, quả thực rất đáng sợ, trong lòng vô cùng sợ hãi, lại càng thêm hận Giản Đường… rõ ràng ở trước mặt mình, đã đồng ý giúp mình xin tha thứ!

 

Vốn dĩ là không hề làm!

 

Vỗn đĩ là giả bộ làm người tốt!

 

Tỏ ra là người tốt!

 

Ghê tởm! Đồ kỹ nữ Đồ hèn hạ!

 

Người đóng kịch giỏi nhất chính là cô rồi!

 

Cho dù trong lòng Trân Mộc Mộc lúc này có nghĩ thế nào, nhưng bây giờ, cô ta thực sự rất sợ con quái vật ở trước mặt.

 

“Là cậu chủ Tiêu”

 

Cậu chủ Tiêu?… Thẩm Tư Cương chau mày lại: “Tiêu Hằng sao?”

 

“Phải, tôi thích cậu chủ Tiêu, nhưng Giản Đường lại quyến rũ cậu chủ Tiêu. Nếu như Giản Đường là một người phụ nữ biết an phận, thì tôi đã không khó chịu với cô ta như vậy.

 

Nhưng cô ta không phải! Giản Đường vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được. Cậu chủ Tiêu lại bị cô ta đánh lừa, cho đến hôm nay cũng không hề biết bộ mặt thật của cô ta.

 

Tôi không muốn nhìn thấy cậu chủ Tiêu bị người phụ nữ đó quyến rũ và lừa gạt như vậy nữa, cô ta quyến rũ cậu chủ Tiêu hư vậy, chẳng phải là để moi móc tiền của cậu chủ Tiêu sao?”

 

Lúc Trân Mộc Mộc nói ra những lời này, nhưng không đơn giản chỉ vì lí do bản thân nhằm vào Giản Đường là vì khó chịu với Giản Đường, trong lòng cô ta, còn có ý khác, nói ra những lời này, cũng muốn khiến cho người đàn ông ở trước mặt này, nhận ra con người thật của Giản Đường!

 

Thẩm Nhất cau mày lại, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.

 

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Tư Cương, không nhìn ra được vui hay giận.

 

Rủ mắt xuống, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Trân Mộc Mộc: “Cô nói Giản Đường quyến rũ Tiêu Hằng, có chứng cứ không?”

 

“Có!” Nói đến đây, ánh mắt của Trân Mộc Mộc hiện lên vẻ tức giận: “Tôi ở trong lối thang bộ, nhìn thấy hình ảnh hai người đó đang hôn nhau!”

 

Đôi mắt sâu đen của Thẩm Tư Cương, ngay lập tức trở nên sắc bén, “Cô nhìn thấy họ hôn nhau trong lối thang bộ?”.

 

“Phải! Tôi tận mắt nhìn thấy, cậu chủ Tiêu và Giản Đường, hai người đó hôn nhau say đắm.”

 

Có một khoảnh khắc, Thẩm Tư Cương loạn nhịp, chỉ là trong một khoảnh khắ!

 

c Ánh mắt dần dần hiện ra sự lạnh nhạt, trên khuôn mặt anh tuấn đó, được che phủ bởi một làn sương lạnh, Thẩm Nhất là người ở bên cạnh Thẩm Tư Cương lâu nhất, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự hỗn loạn trong tâm trạng của Boss.

 

“Không chỉ như vậy, cậu chủ Tiêu còn đối xử với Giản Đường khác với những người bình thường, lần trước Giản Đường bị ngã, cậu chủ Tiêu tận tay bám vào eo của Giản Đường, rồi đỡ cô ta lên.

 

Người bình thường sẽ để cho một người đàn ông bám vào eo của mình sao?”

 

Nhiệt độ của không khí xung quanh đang dần lạnh xuống, gương mặt của người đàn ông được che bởi một làn sương băng.

 

Thẩm Tư Cương nheo mắt: “Cũng có thể là do Tiêu Hằng quyến rũ Giản Đường?”

 

Nhắc đến Giản Đường, Trân Mộc Mộc lúc này, bất ngờ quên đi tình cảnh của bản thân, sự tức giận trong lòng, ngay lập tức được nhả hết ra, bật cười một tiếng: “Không thể nào! Giản Đường lấy cái gì để được thu hút chứ? Là tướng mạo, ngoại hình, hay là cá tính, hoặc giàu có, hay là học lực?”

 

“Giản Đường chẳng có gì hết, ai mà biết được cô ta dùng thủ đoạn gì để ra tay, ngay lập tức liền mê hoặc cậu chủ Tiêu chứ? Hay là giả bộ đáng thương để có được sự đồng cảm của cậu chủ Tiêu? Suy cho cùng người như Giản Đường, cậu chủ Tiêu từ trước đến giờ chưa từng gặp”

 

Trân Mộc Mộc nhắc đến Giản Đường, thực sự không hề có chút nể nang gì, cô ta thực ra cũng vì nỗi căm giận Giản Đường, mà nhân cơ hội lúc này, có thể nói ra trước mặt ông chủ của cô, trong lòng Trân Mộc Mộc nghĩ, hôm nay dù thế nào cũng phải vạch trân con người thật của Giản Đường trước mặt ông chủ.

 

Thẩm Nhất chau mày, nhìn vào gương mặt thuần khiết của Trân Mộc Mộc, lại càng cảm thấy khó chịu, dường như người con gái này đã quên mất rằng, khi cô ấy nói ra những chuyện về Giản Đường ở đây, thì Giản Đường vẫn đang ở trước mặt ông chủ giúp cô ấy xin tha thứ.

 

Vô ơn bội nghĩa.

 

Sắc mặt của Thẩm Tư Cương lạnh như băng, đột nhiên thả lỏng ngón tay, hất căm của Trân Mộc Mộc sang một bên, rồi đứng dậy, cúi mặt xuống nhìn Trân Mộc Mộc ngã dưới đất: “Thật kinh tởm”