Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 97




CHƯƠNG 97

Trên thực tế, hoạt động đua xe gió lốc thế này đối với những cậu ấm biết lái xe từ khi lên mười như họ chỉ là trò mèo mà thôi.

Huống chi, tấm vải đen này vẫn có ánh sáng xuyên qua, với ánh sáng mặt trời và trí nhớ của bản thân, anh hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách hoàn hảo.

“Phía trước… Rẽ trái!”

“Thẳng đi thẳng đi! Phía trước không thể đi tiếp!”

“… Anh lái chậm một chút đi…”

Giản Nghệ Hân vẫn gào khóc thảm thiết, nhất là khi nhìn thấy xe của Lâm Thích Phi đang bám theo sau trong gương chiếu hậu, cô đã hét lên một tiếng, khiến tai của Lâm Thế Kiệt cũng giật nảy lên: “Làm sao vậy?”

“Anh ta sắp vượt qua!” Giản Nghệ Hân lo lắng nói lắp bắp: “Lâm, Lâm Thích Phi cách chúng ta chưa đầy 20 mét về phía bên phải phía sau…”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ chưa đầy một nhịp thở, Lâm Thế Kiệt bẻ lái thật sâu, một cách nhanh gọn và dứt khoát khiến chiếc xe lao thẳng qua cầu vượt!

Tim của Giản Nghệ Hân muốn ngừng đập, cô mở to hai mắt, quên cả hít thở.

Ngay sau đó, xe phanh cái ‘két’ trên mặt đường, lốp xe trượt trên mặt đất và phát ra tiếng “Xẹt…”, để lại dấu vết sâu trên mặt đường… Lâm Thế Kiệt nhếch môi, chỉ trong năm phút anh đã tắt máy, kéo miếng vải bịt mắt màu đen xuống, mảnh vải lụa đen nhẹ nhàng đáp xuống mu bàn tay của Giản Nghệ Hân, cảm giác mát lạnh đã kéo suy nghĩ của cô trở về.

“Ực.”

Là tiếng nuốt nước bọt của Giản Nghệ Hân.

“Tôi, tôi còn sống?” Cô nhìn Lâm Thế Kiệt với ánh mắt khó tin, khi chắc chắn rằng Lâm Thế Kiệt giả vờ như không nghe thấy chỉ gật đầu một cái, Giản Nghệ Hân đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt, vui vẻ nhào sang ôm lấy Lâm Thế Kiệt, cô còn chưa bình tĩnh hẳn sau sự kinh hồn bạt vía, vỗ vỗ lưng anh: “Tôi biết anh lợi hại mà, nếu anh nắm chắc như vậy thì tại sao không nói cho tôi biết trước chứ, hại tôi lo lắng nãy giờ… Hu hu hu, tôi còn sống, thật là tốt quá đi.”

“Khụ khụ…”

Giản Nghệ Hân hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt của Lâm Thế Kiệt, cô chỉ vui mừng ôm chầm lấy anh, đặt cằm lên vai Lâm Thế Kiệt, ôm một lúc lâu mới dần dần buông tay ra, ngực vẫn không ngừng phập phồng: “Lâm Thế Kiệt, sao trước kia tôi không phát hiện ra anh lợi hại như vậy nhỉ? Anh còn biết đua xe cơ đấy, có phải anh còn biết thứ khác không? Ví dụ như…”

“Chậc. Tôi biết nhiều thứ lắm.” Lâm Thế Kiệt liếc nhìn cô đầy ẩn ý, trầm giọng nói: “Tôi còn biết tống cổ mấy kẻ ồn ào nữa.”

“…” Được rồi.

Giản Nghệ Hân yên lặng đưa tay ra làm động tác kéo khóa trên miệng, biểu thị sẽ không nói gì nữa.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Giản Nghệ Hân ngẩng đầu thì nhìn thấy Lâm Thích Phi đang đứng ngoài cửa sổ xe với vẻ mặt u ám.

“Ọe…”

Lâm Hàn Tình vịn vào một thân cây cành lá lòa xòa nôn thốc nôn tháo. Giản Nghệ Hân thấy vậy chịu không nổi vội dời tầm mắt.