Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 393: Chương 393





Lúc Mộ Long nhắc đến mình, trong lòng Giản Nghệ Hân hơi căng thẳng, không biết tại sao lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Nhưng thấy ông cụ Trình không phản đối, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng mấy chốc, ông cụ Trình đã đưa danh sách cho Giản Nghệ Hân: “Đồ đạc đều ở trong phòng, cháu đi kiểm kê đi, ông và Mộ Long vẫn còn chuyện để nói”
Giọng điệu ông cụ Trình lạnh nhạt, khiến Giản Nghệ Hân không khỏi khó chịu.

“Vâng ạI”
Cô đáp lại rồi mở cửa ra.

Nhưng vừa bước vào, Giản Nghệ Hân bỗng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt.

Trên tường treo đầy tranh sưu tập lớn nhỏ, mặc dù cô chưa từng học qua mỹ thuật chính thống, nhưng vẫn có ánh mắt phân biệt cơ bản, có mấy tác phẩm hội họa mang phong cách nhẹ nhàng, nhưng cũng có tác phẩm mang màu sắc nổi bật.


Có thể nhìn ra chúng được vẽ từ các thời kỳ khác nhau.

Không ngờ ông cụ lại duy trì ngòi vẽ lâu như vậ: Giản Nghệ Hân bỗng cảm thấy, ông cụ Trình chính là tấm gương của cô.

Cô cầm tờ danh sách mà ông cụ đưa cho mình, nhưng không bắt tay vào làm ngay, mà đứng trước tường, quan sát tỉ mỉ từng bức tranh.

Hình như cô có thể nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ khi vẽ những tác phẩm hội họa này.

Ông khòm lưng, vẽ một cách tỈ mi!
Nghĩ đi nghĩ lại, vành mắt cô hơi ươn ướt.

Ông cụ này là người thế nào mà có thể năm giữ thành tựu như vậy? Giản Nghệ Hân điều chỉnh xong cảm xúc của mình, lúc định bắt tay vào làm thì chợt ngẩn người.


Bởi vì, bức tranh trước mắt cô có một bóng dáng quen thuộc.

Chuyện này sao có thể chứ?
“Bà nội! ”
Giản Nghệ Hân nhìn thấy bà nội đã khuất của mình trong tác phẩm hội họa của ông cụ Trình, nên ngạc nhiên đến mức làm rơi bút máy trong tay.

Bức tranh đó trông có vẻ hơi cũ, dù đã được đóng khung, nhưng đường viền kim loại của khung đã bị rỉ sét, ít nhất cũng phải 20 năm rồi.

Chẳng phải bà nội luôn sống cùng mình ở khu ổ chuột ư? Sao lại quen danh môn vọng tộc như ông cụ Trình? “Cháu đang làm gì đấy? Ngừng tay!”
Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói già nua dọa Giản Nghệ Hân giật mình, cô vừa vô thức vươn tay sờ bà nội ở trong tranh, mặc dù là vẽ ra, nhưng vì kỹ thuật người vẽ quá cao siêu, nên gần như giống hệt bức ảnh.

Là bà nội hồi còn trẻ.

“Thầy Trình, tôi! ”
“Ai cho cháu động vào tấm này?”
Ông cụ Trình chống gậy sải bước đi vào, trên mặt không hề che giấu vẻ giận dữ, lúc nãy ông chỉ muốn vào trong để nhắc nhở Giản Nghệ Hân cách để bảo quản tác phẩm hội họa, ai ngờ vừa bước vào đã nhìn thấy cô muốn động tay: “Cháu chỉ có thể động vào bức tranh trong tờ danh sách mà ông đã đưa cho cháu, còn mấy cái khác thì không, ngay cả đạo lý mà cháu cũng không hiểu à?”.