Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 377: Chương 377





“Nếu như dì không muốn đánh, vậy thì cháu đi trước nhé.

Ở nơi đông người làm như vậy vẫn rất khó coi” Giản Nghệ Hân nói lời trào phúng xong, quay người định đi, Lâm Hàn Tình lập tức liếc mắt ra hiệu cho Ân Khiết, Ân Khiết bỗng nhiên ôm đầu: “Ôi...!Cái đầu tôi, cô làm tôi tức chết rồi.

Cô, ôi..” “Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa mà, cũng không phải chị dâu Lâm ý chơi bời với người đàn ông khác đâu...”
Lâm Hàn Tình lập tức đỡ Ân Khiết, hai người nghiễm nhiên là muốn ăn vạ.
Lúc này đã có rất nhiều người tự tập chỗ này, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy đau đầu lắm rồi.
“Cô nói rõ cho tôi, rốt cuộc tên gian phu kia là ai? Nhà họ Lâm chúng tôi tuyệt đối không thể chấp nhận loại phụ nữ lăng loàn như cô!” Ân Khiết hùng hùng hổ hổ hỏi.

Thật ra bà ta không ngại lên trang nhất gì đó, dù sao thì chỉ cần có thể hạ gục Giản Nghệ Hân là bà ta đã báo được thù cho con gái rồi!
Ân Khiết và Lâm Hàn Tình tính toán đâu vào đấy, sao Giản Nghệ Hân lại không nhìn ra cơ chứ?
Thấy quần chúng vây quanh ngày càng đông, hơn nữa còn bắt đầu chỉ trỏ Giản Nghệ Hân.
“Sao cô bé này lại như thế chứ? Đã lập gia đình rồi thì làm vợ nhà người ta cho tốt đi, sao còn có thể vượt quá giới hạn chứ?”
“Nhìn xem, khiến mẹ chồng tức đến mức nào rồi kìa?...!Thật đúng là tạo nghiệp mà”
“Chị gì đó ơi, tôi thấy chị nên mau mau khuyên con trai chị ly hôn với cô ta đi thì hơn”
Lời đàm tiếu từ những người xung quanh phát ra nhiều hơn, Giản Nghệ Hân bó tay toàn tập, cho dù Ân Khiết làm như vậy không gây ra hậu quả gì nhưng vẫn khiến cô buồn nôn.
Giản Nghệ Hân hít vào một hơi thật sâu, tự nói với mình rằng phải tỉnh táo, lập tức giả vờ thành dáng vẻ tủi thân lắm.
Cô mếu máo chực khóc: “Dì à, lời gì nói là ý gì vậy? Cháu trong sạch thật mà, dì không thể vì mình không phải là mẹ ruột của Thế Kiệt, muốn gả con gái mình cho anh ấy thì luôn muốn chia rẽ chúng cháu chứ? Dì, nếu như có chỗ nào cháu không phải thì dì nói ra đi, cháu sẽ thay đổi mà”

“Cô, cô, cô..”
Ân Khiết hoàn toàn không ngờ vừa rồi Giản Nghệ Hân vẫn bình tĩnh, sau bây giờ thái độ lại thay đổi nhanh như vậy?
Bà ta lắp ba lắp bắp nói không lên lời, Giản Nghệ Hân thì thân thiết nắm tay Ân Khiết, hai giọt nước mắt tuôn rơi: “Dì à, cháu biết, Thế Kiệt rất tài năng, bởi vì có anh ấy nên địa vị của dì ở trong nhà xưa nay vẫn không được người khác thừa nhận.

Nhưng bây giờ cháu đã về làm dâu rồi, cháu sẽ sống hạnh phúc với Thế Kiệt, dì có thể đừng chen vào chuyện của chúng cháu không? Hay là dì muốn Lâm Hàn Tình cưới anh ấy thật?”
Từ nhỏ Giản Nghệ Hân đã quanh quẩn ở khu ổ chuột, chút kỹ năng diễn xuất này đối với cô quả thực chỉ là chuyện nhỏ.

Giản Nghệ Hân bên này vừa nói xong thì phía đối diện sắc mặt Ân Khiết chợt trở nên xanh tím
“Người này là mẹ kế à? Con trai vất vả lắm mới cưới được cô vợ trẻ, vậy mà lại nghĩ trăm phương ngàn kế đuổi người ta đi..."
“Đúng vậy đấy, tục ngữ nói lòng dạ đàn bà là độc địa nhất” “Mẹ chồng độc ác như vậy thật sự đáng ghét nhất!”
Con mắt của người qua đường sáng như gương, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu chỉ trích Ân Khiết, hai mẹ con Ân Khiết và Lâm Hàn Tình thực sự bị người người chỉ trích, họ hung dữ trừng mắt nhìn Giản Nghệ Hân, quay người chạy trốn rời khỏi đây..