Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 337




Chương 337

Giản Nghệ Hân đứng dậy, bước xuống giường, nhìn gương mặt lộ vẻ lo lắng và nghi ngờ của Lâm Thế Kiệt, nói: “Tôi đi với anh.”

“Em ở nhà.”

Lông mày Lâm Thế Kiệt nhíu càng chặt hơn. Bây giờ sắc trời đã tối, anh không muốn Giản Nghệ Hân đi cùng chịu khổ. Huống chi, quan hệ của Giản Nghệ Hân với ông cụ Trình cũng có hơi phức tạp.

Giản Nghệ Hân không phải không biết Lâm Thế Kiệt lo nghĩ cái gì, nhưng cô vẫn kiên trì: “Là vợ của anh, tôi nên phải cùng chồng gánh vác mọi việc, không phải sao?”

“À.”

Lâm Thế Kiệt đột nhiên bị cô chọc cười. Sự khó chịu lập tức tan thành mây khói, anh như có điều suy nghĩ mà gật đầu, cưng chiều xoa đầu Giản Nghệ Hân: “Em nói đúng lắm, đi thay quần áo khác đi. Bên ngoài lạnh.”

“Được.”

Giản Nghệ Hân vui vẻ chạy đi thay quần áo, bởi vì… cô cảm giác có thứ gì đó giữa mình và Lâm Thế Kiệt đang lặng lẽ thay đổi. Điều này không hiểu sao làm cô thấy vui. Giờ phút này, cô còn không biết thì ra thứ đang âm thầm nảy nở này, gọi là yêu.

Hai người nhanh chóng sửa sang gọn gàng, Lâm Thế Kiệt đến nhà để xe lấy xe, nửa tiếng sau đã tới bệnh viện.

Giản Thúy Vy ở phòng bệnh cao cấp, Trình Quyên trông nom ở bên cạnh. Vừa nghe thấy tiếng Lâm Thế Kiệt, lập tức bảo bảo mẫu trông Giản Thúy Vy, còn mình thì đi từ trong phòng bệnh ra, dùng sức đẩy Lâm Thế Kiệt, chửi ầm lên: “Lâm Thế Kiệt, cậu còn là đàn ông không? Gây chuyện thì phải chịu trách nhiệm, cậu và con gái tôi đã vậy rồi, bây giờ lại muốn trở mặt không quen ư? Phải rồi, cậu là đàn ông, cậu không sợ lời đồn nhảm gì, nhưng Thúy Vy thì khác, con bé là gái chưa chồng, cậu như vậy thì bảo nó giấu mặt vào đâu? Lâm Thế Kiệt à, nhà họ Trình tôi đối xử với cậu không tệ mà, sao cậu là đối xử với Thúy Vy như vậy… hu hu…”

Trình Quyên đang đánh lấy đánh để bỗng nhiên khóc sướt mướt.

Lâm Thế Kiệt như khúc gỗ, đứng yên ở đó không nhúc nhích, mặc cho Trình Quyên đánh mình.

Sức của bà ta không nhiều, nhưng dù sao bây giờ Trình Quyên cũng đang nổi nóng, đánh cũng cực kỳ hung ác. Lâm Thế Kiệt bị bà ta đẩy lui về sau hai bước mới lảo đảo đứng vững. Giản Nghệ Hân nhìn, trong lòng thấy đau. Cô chỉ có thể ôm chặt cánh tay của Lâm Thế Kiệt.

Nhưng động tác này rơi vào trong mắt Trình Quyên lại càng làm bà ta nổi điên hơn.

“Được lắm, nếu cậu đã thích vợ cậu như vậy thì vì sao còn trêu chọc Thúy Vy nhà chúng tôi? Tôi và ba nó vẫn cưng chiều nó như công chúa, không phải để cậu đối xử tệ với nó như vậy! Lâm Thế Kiệt, bây giờ cậu cho tôi một lời công bằng đi!”

Trình Quyên gào thét.

Không ít y tá, bác sĩ và người nhà bệnh nhân đều nhìn về phía này, nhưng ngại khí thế của Trình Quyên nên không dám tới gần.

Thật ra Trình Quyên cũng ưng Lâm Thế Kiệt. Thanh niên tài giỏi thế này, trông cũng đẹp trai, làm việc rất chững chạc, ai mà không thích? Bao nhiêu quý bà của thành phố S đều muốn Lâm Thế Kiệt làm con rể nhà mình, đương nhiên Trình Quyên cũng vậy. Nhưng chuyện thành bây giờ lại không được rồi!

“Dì Trình, cháu nói rồi, chuyện này là hiểu lầm.”

Lâm Thế Kiệt bình tĩnh nói.

Anh không ngờ Giản Thúy Vy sẽ làm ra chuyện ngốc như vậy. Chuyện này ban đầu anh giao cho Chu Loan xử lý, đồng thời đã xử lý xong. Gần đây vẫn luôn bận việc, không hỏi thăm chuyện về sau, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.