Tình Yêu Sai Trái

Chương 2




EDIT: SURI

“Nguyệt Lý…… Nguyệt Lý……”

Liên tục gọi vài tiếng nhưng vẫn không hấp dẫn được sự chú ý của cô, Cao Hữu Tam đi đến bên cạnh Chu Nguyệt Lý, đập mạnh lên vai cô mấy cái, ai ngờ cô giật nảy mình đứng bật dậy.

“Tổng giám đốc. . .” Chu Nguyệt Lý sau khi bình tĩnh lại mới ngập ngừng hỏi: “Có việc gì sao?”

“Cô hôm nay làm sao vậy?” Cao Hữu Tam nhíu mày, tỏ vẻ quan tâm nhìn cô thư ký sắp đính hôn với ông.“Từ sáng đến giờ tôi thấy cô cứ bồn chồn không yên .”

“Không…… Không có gì.”

Chu Nguyệt Lý chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Cao Hữu Tam, chỉ sợ bị ông ta lần ra manh mối cô vì một người đàn ông khác mà phân tâm. . . . .

“Không có gì thật chứ?”

Cao Hữu Tam nhướng mày ra ý không tin lời cô, “Cô cứ ngây ngẩn suốt thôi, qua giờ tan tầm rồi mà trên bàn cô vẫn còn một núi công văn chưa làm, vậy mà còn nói không có gì à?” Tưởng ông mắt mờ, cái gì cũng không nhìn thấy chắc?

Giật mình nghe ông ta nói, Chu Nguyệt Lý mới ngây ngốc nhìn phía công văn trên bàn.

Trời ạ! Cô tự dưng lãng phí một ngày chả làm được gì, lại đi nghĩ đến người đàn ông tà mị không rõ lai lịch kia. . . . . . . . Cô sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ?! Nếu đã định đính hôn cùng tổng giám đốc, còn nhớ thương một người xa lạ khác, cô. . . . . cô thực sự không dám nhìn mặt tổng giám đốc!

Chu Nguyệt Lý ăn năn cúi đầu, sợ hãi nói:“Thực xin lỗi, tổng giám đốc, tôi. . . . . tôi đêm nay sẽ ở lại tăng ca, nhất định hoàn thành xong hết công việc mới về nhà.”

“Có làm xong hay không cũng không quan trọng. Cái tôi quan tâm là chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?” Cao Hữu Tam nhấn mạnh vấn đề chính.

Nguyệt Lý đảm nhiệm chức thư ký riêng của ông đã hơn 4 năm, không ai hiểu rõ thái độ làm việc của cô hơn ông, hôm nay cô khác thường như vậy, chắc chắn có nguyên nhân, mà ông chỉ đang quan tâm tới cô vợ bé bỏng thôi !

“Tôi…… Thật sự không có gì đâu.” Trước ánh nhìn sắc bén của Cao Hữu Tam, Chu Nguyệt Lý đành phải lấy đại một lý do : “Có thể là do tối hôm qua vui quá, uống hơi nhiều rượu, cho nên hôm nay tinh thần mới không được tập trung cho lắm.”

“Không sao là tốt rồi.” Cao Hữu Tam nghe cô nói vậy, tảng đá lo lắng trong lòng được dời đi , nhẹ giọng nhắc nhở cô :“Lần sau cho dù tâm trạng có tốt đến đâu cũng không được uống nhiều rượu, biết không?”

“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc đã quan tâm.” Chu Nguyệt Lý mỉm cười gật đầu.

“Bây giờ tôi có hẹn ăn tối nên phải đi trước, cô xử lý cho tốt đống công văn kia, ngày mai cho cô nghỉ ngơi hai ngày.” Hai ngày này cộng thêm hai ngày nghỉ cuối tuần, tổng cộng bốn ngày nghỉ để cô nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, tránh công việc nặng nề và hôn sự làm cô mệt mỏi.

Chu Nguyệt Lý vừa nghe được nghỉ, mặt mày lập tức hớn hở,“Cám ơn tổng giám đốc.” Đúng lúc cô đang cần thời gian để ổn định lại tâm trạng.

Nha đầu này, vừa nghe đến chữ nghỉ đã có tinh thần rồi. Cao Hữu Tam lắc đầu, cầm áo khoác đi ra ngoài văn phòng, Chu Nguyệt Lý cũng đi theo tiễn ông ra cửa.

“Tổng giám đốc lời đã nói ra khỏi miệng, không thể thu hồi lại nha .” Cô cười.

“Haizz! Tiểu nha đầu này càng ngày càng có tố chất của thương nhân .” Hiểu được cách lợi dụng rồi đấy.

“Đều nhờ một tay tổng giám đốc dạy dỗ cả.”

Chu Nguyệt Lý cúi người chào, cô thật sự rất biết ơn sự quan tâm của tổng giám đốc, ông ấy đã chỉ bảo cho cô nhiều lắm.“Tổng giám đốc đi thong thả.”

Tiễn Cao Hữu Tam đi rồi, Chu Nguyệt Lý trở về ngồi trước bàn làm việc, nhìn công văn của hai ngày, cô yêu cầu bản thân phải chuyên tâm để xử lý xong đống văn kiện ấy, tuyệt đối không thể đi tưởng nhớ đến cái người đàn ông tà mị kia nữa.

Hôm qua do quá đắc ý mà phạm phải sai lầm không nên có, không thể làm gì có lỗi với tổng giám đốc được.

Thôi thì chuyện này . . . . . . cứ coi như một giấc mộng đi. . . . . . .

Người đàn ông kia không để lại danh tính, chắc sẽ không đến đòi tiền bồi thường, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa. . . .. phải quên hết tất cả những gì đã xảy ra.

Và rồi Chu Nguyệt Lý cũng không biết được cảm giác mất mát kia từ đâu đến. . . . .

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, toàn bộ các nhân viên đều đã rời đi hết, trong văn phòng thuộc tầng cao nhất của tập đoàn Cao Thông chỉ còn có một mình Chu Nguyệt Lý.

Cô chuyên tâm xử lý công văn, một chút cũng không phát hiện kim giờ sắp chỉ vào số mười.

“Chậc chậc, thật sự siêng năng nha! Tổng giám đốc Cao có một thư ký như vậy, ông ta may mắn quá đấy.”

Nghe thấy giọng điệu lành lạnh này, toàn thân Chu Nguyệt Lý cứng đờ.

Là ai?! Bảo vệ nào lại để cho một người xa lạ đi lên đây, đây là văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Cao Thông, không phải là nơi ai cũng có thể tùy ý ra vào cơ mà!

Chu Nguyệt Lý ngẩng đầu,vừa nhìn thấy người đàn ông bị cô đâm trúng hôm đó liền trừng to mắt : “Anh…… Sao anh lại ở đây?!”

Cô lo lắng nhìn xung quanh, chỉ sợ bị người ngoài bắt gặp, biết được tai nạn xe đêm đó sẽ hủy đi công sức bao năm nay của cô.

“Yên tâm đi, cả tầng này chỉ còn lại một mình cô thôi” Người đàn ông nhìn thấu tâm tư của cô nên có lòng tốt nhắc nhở.

Chu Nguyệt Lý vừa nghe xong lại càng sợ hãi, bởi vì tầng này chỉ còn lại duy nhất hai người bọn họ, cô không biết anh có ý đồ gì, nếu anh có ý đồ xấu…… chẳng phải là cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay ư, xem ra đành tự cầu nhiều phúc cho bản thân thôi.

“Anh vào bằng cách nào?” Chu Nguyệt Lý hỏi lại một lần.

“Đương nhiên là bảo vệ cho tôi vào.”

Không thể nào! Bảo vệ không có khả năng để một người xa lạ vào văn phòng tổng giám đốc, trừ phi. . . . .

“Anh là nhân viên công ty?”

Đây là khả năng duy nhất cô có thể nghĩ tới, hơn nữa anh còn là nhân viên hạng trung, nếu không không thể đi lên tầng cao nhất, nhưng mà. . . . . vì sao trước giờ cô chưa từng gặp anh nhỉ?

“Không phải.” Người đàn ông vô cùng thành thật trả lời.

“Vậy anh lên đây làm sao được ?!” Chu Nguyệt Lý không tin .

“Tôi tự có cách của mình.”

Cô không biết thân phận của người đàn ông trước mặt này, càng không biết anh làm như thế nào để vào được đây, anh rất đáng nghi , lời nói của anh không đủ độ tin cậy.

“Anh tới tìm tôi?” Cô đề phòng nhìn anh, chỉ cần anh có bất kỳ hành động gây rối nào, cô sẽ tùy thời đáp trả.

“Đúng vậy!”

“Anh muốn làm cái gì?”

“Tôi đến thu viện phí.” Nữ thần may mắn ban cho, anh không thể không lấy.

Nhìn nụ cười ma quái ấy, sắc mặt Chu Nguyệt Lý trắng bệch, cả người lạnh toát .

Cô vốn tưởng rằng anh không để lại danh tính và phương thức liên lạc, tức không tính truy cứu chuyện này thêm, lời uy hiếp đêm hôm đó cũng chỉ để hù dọa cô, ai ngờ. . . . . . cô quá ngây thơ rồi!

“Anh muốn gì?” Cô run rẩy hỏi.

“Tôi muốn em!” Trong mắt người đàn ông đó ánh lên tia dục vọng nóng rực, anh bước đến bên cạnh cô.

Chu Nguyệt Lý cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể và hơi thở mang theo sự quyết đoán tỏa ra từ anh, trái tim cô đập mạnh liên hồi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, “Anh…… Nói cái gì?” Cô còn mơ hồ không hiểu ý tứ của anh.

“Tôi muốn thân thể em, coi như bồi thường viện phí đi.” Anh vừa nói thẳng ý đồ của mình vừa nắm lấy cánh tay mềm yếu của cô.

Bàn tay to ấm áp chạm phải làn da lạnh lẽo làm anh nhíu mi, lập tức nắm cả hai tay cô ấp vào lồng ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể xua tan cái lạnh cho cô.

“Anh nói bậy bạ gì đó hả!” Chu Nguyệt Lý tức giận, kích động rút hai tay về,“Tôi sắp đính hôn ,yêu cầu này tôi sao có thể chấp nhận ?” Anh đúng là đồ vô lại!

“Em không đáp ứng cũng được, chuyện em đâm xe vào tôi ngày mai sẽ có mặt trên các trang báo.” Anh uy hiếp.

“Đó chẳng qua là ngoài ý muốn, anh căn bản không bị thương, dựa vào cái gì mà đòi tôi bồi thường?”

“Nhưng đối với một Cao Hữu Tam coi trọng mặt mũi mà nói. . . . . . đủ để hủy diệt cuộc hôn nhân của em rồi.”

Thấy sắc mặt Chu Nguyệt Lý càng ngày càng tái nhợt, ý cười bên môi anh càng lúc càng sâu. Anh biết, mình đã đánh trúng điểm yếu của cô!

“Nghĩ lại xem, tuy em phải trả giá bằng thân thể, nhưng đổi lại tôi sẽ giữ bí mật, em vẫn có thể ngồi trên ngai vàng tổng giám đốc phu nhân mà.” Hơn nữa. . . . . Anh còn muốn cô ngồi lên vị trí tổng giám đốc phu nhân này hơn cả cô nữa đấy.

Lời anh nói mê hoặc lí trí của cô. Chỉ cần đánh đổi thể xác để có được cuộc sống giàu sang sau này. . . . . Nghĩ đến sự quan tâm của Cao Hữu Tam đối với cô, Chu Nguyệt Lý vội vàng lắc đầu xóa tan cái ý nghĩ dơ bẩn đó.

Không! Cô không thể làm chuyện có lỗi với tổng giám đốc, nhưng mà. . . . . trong lòng cô cũng biết rõ, người đàn ông nguy hiểm này sẽ không bỏ qua cho cô một cách đơn giản như thế, chẳng lẽ thật sự phải đáp ứng yêu cầu của anh ư?

Anh thu hết do dự và lo lắng của cô vào đáy mắt , quyết định thừa thắng xông lên.

Anh đi đến đằng sau ghế ngồi, hai tay chống lên bàn làm việc, vây cô giữa cái bàn và lồng ngực của mình, dùng giọng nói trầm thấp quyến rũ mê hoặc cô “Em tuổi còn trẻ, chưa từng hưởng thụ qua hạnh phúc chân chính của phụ nữ, lại phải cưới một ông già, tương lai sau này sẽ sống cô đơn, em . . . . chịu được sao?”

Cúi người xuống, anh đưa cái lưỡi cực nóng của mình liếm lên phần tai mẫn cảm của cô, Chu Nguyệt Lý ngây thơ trong sáng chưa từng trải qua kích tình như vậy, nhất thời yếu đuối mềm nhũn dựa vào lưng ghế.

Chu Nguyệt Lý bị hơi thở nam tính của anh thôi miên, căn bản đã quên bản thân là người đã có hôn ước, quên cả chuyện anh là người nguy hiểm cỡ nào, hoàn toàn chìm đắm trong hương vị dục tình mà anh tạo ra.

Con mồi cắn câu rồi! Anh khẽ nhếch cánh môi mỏng, đồng tử ma mị bắn ra tia sáng vừa lòng.

Chu nguyệt Lý không phát giác cô đã bị anh đè trên bàn làm việc, một tay anh quét sạch đống hồ sơ trên bàn, âm thanh đồ đạc rơi xuống mặt đất lạch cạch khiến cô bừng tỉnh.

“Anh muốn làm gì?!” Chu Nguyệt Lý la hét, ra sức ngăn cản người đàn ông trước mắt.

Thế nhưng khi nhìn thấy ngọn lửa cố chấp trong mắt anh, Chu Nguyệt Lý biết nếu không đạt được mục đích , anh tuyệt đối không bỏ qua, cô không còn cách nào chống cự lại con dã thú như anh đâu.

“Nếu muốn, vậy làm nhanh cho xong, từ nay về sau chúng ta không ai liên quan tới ai nữa.” Cô không muốn gặp lại cái tên vô liêm sỉ này nữa.

Cô nghĩ anh chỉ làm một lần rồi bỏ đi chắc? Anh không chỉ muốn thân thể cô, còn muốn nắm cả trái tim cô trong tay, để cô hoàn toàn trở thành vật sở hữu của riêng anh.

Như vậy sau này, trong tay anh lại có thêm một quân cờ cực kỳ hữu dụng, chỉ cần anh nói gì Chu Nguyệt Lý nghe nấy, còn sợ kế hoạch của anh không thành công sao?

Đầu ngón tay thô ráp của anh bắt đầu vẽ vòng vòng ở bộ ngực non mềm của cô làm như vô tình cố ý dừng lại nơi tim cô đang đập kịch liệt, Chu Nguyệt Lý thấy toàn thân mình dần dần nóng lên.

Cảm giác ấm áp này là thứ cô không thể có, cô sắp lập gia đình, tuy rằng vị hôn phu lớn hơn cô bốn mươi tuổi, còn già hơn cha cô, nhưng mà. . . . . . . . cô cũng không hối hận khi phải gả cho một người lớn tuổi như tổng giám đốc, chỉ cần ông ta có thể cung cấp cho cô cuộc sống giàu sang sung sướng là cô mãn nguyện lắm rồi.

Chu Nguyệt Lý ổn định hô hấp, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại như đang đau đầu suy nghĩ điều gì đó, chỉ có cô hiểu được đó là nỗi khổ do phải nhẫn nại, cô chỉ cần nghĩ rằng những gì đang xảy ra là vô tình đụng chạm với người khác, rất nhanh sẽ kết thúc thôi.

Chỉ cần nhẫn nại một chút là tốt rồi, việc này không là gì hết. . . . . . Cứ coi như bị chó điên cắn là được .

Anh cười tà một tiếng, vung bàn tay to lớn lên bắt cô nằm trên bàn làm việc, mái tóc đen nhánh xõa tung trên mặt bàn.

“Em nghĩ rằng chỉ cần khẽ cắn môi nhẫn nại, coi sự ôm ấp của tôi như chó cắn, hết rồi là xong hả ?” Vừa nói, ý cười trên mặt lập tức biến mất, nháy mắt sau đồng tử màu đen được bao phủ một tầng sương mù mờ mịt, rét lạnh suýt đông cứng người khác.

“Tôi không nghĩ vậy.” Chu Nguyệt Lý phủ nhận, trong lòng lại kinh hoảng không thôi.

Anh nhìn thấu ý nghĩ của cô à , trời ạ?! (sợ chưa?!)

Ông trời của cô …… Cô bắt đầu vô cùng sợ người đàn ông này rồi! Cô hy vọng bây giờ có người đột nhiên xuất hiện, cứu cô thoát khỏi cái tên sắp hủy hoại vận mệnh của cô này.

“Nếu em mong chờ có người đột nhiên xuất hiện, cứu em thoái khỏi tình cảnh bị tôi làm nhục, không bằng tỉnh lại mà tiết kiệm sức lực đi.” Thấy cô nhìn xung quanh kiếm người đến cứu, anh tàn nhẫn đánh vỡ hi vọng của cô. “Đêm nay, em nhất định phải trở thành người của tôi, ai cũng không thể thay đổi sự thật này,kể cả ông trời.”

Dứt lời, anh xé toạc chiếc áo sơmi trắng của cô, chiếc áo nguyên vẹn trong tay anh giờ đã biến thành từng mảnh nhỏ, con ngươi đen thâm trầm lướt qua đường cong quyến rũ của cô.

Tim Chu Nguyệt Lý như ngừng đập!

Cô cố lấy lại tinh thần, hô hấp bắt đầu dồn dập, bộ ngực tuyết trắng cũng phập phồng không ngừng, chiếc áo lót màu hồng nửa quả không thể bao hết toàn bộ nơi đẫy đà kia.

“Tôi sẽ không để em dễ dàng quên tôi, qua đêm nay, em sẽ vĩnh viễn nhớ rõ tôi chiếm được cái gì trên người em, chỉ một lát nữa thôi. . . . . em sẽ không quên.”

Trong khi tiếng nói ma mị của anh vẫn còn vang vọng ở bên tai ,cánh môi mỏng của anh đã áp lên môi cô rồi, Chu Nguyệt Lý trừng mắt ngạc nhiên với cảm giác xa lạ anh mang lại cho cô, đầu lưỡi linh hoạt của anh mạnh mẽ chui vào quấn lấy cái lưỡi thơm tho thuần khiết nhà cô.

Cô chấn động ! Bởi vì, cô đã nghe rõ ràng lời anh tuyên bố, anh tuyệt đối làm được!

“Không……” Cô giãy dụa muốn đứng dậy.

Anh khóa chặt cô trong vòng tay của mình, vòm ngực rộng lớn dán sát vào ngực cô, chiếc áo sơmi cùng áo lót tả tơi căn bản không ngăn cản được thú tính đang bộc phát trong anh, khi anh di động thân hình, tìm kiếm cảm giác kích thích trên đôi môi của cô, chẳng biết vì sao hai đầu nhũ hoa bị đè ép ở giữa của cô lại thoải mái bất thường đến nỗi cả người cô tê dại.

Cô cảm thấy bản thân sắp bị sự cuồng nhiệt của anh hòa tan, toàn thân nhẹ bẫng bồng bềnh trôi dạt giữa những đám mây trắng, khi cô quyết định mặc kệ tất cả không thèm quan tâm đến anh nữa thì hắn lại trêu chọc nắm lấy ngực cô,khiến cô không kìm được cong người,phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

“A a. . . . .”

Cô cố gắng bắt lấy cánh tay anh, muốn dùng sức lực yếu ớt của mình ngăn cản sự xâm lược của anh, thế rồi cô bất đắc dĩ phát hiện ra, dưới bàn tay xoa nắn thuần thục của anh mình chỉ có thể không ngừng rên rỉ, nhũ hoa mẫn cảm dựng thẳng đứng, mỗi lần anh khiêu khích, không thể nghi ngờ đó chính là lực hấp dẫn trí mạng đối với cô.

Bàn tay to lớn ấm áp xoa bóp từng bầu ngực của cô, đầu ngón tay tà ác không quên nắn nhẹ đỉnh nhũ hoa, làm chúng như đóa hoa mai nở rộ, đáng yêu và quyến rũ dưới lớp áo hồng nhạt .

Khoái cảm mãnh liệt tấn công liên tiếp vào lí trí, Chu Nguyệt Lý ngây thơ không khống chế nổi mình phát ra tiếng rên rỉ như than khóc, vô cùng động lòng người.

Cho dù cô có kiên cường cỡ nào, vẫn là một cô gái chưa trải qua sự đời, những gì mà anh tạo ra cho cô giờ phút này là những rung động mới lạ nhưng thích thú.

Cô muốn bản thân làm như bị bắt buộc, ai ngờ thủ đoạn tán tỉnh cao tay của anh lại khiến cô chìm đắm trong hương vị kích tình, không thể chống đỡ. . . . . . .

Cô vô cùng sợ hãi! Sợ anh tạo ra ma pháp với mình, càng sợ chính mình bị cuốn vào ngọn lửa tình hừng hực của anh, từ nay về sau lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục…… Không! Cô không thể để hắn toại nguyện!

Một tay anh cầm hai cổ tay của cô kéo lên trên đầu, ngón tay nhẹ nhàng cởi bỏ lóc áo lót, cảnh xuân lập tức nhảy ra ngoài,bộ ngực đẫy đà đáng yêu màu hồng hấp dẫn ánh nhìn của hắn.

Anh chậm rãi buông đôi môi đã bị hôn đến sưng đỏ của cô ra, thấy đôi mắt cô đã nhiễm một tầng hơi nước mỏng, hai tay muốn rút về che thân thể, nhưng anh nhanh tay hơn không cho cô cơ hội cản trở việc anh thưởng thức cảnh đẹp.

“Buông tha tôi đi mà. . . . . .” Cô lên tiếng cầu xin.

Cô đã là người có hôn ước, làm sao có thể để người đàn ông xa lạ này chiếm đoạt cơ thể thuần khiết của mình? Đây là quyền lợi của người chồng, tuy. . . . vị hôn phu lớn tuổi của cô có lẽ không có khả năng, nhưng anh vẫn không có quyền tước đoạt cái vốn không thuộc về anh.

Cô giãy dụa, chỉ là hai tay bị ghìm chặt không thể động đậy, cả người bị anh đè trên mặt bàn, đành để anh nhìn hết thân thể cô,mà chiếc bàn màu cà phê càng tôn thêm da thịt trắng mịn của cô.

“Tôi chưa từng thấy ai có thân thể đẹp hơn em, không tỳ vết, lại càng khiến đàn ông muốn in lên làn da này dấu vết của chính mình, hưởng thụ khoái cảm vấy bẩn thân thể xinh đẹp này.”

Tiếng nói trầm thấp của anh tràn đầy dục vọng, ánh mắt nóng rực lại một lần nữa đảo qua cơ thể hoàn mỹ của Chu Nguyệt Lý.

“Không được! Tôi là người đã có hôn ước. . . . . Anh không thể làm như vậy. . . . .”

Cô xấu hổ, căm phẫn cắn môi, đôi mắt ngập nước trong suốt ánh lên lửa giận, hận không thể cắn chết anh , như vậy trong lòng còn có thể thoải mái hơn một chút.

Cánh môi mỏng vừa hôn vừa cắn từ cần cổ tuyết trắng đến đường cong lả lướt, khi thì mạnh mẽ, khi thì ôn nhu, tất cả đều vô cùng mê hoặc, cô chưa kịp phản ứng anh đã ngậm ngực cô vào miệng.

Mới đầu, anh chỉ nhẹ nhàng liếm quanh đầu ngực, sau đó phạm vi dần dần thu nhỏ lại, đầu lưỡi khẽ liếm hạt trân châu nhỏ, cắn nhẹ, một tia đau đớn và dục vọng khoái cảm như thủy triều cuốn cô vào dòng xoáy ngọt ngào.

“A. . . . .”

Cô rốt cuộc không chịu nổi áp lực này, miệng phát ra âm thanh rên rỉ hoang dâm, thắt lưng mảnh khảnh hơi vặn vẹo dưới thân anh, đôi mắt ngập nước nửa mở nửa khép, cánh môi anh đào nhẹ nhàng mấp máy để thở, hai bên má trắng mịn xuất hiện rặng mây đỏ đắm say lòng người.

Đột nhiên, bàn tay ấm áp của anh thò vào bên trong chiếc quần lót mỏng manh, ngón tay dài vỗ về chơi đùa giữa hai chân khiến cô bật tiếng than nhẹ, muốn khép hai đùi lại ai ngờ bị đầu gối anh chặn rồi.

“Bây giờ mới biết xấu hổ, không biết đã quá muộn rồi sao?”

Tiếng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, ngón tay thon dài bá đạo giữ lấy nhụy hoa mềm mại, dùng hai ngón tay đẩy cánh hoa ra, ngón giữa xoa nắn hạch nhi yêu kiều nộn.

“Không. . . . .”

Cô mếu máo , cảm nhận cảm giác bủn rủn từ hoa tâm lan truyền đến khắp cơ thể, không ngừng điều chỉnh tốc độ theo động tác của anh, dần dần ,dường như hạ thân không còn thuộc về chính mình nữa,nó vô thức đong đưa theo ngón tay anh.

“A. . . . .”

Cô thở nhẹ, kinh ngạc thấy ngón tay dài của anh đi vào cơ thể mình, hoa tâm bị dị vật xâm nhập vừa đau đớn vừa ướt át.

Cô càng ngày càng không rõ thân thể của mình…… Vì sao anh hết lần này đến lần khác khơi dậy khoái cảm trong cô ? Đúng vậy! Cô không thể không thừa nhận mình yêu thích cái cảm giác cuồng loạn này,bởi lẽ nó mang đến khoái hoạt chưa từng có trong cô!

Run rẩy truyền tới nhanh chóng mà cô không cách nào ngăn cản chúng, lại càng không muốn ngăn cản, dung nhan xinh đẹp ủ rũ, khóe mắt ẩm ướt nước mắt nhục nhã, hận cơ thể của mình tham lam loại khoái cảm ấy.

“Đừng. . . . . Đừng mà . . . .”

Theo sau giọng nói tuyệt vọng, sóng nhiệt mãnh liệt bao phủ lấy cô, mười ngón tay gắt gao bấu vào lưng anh, tùy ý giao phó lần đầu tiên của cuộc đời cho anh. . . . .

Hồi lâu sau, cô mới chậm rãi mở to mắt, trong khoảng thời gian ngắn chưa thích ứng kịp với hoàn cảnh, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng,tựa như cô vừa bị một lượng nước lớn rửa trôi, thân thể suy yếu nằm vật trên bàn.

Cô ảo não nhìn khuôn mặt tươi cười đùa cợt của anh, cô sao. . . . . sao lại để chuyện này xảy ra?

Anh rõ ràng chỉ là người lạ, nắm nhược điểm của cô mà uy hiếp cô, xâm phạm cô. . . . . Cô phải hận anh mới đúng! Nhưng cô lại nằm dưới thân anh, không tự chủ được rên rỉ, muốn càng nhiều, càng nhiều hơn nữa!

“Không. . . . .”

Cô đã hưởng thụ sự hầu hạ của anh, sự khiêu khích của anh!

Trời ạ ! Ai tới nói cho cô đây không phải là sự thật đi! Nói cho cô tất cả chỉ là ác mộng, tỉnh lại rồi sẽ qua thôi!

Trái tim Chu Nguyệt Lý như bị xé rách thành hai mảnh!

Cô cắn môi, uất ức muốn bật khóc, giơ tay định cho anh một cái tát nhưng lại bị anh bắt được, anh nhìn cô với vẻ mặt tự tin tà khí, cô nhìn thấy mà căm thù đến tận xương tủy, mạnh mẽ giãy khỏi kiềm chế của anh, quay người sang một bên để thở dốc.

Mái tóc đen rối rung làm nền cho gương mặt quyến rũ của cô, cô lấy tay che môi, không cho tiếng nức nở nào thoát ra khỏi miệng, chiếc áo sơmi trắng trên người bị anh xé toạc trông thật hoang dâm.

Anh nghĩ mình rất cẩn thận, không ngờ vẫn để lại trên cơ thể cô không ít dấu vết! Mắt anh tối lại, dùng ánh mắt thay thế bàn tay đi tuần tra trên cơ thể cô.

Trong khoảng thời gian ngắn, lửa nóng khát vọng của anh nhắc anh phải khẩn cấp phóng thích dục vọng.

Chu Nguyệt Lý đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm anh, người cô đâu đâu cũng thấy dấu vết của anh, chằng chịt những vết đỏ đậm nhạt khác nhau.

Không thể. . . . . Cô không thể mất mình thêm lần nữa. . . . . Chu Nguyệt Lý không ngừng nhắc nhở bản thân, nhưng khó chịu ở hoa tâm lại cho biết cô không áp chế được khát vọng.

“Không. . . . .”

Cô sợ hãi kêu lên , chống tay trên mặt bàn định ngồi dậy chạy trốn.

Không ngờ anh đã dang tay kéo cô về, mạnh mẽ nâng mông cô lên, động thắt lưng một cái, lửa nóng lập tức xuyên qua u huyệt.

“A. . . . .”

Đau đớn bén nhọn nói với cô rằng sự trong sạch của cô đã bị anh lấy mất!

Cô cắn môi dưới, cố nuốt nước mắt vào trong ,cố nhịn đau đớn mà anh gây ra cho mình, cô sẽ không để anh cảm thấy đắc ý, nghĩ cũng đừng nghĩ!

“Em cho là chỉ cần không phản ứng, có thể chọc giận tôi sao? Em quá ngây thơ đấy.” Anh liếc mắt một cái liền biết rõ ý nghĩ của cô .“Tôi nói rồi, qua đêm nay, em sẽ không thể quên tôi, mỗi đêm nằm ngủ, cảm giác cô đơn lẻ loi sẽ làm em nhớ đến tôi, điên cuồng dày vò nhớ tôi. Bởi vì qua đêm nay, thân thể của em không còn là của em nữa, mà là của tôi.” Anh thong thả tuyên bố .

“Tôi không tin. . . . .” Cô lắc đầu, kiên quyết phủ nhận.

“Rồi em sẽ biết.” Anhcười mỉm , tiếp tục đong đưa.

Vì sao chứ ? Cô rất tức giận. . . . . Vì sao anh tự tin như vậy? Cô như bị nhốt trong lồng, mà người giam cầm cô lại chính là anh ta.

Cô cảm thấy dục vọng nóng bỏng lại tràn ngập cơ thể một lần nữa, cô cong người lên, gần như tham lam khát cầu, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

Hạ thân tuy vẫn đau xót, nhưng cũng không thể lôi kéo lại lý trí của cô, cô đang đắm chìm trong khoái cảm vui thích đầu đời.

So với hận anh, giờ phút này, cô càng hận chính bản thân mình hơn !

“Ân. . . . .”

Anh lại một lẫn nữa xâm nhập thật sâu, mạnh mẽ xuyên qua hoa nguyệt, vách tường thịt mềm mại rung động không ngừng co rút, một lần lại một lần mong muốn gắt gao hút anh vào sâu bên trong.

Cảm nhận được sự bao vây mềm mại nhanh chóng của cô, dục vọng của anh càng như thủy triều tăng vọt, anh hôn môi cô, không ngừng xâm chiếm hoa nguyệt, mong được phát tiết dục vọng , khát vọng bị cô bao vây.

Dã thú khẽ rên lên vui sướng, một tiếng rên dâm dãng yêu kiều lọt vào tai làm nhiệt độ toàn thân anh dồn về hạ thân hết sức căng thẳng nguy hiểm, anh cắn chặt răng, cuồng dã phóng túng chính mình.

Lần này cô còn bị kích thích hơn trước, cô vô thức ôm lấy anh, từng trận co rút dẫn tới cao trào.

“Ưm…… A……”

Hai má cô bị phủ một tầng lửa đỏ, mái tóc dài mềm mại khẽ phớt qua mặt bàn , bộ ngực đẫy đà rung động mãnh liệt.

Anh lần lượt chiếm đóng hoa nguyệt của cô, đối với cô mà nói vừa là vui thích, vừa là tra tấn, cô đung đưa thắt lưng, cố gắng chạy theo sự va chạm cường đại của anh, ngay trước khi cô sắp sửa mất đi thần trí, anh thâm nhập một lần cuối cùng vào sâu trong hoa huy*t phóng thích dục vọng của mình. . . . .