Tình Yêu Quý Tộc

Chương 96




Bóng của ba người vừa khuất khỏi tầm mắt của đám người kia. Xuân lập tức lên tiếng.

- Anh thả em xuống. Em tự đi được. – giọng cô đều đều như đang che giấu cảm xúc gì đó trong lòng.

- Em vẫn còn đang mệt mà. – Duy chặn ngay ý nghĩ của cô.

- Em ổn. Em muốn tự đi. – không đợi Băng thả xuống, chính cô cũng tự mình nhảy xuống, thoát khỏi vòng tay chặt chẽ của anh.

- Hôm nay em về đi, anh sẽ xin phép cho em. – Duy vẫn không yên.

Cô cười nhạt lắc đầu.

- Em không muốn về. Các anh về lớp đi. Em đi trước đây. – cô cười nhạt rồi vội vàng bỏ đi né tráng một lời ngăn cản nào đó.

Cô tự cười bản thân mình có quá ngu ngốc khi lại tự quay đầu vào nơi đã hành hạ mình không? Tại sao không bỏ về như lời của Duy? Vì sao ư? Ngay cả chính bản thân cô cũng không thể hiểu rõ nổi. Cô chỉ biết là vì mình không muốn bỏ chạy, không muốn tỏ ra yếu đuối trước những con người đáng ghét ấy, vì chính cái tôi của mình.

Nếu bỏ chạy chẳng khác nào cô tự thừa nhận bản thân mình cũng giống như lời của họ? Bỏ chạy như một kẻ thua cuộc, không chấp nhận được con người của mình, tự mình phủ định lấy gia đình mình. Không. Cô không phải là loại người đó. Cho dù có xảy ra chuyện gì, cô vẫn tin tưởng vào điểm tựa duy nhất của mình. Vẫn sẽ luôn thế.

Quay lại lớp trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người. Ánh mắt dòm ngó đầy hiếu kì của những người xung khiến Xuân có chút không thoải mái. Bước chân trở nên gượng gạo, lưỡng lự khi bắt gặp tia tức giận trong mắt Triệt.

Cô chợt hiểu tại sao mọi người lại im lặng khi cô bước vào lớp. Là do Triệt đã làm đúng không? Chắc vậy rồi. Cô cười nhạt như định trấn an và bảo rằng mình ổn nhưng có vẻ như đã tác dụng ngược lại.

Ngay khi cô vừa ngồi xuống cạnh, Triệt đã quay phắt qua nhìn cô bằng ánh mắt thắc mắc, bực bội như muốn ăn tươi nuốt sống cả cô.

- Có chuyện gì khiến cậu khó chịu vậy? – Xuân bình thản hỏi khi đang lấy sách vở ra để chuẩn bị cho tiết học mới.

- Cậu bị điên à? Tại sao lại ở đây? – Triệt gằn giọng.

- Cậu nói lạ, học sinh vào lớp mà cũng bị gọi là điên sao? – cô trêu trọc.

- Cậu…

- Được rồi, chuẩn bị vào lớp rồi, không cần làm toáng lên thế đâu. Tớ ổn mà. – cô nhánh chóng trấn an cái đầu đang bốc khói của cậu lại.

- Nếu cậu không cho tớ một lời giải thích những gì đang xảy ra thì tớ sẽ làm toáng lên thật đấy.

- Cậu…làm sao tớ biết được. Mọi việc vẫn ổn. Đó là tất cả cậu cần biết được chưa. Không có gì đáng để nói ở đây cả.

- Ai đã làm? Tớ sẽ…

- Triệt… Tớ ổn được chứ. Đừng làm mọi việc trở nên rắc rối hơn nữa. Tớ thế này là quá đủ rồi. – Xuân có chút hơi khó chịu khi cậu cứ liên tục đề cập tới vấn đề này.

- Cậu đang cố tỏ ra mình mạnh mẽ khi chịu đựng những thứ như thế này sao? Cậu nghĩ là cậu sẽ ổn sau tất cả những thứ như thế này sao? – Triệt cũng bắt đầu mất bình tĩnh nhưng vẫn cố gắng kìm giọng.

- Được rồi đó. Cậu đang làm tớ điên lên đây. Nếu cậu muốn biết, thì được rồi tất cả là do cậu và những người anh họ của cậu đấy. Không phải sao? Đánh ghen, chọc phá, giúp việc…không phải đều liên quan tới các cậu sao? – Xuân gằn giọng để kìm nén khỏi sự mất bình tĩnh của mình.

- Cậu…

- Được rồi, tớ xin lỗi vì tớ đang khó chịu quá. Đừng nhắc tới chuyện này nữa.

Xuân kết thúc ngắn gọn rồi quay trở lại với bài học của mình nhưng trong lại không thể tập trung vào bất cứ thứ gì. Có phải là rất quá đáng khi đổ hết lỗi lên đầu của Triệt và những người khác. Đơn giản chỉ vì Triệt muốn giúp, thế mà cô nỡ thẳng thừng mắng lại. Thật ích kỉ nhưng biết làm sao để kìm nén được cơn giận cứ đang nhen nhóm trong lòng chứ?

Buổi học cứ thế, lặng lẽ trôi qua trong bầu không khí nặng nề giữa cả hai. Suốt cả ngày hôm đó, giữa cả hai chỉ là im lặng. Bao suy nghĩ đè nén lên những cảm xúc non nớt của họ. Bây giờ họ nên làm gì chứ? Mọi việc đột ngột xảy ra khiến mỗi người phải dừng lại, suy nghĩ điều gì đó. Không quan trọng lỗi lầm là của ai mà quan trọng là giải quyết nó như thế nào?

Triệt không có lỗi khi thích cô và cũng không phải là nguyên nhân khiến cô bị kì thị cũng như Xuân không gây ra mọi việc, làm những người cô yêu thương phải gặp rắc rối. Dường như tất cả đã được sắp đặt để thử thách con người, thử thách sức chịu đựng của họ mà thôi.

Dọn dẹp nhanh đống sách vở trên bàn, Xuân vội vàng xách cặp đi thẳng ra ngoài cửa. Cô đi nhưng không rõ mình đang định đi đâu mà chỉ muốn tìm một góc nào đó. Dù biết mình yếu đuối khi chạy trốn như thế này nhưng cô thực sự không biết phải làm sao. Nếu có ai tỏ ra quan tâm hay thương cảm thì cô sợ chính mình cũng sẽ yếu lòng theo nó để từ bỏ. Cô không muốn thế, không thể như thế được.

Đầu óc rối tung lên một cách nặng nề. Toàn thân mệt nhoài vì những suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu như thế này khiến cô phát điên lên. Sống mũi cay cay, nước mắt cứ nén chặt trong đáy mắt, kìm giữ biết bao nỗi khổ tâm.

Lấy chiếc xe đạp của chính mình, đạp lòng vòng, lòng vòng. Cô cứ chạy mãi một cách vô thức, tìm kiếm một chút nhẹ nhõm cho trái tim mệt mỏi vì chịu đựng mọi thứ của mình.

Gió nhẹ nhàng thổi mang theo chút hương vị của đất, của cỏ cây. Hai bên đường cây cối thẳng tắp. Khung cảnh yên tĩnh cho xoa dịu bớt gì ngổn ngang trong lòng.

Cô đột ngột dừng lại. Đập vào mắt mình là màu xanh rộng lớn của biển.

Tiếng sóng rì rào. Gió biển mằn mặn vỗ nhẹ vào khuôn mặt như đánh thức một phần tâm trạng đang ngủ mơ của mình.

Dừng chân một lúc, từ từ dắt theo chiếc xe đạp lại gần bờ biển. Không gian bao la, bao trùm lên con người nhỏ bé, đơn độc giữa vũ trụ. Đôi mắt mờ hồ nhìn về một phía xa xăm nào đó. Bao cảm xúc trở nên trầm lặng như con người của cô lúc này. Một khoảnh khắc bình yên nào đó từ trong nhưng suy nghĩ bận rộn.

Nơi này có chút quen thuộc, không phải lần đầu cô tới đây nhưng lại là lần đầu cô tới đây một mình, không cùng với người con trai ấy. Có lẽ như vậy lại tốt hơn, yên tĩnh một mình cũng ổn.

Ngồi xuống bờ biển, thả chân xuống dòng nước mát lạnh. Sóng biển vỗ nhẹ vào chân rồi lặng lẽ quay về biển cả của nó. Phải, cuối cùng nó cũng quay về với biển mẹ của nó. Còn cô, giờ cô có thể quay về không? Dù muốn lắm nhưng thật khó. Còn trách nhiệm, còn lòng tự trọng của chính bản thân mình, cô không muốn quay về. Những lời nói khó nghe về gia đình – về niềm tự hào của mình thật khiến cô căm giận đến tột cùng, chưa kể những việc tệ hại bọn họ làm. Ghép hình để hạ nhục cô, làm những việc không thể chấp nhận được chỉ vì họ muốn.

Bọn họ là cái gì mà có quyền đó chứ? Chỉ là người hưởng chút tiền bạc của bố mẹ mình, không biết tới khổ sở, suốt ngày sống trong nhung lụa mà có thể đi phán quyết người khác như hiểu rõ bản thân người đó sao? Chẳng lẽ cuộc đời nhàm chán đó khiến họ phải làm thế như tìm kiếm một thú vui. Thật ngốc nghếch.

Lặng người, Xuân cúi gục mặt vào đầu gối của mình, che giấu bao nỗi niềm. Cô cũng không biết mình ngồi như thế lâu như thế nào cho đến khi có một ai đó bước tới cạnh, nhẹ nhàng đặt chiếc áo khoác lên vai cô.

Xuân giật mình, bối rối, hơi ngước lên nhìn, vô tình bắt gặp đôi mắt đen ấy. Khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ trấn an tinh thần hỗn loạn của cô. Anh không nói gì mà chỉ lẳng lặng ngồi cạnh, mặc cho cô nhìn anh trân trối đầy ngỡ ngàng.

Không gian rộng lớn, chỉ có tiếng sóng rì rào bao bọc lấy hai thân hình nhỏ bé. Cả hai ngồi cạnh nhau, im lặng để lắng nghe tiếng lòng của chính mình, của người bên cạnh giữa nơi này. Tâm trạng cô đột ngột trở nên yên bình lạ lùng.

Anh không nói gì, không an ủi mà chỉ ngồi cạnh. Có lẽ như thế lại hay.

Bầu trời đột ngột trở nên tối sầm bởi những đám mây đen kéo tới. Quang cảnh âm u nặng nề nhưng không hề làm họ thấy khó chịu.

Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống. Từng hạt, từng hạt đua nhau rơi xuống. Xuân bối rối nhìn người con trai bên cạnh.

- Anh vào trong xe đi, kẻo ốm. – cô nói nhẹ.

- Còn em thì sao? – anh hỏi.

- Em…em… - cô lúng túng. Đúng rồi, cô đang định làm gì nhỉ? Cô không muốn trú mưa, hay vì chân cô không đủ sức để đứng dậy.

- Trời mưa to rồi đó. – giọng anh chậm rãi, đầy quan tâm.

- Vâng…anh trú đi. – cô nói.

- Sẽ không ai biết đâu. – giọng anh nhỏ nhẹ.

- Em…ổn mà.

- Ừ, anh biết. Em vẫn ổn mà. – anh mỉm cười.

Anh dịu dàng xoa đầu cô. Từng cái chạm nhẹ như đang muốn đánh thức từng cảm giác mà cô đã gồng mình đè nén, chôn giấu nó một cách khó khăn.

Anh không nói nhiều như những gì anh làm lại vô cùng mạnh mẽ.

Mọi cảm xúc như vỡ òa trong cô. Nước mắt chợt rơi trên khóe mắt, hòa cùng những hạt mưa nhẹ nhàng mang theo bao buồn bực, mệt mỏi đi.

Anh ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm vì mưa và nước mắt mà lòng cũng nhói đau.

Anh biết cô đau như thế nào. Anh biết cô buồn như thế nào cũng như vì sao cô lại che giấu nó. Rốt cuộc thì anh vẫn chỉ biết giữ nó trong lòng, không thể nói ra, không thể san sẻ mọi thứ với cô mà chỉ thể ngồi bên động viên cùng cô.

Mưa rơi mang theo những hạt nước tích tụ rơi xuống đất. Nước mắt do những nỗi buồn, mệt mỏi dồn nén mà rơi. Trái tim nhẹ nhõm khi bao nỗi niềm được giải tỏa. Điều cô lo sợ cuối cùng cũng xảy ra. Cô giấu mọi thứ cũng vì sợ những gì của ngày hôm nay xảy ra. Liệu bọn họ có làm gì với gia đình cô không? Giờ cô nên làm gì đây?

Đã tới lúc cô phải mạnh mẽ trở lại, không còn gì để che giấu, để né tránh nữa. Đã đến lúc cô đứng lên vì chính mình, vì những gì mình yêu quý. Mặc kệ những lời đàm tiếu của người khác. Những lời nhận xét của người xung quanh không làm nên phẩm chất của một con người. Bỏ chạy chứng tỏ là thừa nhận những lời nói đó, mà cô không phải là như thế. Chắc chắn cô sẽ cho họ biết mình đã sai như thế nào.

Xuân và Băng quay về nhà khá trễ. Toàn thân đều ướt như chuột lột, lạnh cóng. Nước từ tóc, từ quần áo chảy xuống ướt cả một chỗ.

Vừa thấy cả hai về, Phong, Vũ và Triệt đều vội vàng chạy tới. Nhìn khuôn mặt hơi tái vì lạnh của người con gái đó, mỗi người không hẹn cùng đau lòng. Hôm nay quả là ngày tồi tệ của cô. Dù muốn chạy ngay tới bên nhưng lại bị Băng ngăn cản. Ban đầu có chút bất mãn nhưng cũng không phải là sai. Thứ cô cần nhất lúc này là yên tĩnh, để tự mình trấn an lại chính bản thân mình.

- Mọi người chưa đi nghỉ sao? Sao lại chạy ra đón em thế này. – Xuân mỉm cười đón chiếc khăn bông từ tay Phong để lau những giọt nước trên mặt.

Nhìn nụ cười gượng gạo ấy chỉ càng khiến người đối diện thấy đau lòng. Dù đã trải qua những việc tồi tệ nhưng cô vẫn gồng mình để vui vẻ thế sao?

- Em mệt không? Ăn tối chưa? Đi thay đồ đi, thức ăn đã dọn rồi đó. – Phong nhẹ nhàng nhắc.

- Em cảm ơn, mọi người mất công quá vậy. Em tự lo được. – cô cười đáp lại.

Rầm…

Cánh cửa bật mở đằng sau lưng năm người. Một bóng người chạy thẳng một mạch tới, ôm chầm lấy người con gái kia. Cái ôm gặt gao chặt chẽ chứa đựng biết bao nỗi lo dồn nén. Ngay khi tan học, anh đã chỉ muốn tới bên cạnh cô nhưng lại không biết cô trốn đi đâu. Vừa nhận tin cô đã về liền vội vã chạy tới. Vừa nhìn thấy cô, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm dù trong lòng cũng không kém phần xót xa. Toàn thân ướt đẫm đang run lên vì lạnh, khuôn mặt hơi tai nhưng vẫn gượng cười. Cô đang muốn chứng tỏ mình mạnh mẽ như thế để làm gì chứ?

Không chỉ có anh mà còn nhiều người khác sẵn sàng giúp cô, che chở cho cô nhưng cô vẫn từ chối. Con người ai cũng sẽ có lúc mềm yếu, đâu cần phải gồng mình để mang cái mặt nạ giả tạo đó chứ?

- Anh…Duy…thả em ra. – cô lên tiếng. Bị ôm chặt như thế này, có phần không thoải mái.

- Em trốn đi đâu thế? – anh nhẹ buông cô ra rồi hỏi.

- Đi lung tung một tí ấy mà. – cô lại mỉm cười.

- Em…được rồi, đi thay đồ đi. Lạnh như thế này sẽ ốm đó. – anh tiếp tục.

- Vâng. – cô gật đầu rồi quay người đi thẳng.

Cô vội vàng chạy khỏi nơi này. Nếu cứ ở lại như thế chắc cô sẽ không kìm nổi cảm xúc trong mình mất.

Suốt buổi tối, sau khi ăn tối, cô chỉ tự giam mình trong phòng. Ngồi co ro, ngắm màn mưa dai dẳng chưa chịu thôi. Cái lạnh khẽ len lỏi vào trong một góc tâm hồn nào đó. Đầu óc trống rỗng, có lẽ như thế sẽ khiến cô thảnh thơi hơn. Một ngày trải qua với bao mệt mỏi, ngày mai sẽ như thế nào đây?