Một tuần.
Đúng một tuần rồi, cả Xuân và Duy đều không gặp mặt nhau.
Dường như Duy vẫn đang né tránh cô. Chẳng lẽ, anh vẫn còn đang còn thấy áy náy về việc đó sao?
Quả thật việc đó không phải là việc gì vui cho lắm nhưng cũng không phải tất cả đều là lỗi của anh.
Dù có thể Duy biết như thế nhưng thật khó để anh chấp nhận nó.
Đối với những người xung quanh thì việc Duy và Xuân không còn đi cùng nhau lại là tin cực kì tốt. Không biết từ đâu mà cái tin đồn là cô và Duy chia tay nhau lan ra khắp mọi nơi và được kể lại dưới nhiều dị bản khác nhau.
Cô biết nhưng cũng chẳng lên tiếng phản bác mà ngược lại còn tỏ rất thờ ơ. Nói ra thì được gì chứ? Có ai sẽ tin sao? Hơn nữa giữa cô và anh, trước giờ luôn là thế. Sợi dây liên kết cả hai lại đâu phải là tình yêu.
Cô không hề bức xúc trước những lời miệt thị, hả hê của mọi người xung quanh mà ngược lại cô còn rất vui vẻ tiếp nhận nó. Có khi việc đó lại thoải mái hơn, sống với sự thật luôn thế mà.
Đó chỉ là tất cả điều cô suy nghĩ trong đầu mấy ngày nay. Còn thực tế là cô đang lo sốt vó cho lễ Giáng Sinh sắp tới ở trường Will. Nào là lên cùng lên kế hoạch, lên danh sách chọn học sinh. Chuẩn bị đủ mọi thứ cho buổi ngày hôm đó.
Công việc bận bù đầu khiến cả tinh thần và thể xác của cô đều mệt mỏi. Cho dù vậy, cô tuyệt đối không than vãn một câu. Đương nhiên, nếu nhìn thấy Lan Anh và chị Kim thì những việc cô đang làm chẳng là gì. Họ dồn toàn tâm toàn sức cho ngày hội lớn này. Quả thật rất đáng ngưỡng mộ.
- Cậu đang làm gì đó? – giọng nói dịu dàng vang lên từ đằng đau khiến cô hơi giật mình.
Quay người đối diện với người vừa tới. Thì ra là Lan Anh, còn có cả chị Kim nữa. Vừa nghĩ tới họ thì cả hai cũng cùng xuất hiện. Quả thật bất ngờ.
- Chào cậu, chào chị Kim. Mọi người tới rồi sao? – cô vui vẻ đáp lại.
- Ừ, nào đi nhanh thôi. Có việc quan trọng lắm đó. – Lan Anh kéo tay Xuân chạy nhanh suốt dọc hành lang, đi về phía văn phòng hội học sinh.
Cạch…
Cánh cửa bật mở bất ngờ khiến mọi người trong phòng không khỏi giật mình.
Một người con gái xinh xắn bước vào, nở nụ cười đáng yêu chào mọi người, tay kéo theo một người con gái khác.
- Chào mọi người, xin lỗi vì đã tới trễ. – Lan Anh lên tiếng chào.
- Ồ, chào em, tới rồi sao? – Minh lịch sự bước tới chào hỏi.
Lan Anh cũng bắt tay thân thiện. Rối giới thiệu với mọi người về Kim mới vừa bước vào.
- Xuân, em vào gọi Băng đi. Chuẩn bị họp rồi. – Minh quay qua nhắc nhở Xuân.
Xuân cúi đầu chào rồi đi thẳng về phía khu dành riêng cho chủ tịch và phó chủ tịch hội học sinh để đến văn phòng của Băng, không hiểu sao trong tim có chút gì đó run rẩy, hồi hộp.
Cô vừa chạm tay vào cánh cửa định gõ cửa thì bất ngờ nó bật mở, một người con trai bước ra. Cô giật mình bước lùi lại, theo quán tính ngước nhìn anh nhưng rồi vội vàng cúi chào anh một cách máy móc.
- Em…em chào anh… - cô trở nên luống cuống một cách khó hiểu.
- Ừ, chào em. Hội trưởng trường Will đến rồi phải không? – giọng anh nhẹ nhàng, khiến trái tim cô lại khẽ loạn nhịp.
- Dạ. – cô gật đầu.
- Được rồi, cảm ơn em. Chúng ta ra thôi nào, đừng để mọi người đợi. – anh khẽ vén vài lọn tóc đang xõa ra một cách bừa bộn của cô.
Băng vừa chạm vào, toàn thân cô thoáng giật mình như một luồng điện nào đó vừa chạy xộc qua. Nhưng rồi cô cũng đứng yên lặng, từ từ cảm nhận chút cảm giác ấm áp ít ỏi mà anh cho cô. Dường như thời gian mà cả hai ở cạnh nhau luôn ngắn ngủi như thế này vậy.
Chỉ cần thế là đủ. Cũng đủ khiến hai trái tim cùng đập một nhịp. Cũng đủ để cho cả hai nhận ra một chút gì đó đang lẩn khuất trong sâu thẳm của mình. Đám mây cứ lởn vởn che kín nỗi lòng ngày nào cũng bắt đầu được gợi mở. Có lẽ cũng chỉ cần một thời gian ngắn nữa thôi, đám mây ấy sẽ không thể còn che giấu được gì nữa.
Rầm…
Tiếng cánh cửa phòng bên canh bị va cham bất ngờ, cả Xuân và Băng chợt tỉnh khỏi thế giới suy nghĩ của mình, quay lại đối diện với người mới xuất hiện.
Ngay lập tức cả hai nhận được đôi mắt tức giận, ghen tị của Tiên. Cái nhìn sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống người khác ấy không khỏi làm người khác khó chịu, ghét bỏ.
- Chị Tiên…cũng tới rồi sao? – Xuân ấp úng hỏi. Cảm giác có chút xấu hổ cứ như vừa bị bắt quả tang làm một việc gì đó rất xấu xa.
- Ừ, chị vừa tới, mãi không thấy hai người đâu nên đi tìm thử. Thì ra hai người đang ở đây. – giọng Tiên lạnh lùng, vang lên đều đều. Ánh mắt cũng thu lại nét giận dữ lúc nãy.
- À, em…
- Vậy đi thôi, mọi người đang đợi. – Băng bình thản đáp lại ánh mắt và thái độ thiếu thiện cảm của Tiên rồi quay người bước qua Tiên đi thẳng.
Dáng người của Băng vừa khuất, căn phòng còn lại hai người con gái. Bầu không khí yên lặng đến nghẹt thở, đè nén khiến con người cũng không kìm được mà run lên vì e ngại.
- Hình như em quên lời chị nói rồi thì phải. – giọng Tiên vang lên tức giận, cay nghiệt như đang muốn đe dọa người con gái đối diện.
- Em…xin lỗi…em không có ý đó. – cô lắc đầu, có chút gì đó dè chừng thái độ của Tiên.
- Vậy sao. Đừng căng thẳng, chỉ là nhắc nhở một chút thôi mà. – Tiên nở nụ cười “quyến rũ” đến đáng sợ.
- Em…
- Đi nào. Mọi người đợi. – Tiên cắt ngang lời giải thích của Xuân rồi quay phắt người đi ra.
Xuân chợt thấy tâm trạng trở nên nặng nề. Dường như việc cô đang làm là không tốt. Phải làm sao đây nhưng càng ngày cô càng khó kiểm soát được thứ tình cảm đang nhen nhóm trong lòng.
Bước ra khỏi phòng trong lòng có chút hụt hẫng, buồn bực không nói nên lời. Phải làm sao đây?
Vừa bước ra Xuân lại một phen ngạc nhiên trước thái độ kì lạ của mọi người. Tất cả ánh mắt, đồng loạt đổ dồn về phía người cô. Soi mói, dò xét, khinh rẻ.
- Được chứ? – Lan Anh lên tiếng phá tan bầu không khí kì lạ vừa rồi.
- Cô chắc chứ? Cô ta không phải là người giỏi giang gì, cũng chẳng có gì đặc biệt, làm sao có thể chứ? – Hà khinh khỉnh nhìn Xuân, bĩu môi nhận xét.
- Phải đấy. Cô ta làm sao có thể hiểu được điều gì phù hợp với những người như chúng ta chứ? – Quyên chen vào, ánh mắt cũng tỏ rõ sự bất mãn.
Cả căn phòng lại xôn xao bàn tán cái gì đó.
Băng im lặng suy nghĩ, Minh cũng không tỏ rõ ý kiến gì mà ngược lại có nghiêng chút về phía đồng ý nó.
- Cho em hỏi, có việc gì vậy ạ? – Xuân mở lời hỏi rõ sự việc.
- Xuân, tớ muốn cậu vào ban tổ chức sự kiện của trường tớ sắp tới, được không? – Lan Anh nở nụ cười cương quyết.
- Cậu…cậu đùa phải không? Tớ làm sao có thể chứ. – cô lắc đầu.
- Tớ đã hỏi ý kiến mọi người trong hội học sinh, không ai phản đối cả. – Lan Anh giải thích, chị Kim cũng gật đầu ủng hộ.
- Cô ta thì có gì hay chứ? Rõ ràng chúng tôi còn nhiều người giỏi hơn cô ta mà. – Linh lên tiếng, “năm bông hồng gai” từng người, từng người một bắt đầu tỏ rõ thái độ bất mãn.
- Vậy sao? Tôi còn thấy cậu ấy còn có ích hơn cả khối người, không phải lễ hội vừa rồi của trường này thành công, một phần to lớn là công của cậu ấy sao? – Lan Anh cười thách thức thái độ phản đối của đám người ấy.
- Được thôi, nếu như em ấy cũng đồng ý thì tôi cũng sẽ chấp nhận. – Băng lên tiếng.
- Thật sao? Cảm ơn anh nhiều lắm. – Lan Anh vui vẻ đáp.
- Tôi thấy việc này cũng không thể ra quyết định như thế được. Chỉ là người trang trí nhỏ sao có thể gọi là đóng góp to lớn. Chẳng phải ai cũng làm được sao? – Tiên nhếch mép cười khinh khỉnh.
- Nhỏ nhưng khối người không làm được đấy. Những ai gây ra vụ rắc rối đó có chắc có thể làm được như cậu ấy không? – Lan Anh bĩnh tĩnh đối đáp lại sự phản bác từ Tiên.
Lời nói ấy khiến một vài người trong phòng chột dạ. Vụ này đã bị Băng phát hiện nhưng không ngờ, một người ngoài như Lan Anh cũng biết được việc này. Càng sợ bao nhiêu chúng càng căm ghét đứa con gái ấy bấy nhiêu. Vì nó mà bọn chúng phải làm những việc xấu xa, ích kỉ như thế, để rồi bị phát hiện như thế này.
- Được rồi, tớ không giỏi như thế đâu. – Xuân chen vào khi thấy được sự mâu thuẫn nhỏ giữa hai người ấy.
- Tớ hiểu mà. Sao? Cậu đồng ý giúp chứ? – Lan Anh hỏi lại.
- À, cái này… - cô ngập ngừng, khẽ liếc nhìn Băng.
Bắt gặp ánh mắt khích lệ, cái gật đầu đồng ý ngầm của anh khiến lòng cô càng thêm vững vàng.
- À….
- Chủ tịch hội học sinh đã đồng ý, cả phó chủ tịch cũng đồng ý rồi,…mọi người còn phản đối sao? – Lan Anh tiếp tục khi nhận ra cái gật đầu ủng hộ của Minh, coi như là sự đồng ý ngầm.
Cả phòng không ai còn dám phản đối. Tiên cũng không muốn đôi co mãi vấn đề này nên đành im lặng.
- Vậy…hi vọng sẽ giúp được các cậu. – Xuân yên tâm đồng ý.
- Được. Cảm ơn mọi người đã cho phép. – Lan Anh hài lòng với sự đồng ý. Lén quay qua nháy mắt với Xuân đang đứng đối diện ra hiệu tỏ vẻ thích thú.
Buổi họp tiếp tục bàn luận một vài vấn đề gì đó liên quan tới lễ hội. Tiếng chuông trường reo lên, Lan Anh và chị Kim cũng đứng dậy tạm biệt mọi người rồi quay về trường.
Mọi người cũng vì thế mà đứng dậy, tự mình ra về. Tiên muốn ở lại cùng Băng nhưng lại nhận được một cuộc điện thoại của ai đó, có vẻ như rất quan trọng nên cũng đành phải ra về trước.
Căn phòng trở lại nét yên tĩnh ban đầu. Chỉ còn lại hai người ở lại. Bầu không khí có chút gì đó gượng gạo, lúng túng.
Một người cố gắng soạn lại đống tài liệu nhưng không hiểu sao tay chân cứ luống cuống, vụng về, nhịp tim cũng tự trở nên khó kiểm soát. Cô cố gắng tập trung vào công việc của mình, tỏ ra bình tĩnh trước sự hiện diện của người con trai ấy.
Một người tỏ ra hết sức bình thản, tay vẫn cứ lật đều đều tập tài liệu nào đó. Đôi mắt chăm chú vào từng dòng chữ một…chỉ có điều chính anh không thực sự chú tâm vào nó lắm. Mọi sự chú ý bị phân tán. Chưa bao giờ anh thấy mình như thế này. Ngớ ngẩn một cách kì lạ.
Rầm…
Tiếng ồn làm Băng giật mình, buông tập tài liệu xuống, ngước nhìn mọi việc xung quanh.
- Em…em xin lỗi. – Xuân xấu hổ nói. Vội vàng cúi xuống nhặt lấy đống đồ đạc vừa làm rơi.
Đôi tay nhỏ nhắm nhanh nhẹn thu dọn lại những thứ vương ***. Cô giật mình khi tay mình chạm vào bàn tay của người con trai ấy.
Ngước nhìn anh, vô tình chạm phải ánh mắt ấy, tim lại một lần nữa trở nên ngơ ngẩn.
- Để em làm cũng được mà. – cô nhận hết đống giấy từ tay anh nhưng anh chỉ kìm lại.
- Không sao. Để anh cũng được. – anh nhẹ giọng.
Cô khựng lại, ngoan ngoãn không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, vội vàng xoay lưng đi về phía phòng tư liệu để cất phần còn lại. Băng lẳng lặng đi theo.
Cuối cùng công việc cũng xong, Xuân nhìn mọi thứ hài lòng, quay trở lại văn phòng, thấy Băng vẫn đang ngồi chăm chú làm việc, trong lòng có chút hỗn loạn.
- Anh chưa về sao? Trễ lắm rồi đấy. – Xuân lên tiếng.
- Ừ…cũng chuẩn bị về. Em về cùng chứ? – Băng trả lời.
- À…nhưng mà…
- Không sao, giờ này mọi người cũng về hết rồi, không còn ai đâu. – anh khẽ nở nụ cười nhẹ.
Tim cô chợt run rẩy. Anh cứ dịu dàng như thế, cô càng thêm bối rối, ngại ngùng. Thứ cảm xúc hỗn độn kia càng trở nên rối rắm khó hiểu.
- Em…
- Được rồi, cùng về. – Anh cương quyết.
- Dạ. Em cảm ơn. – cô gật đầu.
Băng hài lòng, bình thản đứng dậy, rồi đi ra cùng cô. Bóng hai người song song dọc hành lang.
Không gian yên tĩnh. Trời cũng đã sẫm tối. Gió cũng thổi mạnh hơn, lá cấy khẽ xào xạc mang theo chút gì đó mệt mỏi trước thời khắc kết thúc của một ngày.
Dường như chính con người cũng thế. Cả hai bước cạnh nhau trong im lặng nhưng có lẽ cũng chỉ thế là đủ. Một chút riêng tư, một chút gần gũi… Và chỉ cần như thế cũng đủ để khuấy động cả một góc tâm hồn của cả hai.
- À… - cả bất ngờ cùng lên tiếng.
Bầu không khí lại rơi vào yên lặng.
…..
- Em nói trước đi. – Băng lên tiếng.
- À…em chỉ muốn hỏi là dạo này anh có gặp anh Duy không? – cô hỏi.
Băng bật cười. Anh cũng đang định hỏi cô như vậy. Không ngờ cô lại hỏi trước.
- Em cũng không gặp sao? – Băng hỏi lại.
Cô gật đầu.
- Ừ, chắc cậu ấy đang lấy lại tinh thần đấy. Đừng lo.
- Vâng…em cũng nghĩ thế.
- Ừ.
- Nhưng mà…em có chút thấy hơi lo.
- Ngốc ạ. Tốt nhất là phải quan tâm tới chính mình trước rồi hãy lo cho cậu ấy. Duy mạnh mẽ hơn em nghĩ nhiều đấy.
- Em biết…chỉ là… - cô bỏ lửng câu.
- Không sao đâu. Mọi việc rồi sẽ ổn thôi. – Băng khẽ xoa đầu cô. Nhẹ giọng an ủi.
Cử chỉ thân mật, ân cần, khiến người đối diện không kìm lòng, khẽ đỏ mặt bối rối. Đầu óc trở nên mụ mị, khó diễn tả.
Cảm giác hạnh phúc nhỏ bé len lỏi, dâng lên trong lòng, khiến cô không kìm lòng mà mỉm cười.
……
Từ xa, một bóng người đang chăm chú theo dõi từng hành động của hai người. Đôi mắt chợt lóe lên tia độc ác, đe dọa. Dường như khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Không…không thể được. Chắc chắn cô sẽ làm mọi việc để ngăn chặn nó. Đừng bao giờ hi vọng có thể cướp Băng từ tay cô. Đừng hòng. Bất cứ ai dám tranh giành với cô…rồi cũng sẽ có kết cục không hay đâu.