Thoắt cái cũng đã là cuối tuần. Hôm nay, Xuân và Duy có hẹn với nhau. Anh muốn cho cô xem một bí mật gì đó. Cô thấy có chút hơi kì lạ, đã là bí mật tại sao anh lại nói cho cô, hơn nữa lại có vẻ rất gấp gáp.
Xuân chỉ hơi thắc mắc một chút. Không biết có phải sau vụ đánh hội đồng lần trước đã làm cho cô dường như mất hết hứng thú với mọi việc xung quanh. Mọi việc cô làm lúc này, đơn giản chỉ là nghĩa vụ và trách nhiệm mà thôi.
Vừa nghĩ vu vơ, vừa đi nhanh xuống bếp để gặp bác Kim. Vì hôm nay là sáng chủ nhật nên cô cũng phải giúp bác ấy chuẩn bị bữa sáng cho mấy cậu chủ. Hơn nữa hoàn thành càng sớm công việc đó, cô càng có thể rời khỏi nhà sớm chứ.
- Em dậy sớm vậy sao? – giọng nói nhẹ nhàng từ sau lưng kéo cô quay trở lại hiện tại, hơi quay người lại, đối diện với người đang đứng trước mặt mình, lễ phép chào người con trai đó.
- Em chào anh, anh dậy sớm thế? – cô mỉm cười với Phong thật dịu dàng.
- Ừ. Em cũng vậy mà. Có việc gì phải đi ra ngoài sao? – anh bước lại gần, nhìn cô hỏi.
- Em có hẹn với anh Duy, nên phải đi từ sớm. – cô trả lời một cách máy móc. Tâm trạng trở nên rối bời một cách khó hiểu, chỉ biết là cô không dám đối diện trực tiếp với Phong.
Vì sao chứ? Vì lo sọ? Vì áy náy? Hay là ghét bỏ?
- Hẹn sao? – giọng của Phong như lạc đi.
- Vâng.
- Ừ.
- Em đi trước, anh ăn sáng đi nhé. – cô mỉm cười chào anh rồi nhẹ nhàng lách qua người anh đi khỏi phòng ăn ấy.
Cô không để ý tới nét mặt khó coi của Phong, đơn giản chỉ vì cô không dám nhìn thẳng vào nó, chỉ sợ không chỉ mình anh mà chính mình cũng tổn thương bởi chính lỗi lầm của mình gây ra.
Quay trở lại phòng của mình, bắt đầu sửa soạn cho cuộc hẹn với Duy sắp tới. Xuân thay bộ đồ ở nhà bằng chiếc quần jean lửng, áo thun phông rộng màu vàng với hai tay dài màu đen, có mũ phía trên. Đeo thêm chiếc kính gọng đen của mình.
Đã lâu rồi cô không dùng đến nó. Thật ra cô bị cận nhẹ nên không thường xuyên đeo kính nhưng hôm nay cô muốn đeo. Cô muốn nhìn lại mọi thứ quanh mình bằng cặp kính này, liệu có khác trước không? Liệu có giúp cô che đậy hay nhìn rõ hơn những gì phía trước không?
Khẽ mỉm cười nhìn người con gái ở trong gương kia. Dáng vẻ hiền lành, giản dị thường ngày đã thay bằng một con người khác.
Mái tóc dài thắt bím gọn gàng, chiếc mũ hip hop xanh đậm, khoác chiếc cặp quai chéo nâu. Đôi mắt trong veo ẩn sau cặp kính cận gọng đen có chút trầm mặc. Từ cô toát lên một nét gì đó cương quyết, lạnh lùng và thơ ơ.
Ngắm nhìn mình lần cuối, Xuân đi đôi giày vào và đi nhanh ra khỏi phòng để đến chỗ hẹn với Duy.
Chỗ hẹn cũng không xa nơi cô ở lắm, chỉ cách năm mười phút đi bộ. Xuân đựng đợi Duy đến trong khi đang nghe bài “Burning in the sky” của Linkin Park. Mỗi khi tâm trạng không tốt cô vẫn thường tìm đến những bài hát ồn ào của nhóm nhạc rock ấy. Đơn giản chỉ vì cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe những giai điệu mạnh mẽ ấy.
Bài hát cũng vừa hết, Duy cũng vừa đến. Vẫn chiếc xe Lamborghini xanh dương lần trước, Duy chạy xe tới gần cô rồi dừng hẳn. Anh bước xuống, mỉm cười chào Xuân, cả hai trao nhau vài lời rồi cùng lên xe.
Hôm nay, Duy đơn giản hơn so với lần hẹn hò trước cũng như cô vậy. Áo thun trắng, quần jean. Không biết vì sao, cả hai đều trầm mặc, ít nói hơn hẳn.
Duy tập trung lái xe, trong khi Xuân ngắm ngía con đường sạch sẽ kia. Mỗi người một suy nghĩ nhưng trong lòng đều khó có thể kìm nén được sự hồi hộp đang nhen nhóm trong lòng.
Mãi một lúc lâu sau, xe dừng trước một khu nhà to lớn. Duy bước xuống mở cửa xe cho Xuân rồi cả hai cùng đi xuống một căn hầm nào đó, tách biệt hẳn khu đường phố ồn ào bên ngoài kia.
Nhìn xung quanh có chút hiếu kì, không biết Duy dẫn cô đi đâu? Có nơi nào bí mật thế sao? Nhưng cô cũng chỉ dám để nó trong suy nghĩ, không dám hỏi thẳng Duy, chỉ biết siết chặt quai cặp, hi vọng có thể giảm chút bớt lo lắng trong lòng.
- Lúc trước anh đã nói là nếu anh thực hiện được ước mơ của mình, anh sẽ quay trở về nhà Chính đúng không? – Duy dừng bước quay lại nhìn Xuân và hỏi.
Cô im lặng gật đầu.
- Vậy em không thắc mắc bao giờ anh thực hiện được ước mơ đó sao? Lỡ như là anh không muốn về, không nói cho em biết cho dù anh đã làm được điều mình muốn thì sao? Hình như thời gian mà ông anh cho em không phải là dài đúng không? – anh tiếp tục.
- Em…cũng…không biết nữa. – cô nói nhỏ.
- Tại sao thế?
- Em…không rõ. Chỉ biết là em nên tin tưởng anh một chút. Điều anh hứa anh sẽ thực hiện mà đúng không? Hơn nữa em nghĩ nếu anh muốn nói thì sẽ nói, bắt ép, gặng hỏi cũng thế thôi. – cô trả lời, khóe miệng ẩn hiện nụ cười ngây ngô, ngốc nghếch. Thật không hiểu sao cô có thể đặt trọn niềm tin vào một người xa lạ như thế nhỉ?
- Kể cả cho dù em rất nóng lòng và mệt mỏi sao?
- Em…ổn mà. – cô lắc đầu. Tại sao anh lại nói như thế? Cô không thích cho lắm, cảm giác như anh thương hại cho chính mình vậy.
Duy cười nhạt. Anh cuối cùng là vẫn không hiểu là tại sao mình lại lo lắng thái quá cho người con gái này trong khi dường như chính cô lại là người né tránh sự giúp đỡ của anh và những người khác. Rốt cuộc là vì cái gì chứ?
- Ngốc ạ. – anh thở dài, khẽ cố đầu cô một cái rồi kéo cô đi theo mình vào sâu trong căn hầm đó.
Đi hết cầu thang thì tới một hành lang dài, hai bên với nhiều căn phòng trống. Họ dừng trước một căn phòng nhỏ.
Duy đẩy cửa bước vào.
Trong này sạch sẽ, gọn gàng hơn bên ngoài nhiều. Diện tích cũng không gọi là rộng lắm, có một bộ ghế sa lông ở góc phòng, một chiếc tủ lạnh nhỏ bên cạnh. Điều đặc biệt là ở giữa căn phòng này chính là một dàn nhạc cụ với một bộ trống, hai cái ghita điện, một cây đàn và một vài thứ mà Xuân cũng không rõ lắm.
Cô nhìn căn phòng này với ánh mắt phức tạp. Tò mò, hồi hộp, khó hiểu. Cô vẫn chưa hiểu được mục đích mà anh đưa cô đến đây.
- Anh Duy, đây là đâu thế? – cô ngước nhìn khuôn mặt đầy tự hào, hạnh phúc của anh.
- Là nơi bí mật mà anh muốn nói với em đấy. – anh nở nụ cười ấm áp với cô.
- Bí mật? – cô hỏi lại.
Sự yên tĩnh bí cắt đứt bởi sự xuất hiện bất ngờ của một nhóm người nào đó. Tiếng cười đùa ồn ào ngay lập tức bị tắt ngúm khi họ nhận ra xuất hiện kì lạ của một đứa con gái kia. Nhìn trân trối vào cô, có chút bối rối, mãi cho đến khi có một người trong nhóm họ lên tiếng trước.
- Người quen của cậu sao Duy? – một cậu con trai với mái tóc highlight nổi bật, khuôn mặt ưa nhìn có vài điểm nhấn đặc biệt như chiếc khuyên tai và khuyên mũi.
- Ừ, là bạn gái của mình. – Duy đáp lại, cánh tay tự nhiên vòng ra, ôm trọn cô vào lòng mình.
- Vậy sao? Cũng xinh nhỉ? – một người con trai khác đi tới. Dáng người của anh chàng này thật sự là rất cao. Duy đã cao hơn 1m82 rồi, người này con cao hơn, đã thế khuôn mặt vuông, kiên nghị có chút gì đó hơi đáng sợ nên lúc anh cúi xuống nhìn Xuân, không khỏi làm cô có chút hoảng sợ.
- Chứ sao? Tớ đã chọn mà. – Duy cười thích thú trước lời nhận xét của anh bạn to xác kia.
- Anh là Đức. Chào em. – một người nữa tiến đến khoác vai anh bạn cao to kia, vui vẻ chìa tay ra với Xuân.
Hơi giật mình nhưng cô cũng vui vẻ bắt tay anh và tự giới thiệu về bản thân.
- Em là Diệp Xuân, rất vui được gặp anh.
- Em gái ngoan… - Đức được nước lấn tới, đưa tay vuốt má cô một cách thân mật nhưng lại bị Duy ngăn lại và ném cho vai tia đe dọa.
- Bạn gái tớ mà ngon quá ha. – Duy đấm vào vai Đức một cú.
- Giỡn thôi mà. Được rồi, vậy ta làm quen một chút nhé. Anh bạn to xác này là Thiên Sơn. Cậu nhóc nhăn nhó đứng kia là Thái Vinh, còn chàng trai lai tây tóc ngắn kia là Edward. Rất vui được biết em.
Xuân mỉm cười đáp lại trước thái độ chân thành và nhiệt tình của người con trai đó. Quay qua chào mấy người khác, họ cũng khẽ gật đầu đáp lại lời chào ấy mặc dù không thân thiện lắm với cô bằng Đức.
- Được rồi. Màn chào hỏi kết thúc. Đi tập luyện đi nào. – Duy lên tiếng thúc giục mọi người.
- Hey…lần đầu có con gái đến, để nói chuyện với em ấy một chút tí nào. – Đức phản đối.
Duy lườm anh ta nhưng anh ta đáp lại bằng nụ cười đểu thách thức.
- Đi thôi. Nhiều chuyện. – anh chàng “to xác” kia lôi cổ Đức đi về phía giàn nhạc cụ, theo sau là mấy người còn lại.
Cô không hiểu sao là thật hay giả mà mỗi người họ đều như có vẻ đang cười trêu trọc cô vậy. Chỉ trừ anh chàng cau có Thái Vinh kia ra. Từ đầu tới cuối ngoài nhăn nhó, cười khểnh và lắc đầu ra thì không có mấy thiện cảm với cô.
- Họ là ai vậy anh? – cô quay qua hỏi Duy.
- Thành viên nhóm nhạc của anh. – Duy đáp.
- Nhóm nhạc?
- Ừ.
- Đây là bí mật của anh sao? – cô ngạc nhiên hỏi.
- Ừ. Bọn anh đang tìm một nhà sản xuất âm nhạc và đã tìm thấy rồi. – anh mỉm cười sung sướng.
- Vậy…có nghĩa là….
- Ừ, chỉ cần người đó đồng ý, bọn anh sẽ phát hành album. – khẽ vuốt nhẹ mái tóc của cô thật dịu dàng.
- Thật sao? – trong lòng cô chợt dâng lên chút hy vọng nào đó. Có nghĩa là ước mơ của anh sắp thực hiện rồi sao? Chẳng phải có lần anh đã nói với cô rằng, chỉ cần anh có thể tự cho ra một album bằng chính thực lực của mình thì coi như ước mong của anh thành hiện thực sao?
- Ừ, có nghĩa là điều anh hứa với em sắp thành được thực hiện rồi. – anh ôm cô vào lòng mình.
Cảm giác yên bình khi được bao bọc trong lồng ngực ấm áp của anh lan tỏa, xoa dịu đi mệt mỏi, lo lắng của bao ngày qua. Là anh muốn nói cho cô để cô yên tâm hơn sao? Nó như một lời khẳng định vậy, không còn mập mờ như lời hứa trước.
Gánh nặng trong lòng cũng được chút. Nếu trước đây, cô luôn lo lắng. Cho dù Duy đã hứa nhưng cũng như anh đã nói. Bao giờ thì anh thực hiện được ước mơ, bao giờ anh muốn về chứ? Cô không biết mà chỉ biết chờ đợi một cách ngốc nghếc. Hôm nay có lẽ, nỗi lo đó đã được giảm. Thì ra không phải hợp đồng đó sẽ không được hoàn thành rồi.
Càng nghĩ tâm trạng càng tốt lên nhiều. Niềm hy vọng cũng đang dần nhen nhóm trong lòng.
Khẽ mỉm cười, đôi mắt trong veo chợt rạng rỡ hẳn lên, mang theo chút biết ơn. Từ giờ, cô có thể an lòng một chút rồi.