Sáng sớm luôn là lúc đẹp nhất trong ngày. Một ngày mới với nắng nhẹ và gió vi vu thổi. Nó vẫn luôn là vậy đối với Xuân, nhưng có lẽ hôm này là ngoại lệ.
Dậy trễ đến mức Phong là người phải đi gọi cô dậy.
Cảm giác gặp anh vào lúc sáng sớm dường như đã quá xa lạ đối với cô trong một thời gian dài né tránh. Nó vẫn còn ngượng ngùng và kiêng dè.
Hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh. Một khoảng trùng xuống giữa cả hai.
- Em dậy hơi trễ so với mọi hôm nhỉ? – Phong mỉm cười dịu dàng tới mức khiến cô đau lòng.
Cô vẫn tự trách bản thân khi luôn xa lánh và lạnh nhạt đối với anh sau ngày hôm đó, bỏ qua mọi lời xin lỗi, giải thích chân thành của anh. Cô vẫn cần một chút thời gian để quên đi điều đó. Vẫn chưa có gì quá tồi tệ xảy ra cơ mà, chỉ cần cô thả lòng và quên dần là được.
- Em…xin lỗi…hôm qua em thức khuya quá. – cô khẽ mỉm cười.
- Ừ, không sao. – anh khẽ thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra sự thoải mái ở cô.
- Em đi chuẩn bị. Làm phiền anh rồi. – cô nói rồi vội vàng quay lưng bỏ đi vào trong phòng.
Phong định nói gì đó nhưng rồi lại không, anh thở dài đứng dựa vào tường chờ đợi. Hướng ánh mắt về một hướng xa xăm nào đó, nghĩ vẩn vơ, mệt mỏi.
Đã bao lần anh ao ước được giang cánh tay, che chở cho người con gái ấy ngay từ lần đầu tiên gặp mặt nhưng giờ đây anh lại là người phải né tránh cố. Dường như cô đã tạm chấp nhận anh, quả thật là một điều tuyệt vời.
Cạch
Cánh cửa bật mở lần nữa, người con gái kia lại bước ra. Bộ đồng phục gọn gàng, vừa vặn làm tôn lên nét nữ tính và nghiêm trang của một nữ sinh đúng mực. Trái tim mềm yếu của anh lại khẽ run lên vì thổn thức, anh nhìn cô chăm chú, mê hoặc. Đôi mắt nâu kia như đang ẩn chứa một chút gì đó buồn và tuyệt vọng.
- Anh vẫn đợi em sao? – cô hỏi.
- Ừ, anh có thể đi cùng em chứ? – anh nhã nhặn.
Cô nhìn anh một lúc, hơi lưỡng lự rồi gật đầu.
Phong khẽ cười. Cả hai sóng đôi bước dọc hành lang, cùng duy trì một khoảng cách nhất định nào đó. Tiếng bước chân đều đều vang vọng khắp không gian chậm rãi.
Không ai nói gì, tự đặt ra cho mình câu hỏi về suy nghĩ của người đang đi cạnh mình là gì.
- Giờ cậu mới xuống sao? – giọng nói quen thuộc, nó đã từng rất tinh nghịch nhưng giờ lại mang một chút gì đó trầm lặng và suy tư.
Cả Phong và Xuân đồng loạt quay lại, nhìn người con trai kia bước tới gần. Cậu khẽ mỉm cười khi nhìn thấy cô. Và cô cũng cười đáp lại. Chỉ có điều ánh mắt của cậu dành cho Phong không mấy thiện cảm, mà có chút gì đó trách móc và khó chịu.
- Tại sao cả hai lại đi cùng nhau? – cậu lạnh lùng hỏi.
- Anh ấy gọi tớ dậy. – Xuân giải thích.
- Vậy sao? – Triệt nhìn anh không cảm xúc.
- Ừ. – Xuân gật đầu.
- Cậu tha thứ cho anh ta sau những gì anh ta đã làm sao? Cậu có tốt bụng quá không thế? – Triệt liếc nhìn anh.
- Triệt, đủ rồi đó. Chuyện của tớ không cần cậu xen vào. Hiểu lầm đã qua, đừng bao giờ nhắc lại, hơn nữa anh ấy còn là anh họ của cậu vì thế đừng cư xử như thế. – cô lên giọng. Đã cố bỏ qua tất cả rồi nhưng sao Triệt lại cố tình gợi lại.
Triệt nhìn cô có chút ngỡ ngàng.
- Không, có lẽ cậu ấy nói đúng đấy. – Phong lên tiếng.
- Được rồi, chuyện cũ bỏ qua đi, mọi người đừng nhắc lại nó được không, em mới là người phải trách móc chứ không phải những người xung quanh. Em tới đây là để giúp mọi người hòa thuận chứ không phải là để cho mọi người xích mích như thế này. – cô mất bình tình, liền nói một tràng dài.
Phong và Triệt im lặng nhìn cô bối rối.
- Em xin lỗi, em hơi mất bình tĩnh một chút, tạm biệt. – cô quay lưng bỏ đi.
Chạy nhanh ra khỏi khu nhà ấy rồi lấy nhanh chiếc xe đạp quên thuộc và phóng thẳng đến trường trong mớ cảm xúc rối như bòng bong lúc này.
…………………………
Bước vội nhanh về phía tủ đựng đồ, có lẽ như cuộc nói chuyện buổi sáng này đã mất khá nhiều thời gian của Xuân, kết quả là lúc này cô đang đứng trước nguy cơ trễ học rất cao.
Cạch…
Cô mở vội chiếc tủ đề lấy một vài món đồ.
Một chiếc hộp bất thường đặt ngay chính giữa của tủ đựng đồ.
Hơi chững lại, nhìn nó một cách nghi ngờ, từ từ nhấc lên và mở nó ra.
Cô thét thất thanh vội hất tung chiếc hộp xuống, bịt nhặt miệng nhìn nó một cách ghê tởm.
Xác một con chuột chết, nát bấy đến độc ác.
Là ai đã làm chuyện này chứ?
Chẳng lẽ tất cả những người ở đây ghét cô, ghê tởm cô tới mức đó sao? Cô nuốt khan giọt nước mắt hoảng sợ, mệt mỏi. Lặng nhìn chiếc hộp nằm dưới đất kia, cô nhắm mặt lại, hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Chuyện này không thể nói với ai, chỉ làm cho những người xung quanh đắc ý. Cô sẽ cố chịu đựng.
……………………………..
Xuân mở cánh tủ ra, lòng khẽ trùng xuống. Vẫn thế. Suốt một tuần qua, họ vẫn “đều đặn” gửi cho cô chiếc hộp kinh tởm đó, vẫn giữ nguyên ý định đuổi cô đi cho bằng được.
Cô như muốn bật khóc vì tức, vì sợ và vì căm ghét.
Một tuần qua ngày nào cũng thế. Mỗi ngày là một xác của một con vật chết đau đớn. Khẽ xót thương cho số phận của những con vật nhỏ bé kia, chỉ vì cô bị ghét mà chúng phải bị đem làm trò như thế. Quả thật là độc ác.
Từ xa, Duy lững thững đi. Khẽ ngân nga một điệu nhạc nào đó trong họng. Ánh mắt chợt dừng lại ở người con gái kia. Bất giác bật cười, cô gái này luôn cho anh hứng thú kì lạ. Một người con gái bình thường giản dị nhưng lại có thế thu hút được sự quan tâm của biết bao nhiêu người, toàn là những người tai to mặt lớn trong trường này.
Bước chầm chậm lại phía cô một cách thích thú.
- Hey, chưa vào lớp sao? – Duy vỗ vai Xuân khi anh tới gần.
Cô giật mình quay lại nhìn người mới xuất hiện, là Duy.
Nụ cười trên môi anh tắt ngúm khi nhìn thấy khuôn mặt nặng nề, lo sợ của cô. Liếc nhìn chiếc hộp kì lạ trong tủ đồ ấy, anh đưa tay ra lấy và mở nó ra trước khi cô kịp ngăn anh lại.
Khẽ giật mình khi nhìn thấy cái thứ kinh khủng trong đó. Anh quay qua nhìn cô có chút giận dữ.
- Cái này ở đâu ra. Nói thật xem nào? – anh gằn giọng.
Cô bối rối nhìn anh, không biết trả lời sao. Điều đó cũng đủ để cho anh biết câu trả lời. Dù cô bị ghét trong cái trường này nhưng không ngờ là tới mức này.
- Bao lâu rồi? – anh hỏi.
- Không có gì quan trọng đâu. – cô vội lấy chiếc hộp đó và chạy vội đi vứt nó.
Duy chạy theo, kéo tay cô lại.
- Nói anh nghe coi. – anh bực bội nhìn cô.
- Một tuần. – cô nói nhỏ.
- Băng và Phong đã biết chưa? – anh hỏi tiếp.
Cô lắc đầu.
- Em không muốn mọi người lo lắng. – cô đáp.
- Em bị ngốc à? Tại sao em lại che giấu chuyện này. Đi anh sẽ nói cho Băng biết.
- Không, em không muốn anh ấy phải lo lắng thêm vì em. – cô kéo tay anh lại.
Nhìn đôi mắt khẩn thiết của Xuân là Duy có chút mềm lòng. Tại sao một đứa con gái yếu ớt như thế lại đi chịu đựng sự giày vò ghẻ lạnh của nhiều người như thế? Không chỉ về thể xác mà còn muốn đánh mạnh vào tâm lí của cô. Ai lại độc ác như thế chứ? Có thể ghét nhưng làm như thế này là quá mức, chính anh cũng cảm thấy tức giận thay cho.
- Em chắc chứ? – Duy hỏi.
Cô gật đầu nhìn anh cương quyết.
- Anh Duy đang làm gì đó? Tại sao lại đứng đây? – giọng nói lảnh lót, nhõng nhẹo của một đứa con gái bất ngờ vang lên làm bầu không khí căng thẳng giữa Xuân và Duy bị phá vỡ.
Cả hai quay lại, là một nhóm con gái đang đứng đó, nhìn anh với ánh mắt chăm chú, ngưỡng mộ.
- Chào, có gì sao? – Duy đang bực bội nên chỉ trả lời qua loa.
- Bọn em chào anh. – cả nhóm đó đồng thanh.
Một đứa con gái trong nhóm đó chợt chú ý tới sự tồn tại của Xuân, đặc biệt là lại đang đứng một mình với Duy nên đâm ra khó chịu.
- Ê, con bé kia, ai cho mày đứng cạnh anh Duy. – con bé đó kéo giật Xuân ra một cách thô bạo.
Duy nheo mày tỏ ý khó chịu.
- Này, cô đang làm gì đó? – anh lên giọng.
- Em chỉ muốn giúp anh tránh xa khỏi đứa con gái xấu xí này thôi. – cô ta vừa mỉm cười vui vẻ nhìn anh, cố ý lấy lòng, vừa cố gắng giật tóc Xuân đẩy cô ra xa.
Dù đau nhưng cô vẫn không kêu lên một tiếng, chỉ chịu đựng một mình. Chợt cánh tay của con bé kia buông ra, một cánh tay chắc khỏe khác đang kéo cô lại về phía người đó, ôm cô vào lòng một cách âu yếm nhất, trước khi cô kịp hiểu ra chuyện gì, Duy đã lên tiếng:
- Tại sao tôi phải tránh xa cô bạn gái “xấu xí” của tôi nhỉ? –
Anh mỉm cười nụ cười mê hoặc, vòng cánh tay ôm lấy vai cô, khẽ hôn lên mái tóc, nhìn đám con gái đó đang trố mắt ra vì ngạc nhiên đến cực độ.