Hai người con trai bước nhanh ra khỏi chiếc Lexus ES kia, bước lại gần Phong nhưng rồi lại nahnh chóng chuyển sự chú ý sang người con gái đang đứng như trời trồng ở trước cổng nhà.
Phong nửa cười nửa không, vì anh đã đoán chắc rằng kiểu nào họ cũng sẽ tới đây nếu như không thấy anh tới buổi gặp mặt “gia đình” kia.
Vũ cười cười gian manh nhìn Xuân một cách thú vị khi thấy biểu hiện “shock” của cô khi gặp họ. Còn Triệt thì tỏ ra có phần hơi khó chịu một chút khi lúc nãy thấy cảnh tượng “hơi bị tình cảm” của Phong và Xuân từ xa.
Xuân thầm than thở khi nhìn thấy cả ba đứng cạnh nhau.Thật không hiểu tại sao trong một ngày mà cùng lúc ba người cháu ruột của chủ tịch tập đoàn lớn nhất nước lại tới ngôi nhà “nhỏ bé” của cô thế nhỉ. Đó là không tính Băng vào vì anh là do cô mới về mà.
- Chào cậu, lâu ngày không gặp nên không nhớ tớ hả? – Triệt hươ tay trước mặt Xuân vừa nói.
- Tớ…chỉ là ngạc nhiên quá thôi. – cô lấy lại bình tĩnh và trả lời.
- Ngạc nhiên và sung sướng chứ. – Vũ bước tới trước mặt cô, cười cười trông rất gian tà.
- Em… Sao mọi người tới đây? – cô hỏi.
- Tớ nhớ cậu nên tới. – Triệt ôm lấy cô nhưng bị đẩy ra thẳng thừng.
- Mọi người không đi tới buổi họp gia đình gì đó hay sao? – cô hỏi.
- Bọn anh đi rồi. Em không cần lo đâu.
- Vâng. – cô trả lời.
Lâu lắm mới có thời gian về thăm nhà nhưng mà vẫn phải gặp bốn người cháu của chủ tịch. Không phải là vì cô ghét họ mà là nó làm cô có cảm giác là mình vẫn không phải về đây để nghỉ ngơi. Giờ, quả thật cô không biết nên làm gì nữa.
- Mọi người muốn vào nhà em chứ? – cô lúng túng nói. Thật là khó xử.
- Đương nhiên rồi. Vào nào. – Triệt hét lên, cười sung sướng rồi lôi cô vào nhà một cách tự nhiên.
Vũ bật cười nhìn cảnh “khách tự nhiên hơn chủ” kia, Phong chỉ lắc đầu nhẹ rồi cũng cười nhạt theo nó. Cả hai lững thững bước vào.
- Này, không ngờ cậu cũng ghê nhỉ. Tính cướp mất danh hiệu đào hoa của tớ sao? – Vũ nhăn mặt nhìn Phong trêu đùa.
- Sao? Ý cậu là gì? – Phong hỏi nhưng ít nhiều cũng đã đoán được rồi.
Vũ dừng phắt lại, quay qua nhìn Phong, khuôn mặt thay đổi hẳn. Ánh mắt “trìu mến”, anh từ từ tiến lại gần Phong, đôi mắt màu hổ phách đó lộ rõ nét “gian manh”.
Càng ngày, anh càng tiến gần khuôn mặt của Phong, trong khi đó Phong chỉ đứng im nhìn anh nghi ngờ nhưng khi nhận thấy Vũ đang định làm gì thì anh giật mình đẩy Vũ ra thật manh và hét lên.
- Cậu điên à? – Phong trợn mắt nhìn Vũ và đẩy anh ra.
- Ha…ha…nhìn mặt cậu kìa. Tớ chỉ làm lại nhưng tiếc là cậu cao quá, nếu không thì…haha… Vũ lại cười một tràng đến gập người.
Phong hơi đỏ mặt. Đúng là lúc nãy, anh cũng đã định làm như Vũ nói nếu như cô không né kịp thì…
- Haiz…Thật không ngờ, Phong lịch lãm và tốt bụng ngày xưa bị bắt cóc rồi, giờ thay bằng một tên “sở khanh” mất rồi. – Vũ giả bộ làm vẻ mặt buồn khổ.
Mặt Phong càng đỏ dữ hơn. Anh thấy mình cũng thay đổi hẳn.
- Cậu đừng đùa kiểu đó nữa. Chẳng phải nếu thế thì cậu còn “sở khanh” hơn tớ sao? Hơn nữa đó bên nước ngoài chỉ là hành động xã giao thôi à. Hoàn toàn không có ý gì khác. – anh cố bao biện.
- Tớ khác, họ tự nguyện mà. Điều thứ hai là đây không phải là nước ngoài, hành động đó là mang một ý nghĩa khác đó. – Vũ lắc đầu phân tích.
- ….. – anh cứng họng.
- Haizz…đùa thôi, đi vào thôi. – Vũ cười cười lôi anh vào
Nhưng khi bước tới gần cửa, Vũ quay phắt ra nhìn anh:
- Cậu nên xem xét lại đi. Hãy trung thực với bản thân đi. – Vũ phán một câu ra vẻ triết lí lắm rồi đi vào trước bỏ anh đứng ngoài suy nghĩ.
Đúng là trong thời gian qua thì dường như trong anh có sự thay đổi. Cảm xúc của anh không còn ổn định nữa. Anh thường mỉm cười nhiều hơn – một nụ cười thực sự thoải mái và vui vẻ. Anh thường xuyên để ý tới người con gái đó hơn. Anh cũng trở nên “xấu xa” hơn. Anh thực sự thay đổi… Không lẽ…
Phòng khách nhỏ bé ấy sao hôm nay lại trở nên to lớn thế. Xuân thấy có chút gì đó gượng gạo.
Cạch…
Cô đặt ba li nước xuống bàn rồi lùi ra xa, đứng một bên, ái ngại nhìn ba người con trai kia.
- Bố, mẹ em đi làm hết rồi. Các anh ngồi chơi nhé, em đi nấu cơm. – cô nói.
- Này, khách đến mà bỏ đi chỗ khác à? – Triệt chặn lại.
- Nhưng mà, nhà tớ làm có gì vui. – cô nhìn cậu.
- Dẫn tớ lên phòng cậu đi. – Triệt kéo tay cậu lại.
- Không. Phòng tớ nhỏ làm. – cô lắc đầu.
- Anh cũng muốn lên xem. – Vũ cười cười nói.
- Không được. – cô lắc đầu dữ dội.
- Thôi nào. Chỉ làm tham quan một tí thôi mà. Có gì để giấu à? – Vũ cười gian.
- Không. Chỉ là em thấy cho con trai vào phòng nó kì kì. – nó thú thật.
- Trời ạ. Tớ vào phòng cậu đầy thôi mà. – Triệt nói.
- Nhưng…được rồi, chỉ 1 phút thôi đó. – cô nhăn mặt đồng ý.
Không biết điều đó có ngốc quá không. Cô vừa đi vưa suy nghĩ, theo sau là ba dáng người dỏng cao của ba người con trai kia. Vũ và Triệt có vẻ hào hứng thích thú lắm nhưng Phong lại khác. Chỉ im lặng và mỉm cười.
Căn phòng nhỏ bé của Xuân hôm nay đã chật cứng bởi ba người con trai cao to kia. Cô nhăn mặt đứng ngoài cửa nhìn vào.
Phong bước vào thật chậm, ánh mắt lướt nhẹ khắp phòng, khẽ nở một nụ cười bí ẩn.
Vũ và Triệt tỏ ra cực kì hào hứng. Phòng cô đã được dọn dẹp trước khi cô đi chứ bình thường nó cũng không sạch sẽ lắm đâu.
Triệt bắt đầu lục lọi tập album mà cô đã cất công “giấu” tít ở trên kệ sách kia. Nó làm cô phát hoảng, vội chạy vào giật lại nhưng đã quá trễ khi cả ba người họ cùng gián mắt vào tấm hình “xấu xí” nhất của cô ngay ở đầu tập album – tấm chụp cô lúc bị chét đầy kem lên mặt nhân ngay sinh nhật lần thứ 10 của cô.
Toàn thân đơ ra. Vừa xấu hổ, vừa bực mình, cô giật ngay tập album đó lại. Mặt nhăn nhó liếc nhìn cả ba. Đặc biệt khi là Triệt. Khuôn mặt đang cố nhịn cười của cậu càng làm cho cô tức điên hơn mà thôi.
- Này, cậu tò mò quá đó. – cô nói.
- Dễ thương quá à. Cho tớ xem với nào. – Triệt đang cố với tay giật tập album đó.
- Mơ, không cho. – Cô giấu vội ra sau.
-Đúng đó. Anh cũng tò mò. Đúng không Phong. – Vũ đá chân Phong cái, cười đểu anh.
- Đi nào, không thì đừng trách đó. – Triệt đe dọa.
- Không cho. Mọi người chỉ bào vao xem một chút thôi mà. Cái này không được.
- Cậu chắc chứ? – Triệt cười đểu.
Xuân gật đầu, ánh mắt cương quyết, giấu vọi quyển album ra sau.
Cậu nhìn cô cười đều rồi nhanh như chớp vòng tay ra sau kéo cô lại và cố gắng giật lấy quyển album đó.
Bị khóa tay lại kiểu đó khiến cô cảm thấy khó chịu nhưng không thể buông ra được vì trong đó còn có rất nhiều điều cô có chết cũng không thể cho ai thấy. Cứ như thế hai người cứ giằng co mãi.
Nếu như Xuân cảm thấy khó chịu thì ngược lại, Triệt lại thấy rất thú vị vì kiểu này chẳng khác gì đang “ôm” nhau cả.
Đó cũng là điều mà những người ở ngoài như Vũ và Phong nghĩ. Vũ thì chỉ thích thú quan sát nhưng Phong thì khác. Mặt anh sa sầm lại, bước nhanh tới bên cạnh hai người họ tách Triệt ra khỏi Xuân, anh kéo vai của cả hai và cố gắng đẩy họ ra xa.
Bị kéo như vậy Triệt thì bị mất đà lùi về sau. Xuân đang được đà lùi ra sau này lại thêm “lực tác động” của Phong khiến cô té ngược ra sau nhưng lại bị Phong giữ vai làm cô ngã cũng không được mà đứng cũng không xong.
Phong thấy vậy vội xoay người ra đỡ nhưng lại bị mất đà ngã chúi vào cả cô. Cả hai nằm đè lên nhau trông thật buồn cười.
Vừa xấu hổ vừa quê, Phong đứng dậy và định kéo cô đứng dậy luôn nhưng cô đã từ chối, đứng thẳng người và lùi ra xa khỏi “tầm ảnh hưởng” của hai người kia.
- Không cho là không cho. – Xuân nói với giọng có chút tức giận rồi bỏ đi nhanh ra khỏi phòng.
Căn phòng đó trở nên im lặng tới đáng sợ. Phong và Triệt tránh nhìn ánh mắt của nhau. Cả hai đều nhận ra là mình là đùa hơi quá.
Còn Vũ thì khác, anh lại tỏ ra “hơi” hứng thú với màn “tranh giành” mỹ nhân lúc nãy của hai người mặc dù nó cũng không hẳn là thế. Anh cười cười vỗ vai cả hai rồi lôi cả hai xuống nhà.
Triệt và Phong im lặng, lê từng bước theo Vũ xuống nhà. Họ cảm thấy thật lúng túng, không biết phải đối mặt với cô như thế nào.