Tình Yêu Quý Tộc

Chương 27




Đã 3 ngày sau cái ngày hôm đó. Giờ Xuân đã cảm thấy đỡ hơn nhưng vẫn còn hơi mệt, cô có thể đi lòng vòng quanh khuôn viên rộng lớn của bệnh viện. Không khí ở đây rất thoải mái nên cô cảm thấy mình cũng đỡ hơn nhiều. Vươn vai rồi ngồi xuống băng ghế ở phía trước.

- Cậu khỏe rồi chứ? – một giọng nói quen thuộc ở đằng sau làm cô giật mình nhưng không phải vì ngạc nhiên mà là vì sợ. Cô nhận ra giọng nói đó là của ai – không ai khác chính là Triệt.

-…..... – cô im lặng không nói gì mà cố gắng không quay mặt lại đằng sau.

- Tớ xin lỗi…tớ….- anh thở dài không nói lên lời.

- …. – cô vẫn im lặng không nói gì.

- Tớ đã quá ích kỉ khi kéo cậu vào rắc rối của gia đình tớ. – anh nói với vẻ hối hận cực độ. Lúc này, cô mới có phần hơi chú ý. Vì cô cảm thấy có vẻ như cậu ấy có một bí mật nào đó rất đau lòng.

- Tại sao cậu lại ghét bố cậu như thế? – cô lạnh lùng hỏi với vẻ thờ ơ nhưng thực ra là đang rất quan tâm.

-…. – bây giờ tới lượt anh im lặng nhìn vào khoảng không.

- Tớ thấy ông ấy rất yêu cậu mà. – cô nhẹ nhàng nói.

Anh không nói gì mà chỉ mỉm cười cay đắng. “yêu sao? Cái người đàn ông máu lạnh đó mà cũng biết “yêu” sao? “ anh thầm nghĩ.

- Cậu hãy nói chuyện với ông ấy một lần đi. Có lẽ, ông ấy còn việc gì đó chưa nói.

- Thôi. Cậu đi nghỉ đi. Cậu chưa khỏe hẳn đâu. – anh lảng tránh trả lời của cô.

- Đừng trốn tránh mãi như thế. Rồi cũng sẽ có ngày cậu phải nói chuyện trực tiếp với ông ấy thôi. – cô nói rồi đứng dậy bỏ đi thẳng không quay đầu lại nhìn anh lần cuối.

Dựa lưng vào băng ghế, Triệt khẽ thở dài. Tâm trạng của cậu có vẻ khá hơn vì Xuân đã ổn hơn nhưng tâm trạng của cậu lúc này thực sự không tốt. Cậu không muốn nhắc tới cái người được gọi là “bố” của cậu. Cậu ghét ông ta. Và có lẽ cậu cũng sẽ mãi mãi ghét ông ta thôi.

………………….

Ngồi co ro trên chiếc giường của mình, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, Xuân suy nghĩ mông lung một vài điều gì đó. Lúc này cô thấy mọi thứ khó hơn cô nghĩ, cô không ngờ 3 người kia không đồng ý về nhà Chính là vì lí do riêng. Cô bắt đầu thấy chán nản, cô không muốn tiếp tục làm việc này nữa. Cô luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng thật ra cô không mạnh mẽ như bên ngoài của mình. Khẽ thở dài rồi gục mặt vào chiếc gối, cô hét thật to để trút hết buồn phiền.

- Có chuyện gì không ổn sao? – một giọng nói quen thuộc vang lên làm cô giật mình.

Nhìn về phía người ấy, cô không khỏi ngạc nhiên. Trước đây, mỗi lần cô buồn, người mà luôn đến đầu tiên là Phong nhưng lần này lại là Băng. Lau vội giọt nước mắt khóe mắt, cô nhìn anh đáp:

- Dạ, không.

- Thật sao? – anh nhẹ nhàng bước tới gần cô rồi ngồi xuống bên giường của cô.

Thật ra, cô cảm thấy có vẻ như từ sau cái ngày “hôm đó” anh có vẻ quan tâm tới cô hơn và ít lạnh lùng hơn hẳn. Không biết có phải là do anh cảm thấy hối hận không hay đơn thuần chỉ là cảm giác của cô.

- Dạ vâng. – cô mỉm cười nói.

- Ừm. đây là công việc của cô sắp tới. – anh nói đưa cho cô một sấp giấy. Quả là người của công việc, lúc nào cũng mang theo công việc.

- Dạ vâng. – có nói, tay cầm lấy sấp giấy đó. Nhìn vào một lúc rồi cô hỏi:

- Có lễ hội hoa nữa sao ạ? Sao lần trước em lại không thấy?

- Ừm, đó là do mọi người góp thêm. Năm nay, sẽ có thêm hiệu trưởng của trường Will và trường Kin đến tham dự.

- Ủa, Will là trường nữ sinh còn Kin là trường của nam sinh mà. Sao tự dưng lại đến dự lễ hội của trường ta. – cô thắc mắc.

- Trường ta, Will và Kin là 3 trường có quan hệ mật thiết với nhau. Theo truyền thống hằng năm, thì lễ hội sẽ được tổ chức tại một trường nào đó và năm nay là trường của ta. – anh giải thích.

- À, thế thì bận lắm đây. Nhưng lễ hội sắp tới rồi, liệu có chuẩn bị kịp không ạ?

- Tất nhiên việc đó không quan trọng vì trường ta luôn có một vườn hoa trong trường, chúng ta có thể tận dụng nó. – Băng nói trong khi đang bật laptop. – nhưng giờ là phải chọn kiểu trang trí nữa.

Im lặng và suy nghĩ một hồi, cô nói:

- Hay là ta trang trí theo kiểu vòm hoa ấy ạ. Ở cổng sẽ là vòm hoa các bạn nữ sẽ thích lắm, bên trong các căn phòng sẽ để một vài những bó hoa nhỏ. Dọc theo sân trường ta cũng trang trí sao cho như đang ở trong một khu rừng thiên nhiên mang theo hơi hướng phương tây. Y như là nơi dành cho thần tiên ấy. – cô nói một tràng , vì cô thích đọc truyện nên hơi bị nhiễm ^^.

- Ý kiến không hay nhưng tạm ổn. – Băng nhận xét.

- Đừng khó tính như thế. Thời gian sắp tới rồi. Hay là cứ lấy ý kiến đó đi. – Minh bước vào phòng nói.

- A, ủa, em chào anh. – Xuân ngạc nhiên nói.

-Ừm, em đỡ chưa? Trốn việc mấy ngày rồi ha. – Minh đùa.

- Em xin lỗi mà. – cô cười hối lỗi nói.

- Ừm, thế phải phạt em thôi. – Minh xoa đầu em nói.

Cô không nói gì mà chỉ cười trừ.

- Được rồi, quay về công việc. Được thôi. Chúng ta sẽ lấy ý kiến đó và sẽ chỉnh sửa một chút. Xuân, em sẽ lo phần chọn hoa đi. – Băng nói.

- Ừm, được đấy. – Minh đồng tình.

- Nhưng mà…dạ vâng, dù gì em cũng là người rảnh rỗi nhất hội học sinh mà. – cô cười nói