Tình Yêu Quý Tộc

Chương 1131




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********


Thấm thoát ngày sinh nhật của Băng cũng tới. Cả ngày hôm đó Xuân bứt rứt không yên. Cầm món quà trong tay nhưng không có cách nào để tặng cho anh cả. Suột ngày ở trong tầm mắt của Huy, cô không biết phải làm sao, mà chính cô cũng không thể mở lời xin Huy được.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Thành ra cả ngày cô cứ đứng ngồi không yên. Hơn thế nữa, cô có nhận được thiệp mời dự sinh nhật của Băng kèm theo một tấm thiệp từ anh. Trong lòng có chút hạnh phúc khi anh nhớ tới mình như thế nhưng thật khó để cô có thể đến đó.

Ngắm nhìn tấm thiệp mời trong tay, cô càng thấy lòng mình nặng nề hơn. Không phải vì muốn tới một nơi xa hoa như thế, đơn giản vì nơi đó có anh.

Cất tấm thiệp đó trở lại cặp, lê từng bước rời khỏi hành lang của khu nhà B. Dù không thể tới bữa tiệc đó nhưng cô vẫn hi vọng có thể gửi cho anh món quà nhỏ cô đã chuẩn bị cho anh. Nếu giờ cô lén chạy qua khu A tìm ai đó gửi món quà cho anh có được không nhỉ?

Nhìn bầu trời đang ngả dần về phía màu cam quen thuộc của buổi chiều tà, cô càng có thêm động lực. Nếu có bị Huy bắt gặp, cô cũng mặc kệ, chỉ cần món quà này có thể tới tay Băng là được rồi. Nhưng bước chân chưa kịp rời khỏi khu B, cô đã bị chặn lại.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Đó là Hiển và Thiên. Mỗi lần gặp họ thì y như rằng sẽ có việc gì đó và cô sẽ bị kéo đi theo họ. Hôm nay thì không được. Kế hoạch vừa được lên, chưa kịp thực hiện không thể bị phá hủy như thế được.

-Chào…có chuyện gì sao? – cô nén lại sự lo lắng trong lòng mình, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hết sức có thể.

-Sao thế? Định đi đâu à? Đây đâu phải đường đi về? – Thiên chậm rãi tiến trước mặt cô.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

-Tôi…có chút việc. – cô trả lời.

-Bỏ hết, hôm nay cô phải đi theo chúng tôi. – Hiển không vòng vo nói thẳng mục đích của mình tới đây.

-Đi đâu chứ? Tại sao tôi phải đi? – cô bất mãn với thái độ đó của hai người kia.

-Nơi mà chắc chắn cô không thể từ chối. – Thiên cười như có như không.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

-Ý anh là sao? – cô thấy ngờ.

-Không phải trên tay cô đang cầm tấm thiệp mời đó sao? – Thiên nhìn cô chăm chú.

-Sinh nhật của Băng?

-Và cũng là của Huy nữa, không phải sao? – Thiên cười lạnh.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

-Tất nhiên rồi, chỉ là tôi không nghĩ Huy sẽ chịu đến đó, anh ấy…không phải rất ghét nó sao? – cô vẫn chưa hết ngạc nhiên.


-Đã từng. – Thiên cười nhạt.

-Tại sao? – cô hỏi.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

-Không ai thực sự hiểu rõ cậu ấy cả. – Hiển nhún vai chen vào.

-…..

-Đi thôi, sắp trễ rồi. – không để cô nói tiếp, Hiển kéo tay cô đi thẳng về phía nhà gửi xe. Thiên cũng lẳng lặng đi theo sau.

Thật sự anh cũng không hiểu tại sao Huy phải đến đó. Tạo cơ hội cho người con gái đó và Băng gặp mặt. Làm như thế thì Huy sẽ cảm thấy thoải mái hơn? Hay chỉ càng thêm đau lòng? Càng ngày, anh càng không thể hiểu được suy nghĩ của Huy rồi.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

………….

Khung cảnh thơ mộng, những bàn tiệc buffet được bày ra ngoài trờ, giữa vườn hoa vào buổi đêm. Tiếng nhạc du dương trầm bổng nhẹ nhàng khiến con người thấy thoải mái và vui vẻ. Những tốp người đứng cạnh nhau, tụm ba tụm bảy cùng bàn tán về những chủ đề nào đó đang được chú ý.

Tiếng bàn tán càng xôn xao hơn khi có sự xuất hiện của năm người cháu của chủ tịch tập đoàn AJ. Khuôn mặt điển trai. Dáng người cao ráo, mạnh khỏe trong bộ vest lịch lãm.

Ngay khi họ xuất hiện, dường như ánh mắt của các cô gái đều hướng về họ một cách không điều kiện. Làm sao có thể cưỡng lại những người con trai hoàn hảo như thế. Gia thế, tài năng, diện mạo đều thuộc hàng xuất sắc. Phải là người con gái may mắn lắm, tài giỏi lắm mới có thể lọt vào mắt xanh của họ.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Bầu không khí đột ngột trở nên kì lạ, khi có sự xuất hiện của bốn người nửa. Dáng người nhỏ bé của cô gái kia lọt thỏm dưới sự cao lớn của ba chàng trai kia. Đặc biệt là người con trai ở đứng ở giữa. Khuôn mặt lạnh lùng mang theo chút nguy hiểm.

Anh hiên ngang kéo người con gái đi theo mình tiến về năm người anh em họ của mình. Khóe môi ẩn hiện nụ cười thách thức, trêu trọc.

Khoảnh khắc anh đứng đối diện người con trai kia. Hai khuôn mặt giống nhau như đúc chỉ là biểu cảm của họ lúc này hoàn toàn trái ngược nhau.

-Chào mọi người, xin lỗi vì đã đến trễ. – Huy bình thản nói trước sự ngạc nhiên của những người đang ở trước mặt mình.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

-Chào anh. Đã lâu không gặp. – Duy là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, vui vẻ nở nụ cười, bắt tay chào hỏi với Huy.

-Đã lâu không gặp. – Huy nghiêng đầu chào hỏi.

-Thật bất ngờ vì hôm nay anh tới đó. – Triệt nở nụ cười hào hứng nhìn anh chăm chú.

Cậu đối với Huy là hết sức kính nể. Từ bé, anh và cậu suốt ngày chơi cùng nhau nên tình cảm rất tốt. Chỉ tới khi anh mười lăm tuổi, đột ngột bỏ đi không nói không rằng và cũng ít về nhà nên Triệt dường như không thể liên lạc gì với anh. Hôm nay gặp anh ở đây, đúng là rất vui.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Huy cũng thoải mái chào hỏi với Triệt và cả mấy người khác. Xuân im lặng đứng đằng sau, quan sát Huy. Lần đầu tiên thấy anh cười nhiều như thế. Đúng là kì lạ. Rõ ràng anh không ghét tất cả mọi người. Dường như mọi xích mích đều liên quan tới Băng.

Hơi liếc nhìn Băng, cô bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh nhìn mình. Cô khẽ nở nụ cười chào, anh đáp lại bằng cái nhìn đầy yêu thương. Được gặp anh thật tốt.

-Hôm nay đến, tôi có mang theo một người, chắc ai cũng biết. – cô giật mình khi bị Huy kéo mình đẩy về phía trước. Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô vừa thấy buồn cười, vừa thấy ngại ngùng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

-Chào mọi người. Vẫn còn nhận ra em chứ. – cô mỉm cười chào hỏi.

-Cái con bé này, tưởng mất tích luôn rồi chứ. – Vũ bất ngờ vươn tay véo má cô như để trừng phạt.

-Làm sao em quên được chứ. – cô mỉm cười, hai tay nhẹ xoa hai bên má vừa bị anh véo cho đau điếng.

-Lâu không gặp, em vẫn khỏe chứ? – Phong kìm nén niềm hạnh phúc đang dâng lên trong lòng mình, bình tĩnh tới bắt tay cô.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

-Tất nhiên rồi. – Huy bất ngờ chen vào tỏ ý khó chịu.

-Thật bất ngờ khi cậu đến, lâu không gặp. – đối với Triệt nó càng khiến cậu hào hứng hơn. Đã rất rất lâu rồi, cậu không thể gặp cô. Điều đó thật khủng khiếp. Ngay lúc này, cậu chỉ muốn chạy lại và ôm chặt lấy cô nhưng…điều đó là không thể.

-Chào em. – Băng mỉ cười, đi đến, vừa định đưa tay chào, Huy chen vào. Không khách sáo hất tay anh ra, không cho cô và anh tiếp xúc.

Băng vừa định lên tiếng phản đối nhưng chợt im lặng khi có sự xuất hiện của một ông lão cao tuổi. Theo sau, còn có rất nhiều người nữa. Trong đó có cả bố mẹ của Triệt với nhìn theo vẻ kính cẩn của họ và những người xung quanh, cả sáu người con trai này. Nếu cô đoán không lầm thì đó là chủ tịch tập đoàn AJ và là ông nội của sáu người bọn họ.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Từ xa, cô chỉ nhận ra đó là một người đàn ông rất hiền lành. Nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt phúc hậu khiến cho ai cũng cảm thấy gần gũi, thân thiết. Mái tóc bạc trắng đã in hằn lên bởi dấu vết của thời gian. Áp lực của cuộc sống ngày trước, của thời gian đè nặng lên dáng người đi hơi khom khom của ông nhưng vẫn không làm mất đi vẻ khoan thái, cùng phong thái đĩnh đạc của một người thành công.

Ông chậm rãi đi lên trên bục, ánh mắt từ từ lướt khắp khán phòng rồi dừng lại ở phía những người cháu của mình. Khóe mắt ẩn hiện ý cười hài lòng khí nhận ra người cháu thứ sáu của mình. Trong lòng có chút bất ngờ, khi thấy sự có mặt đầy kì lạ của nó nhưng ngay lập tức ông hiểu ra lí do khi nhận ra cô bé đứng cạnh nó. Nụ cười càng hiện rõ hơn.

Đã lâu không gặp nhưng cô bé đó vẫn thế. Vẫn đôi mắt sáng ấy, vẫn giản dị, mộc mạc nhưng đáng yêu như thế. Đúng là không thể xem thường sức ảnh hưởng của cô bé. Có thể khiến mấy đứa cháu cưng của ông cũng phải “ngã mũ chào thua” như thế này thì quả là đáng nể.

-Chào tất cả mọi người. – giọng ông dõng dạc vang lên mang theo một sức hút mạnh mẽ khiến ai cũng phải lắng nghe.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Mọi người im lặng, chờ đợi lời nói tiếp theo của ông.

-Rất vui vì sự có mặt của mọi người tại bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi của cháu tôi. – ông tiếp tục.


Tất cả vẫn im lặng, duy chỉ có Xuân là không ngừng liếc ngang liếc dọc nhìn hai Băng và Huy.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

-Tại sao lại là hai mươi. Em tưởng cả hai chỉ mới mười tám chứ? – cô thì thầm với chính mình.

-Đã có một thời gian cả hai ra nước ngoài sống nhưng sau đó về nước, cần phải một thời gian để thích ứng với môi trường nên cả hai đều nhập trễ hơn mọi người một chút. Hơn nữa cả hai đều đang học đại học rồi. – Phong tới gần cô và giải thích. Anh muốn gần cô một chút cho vơi chút nổi nhớ.

-Sao không ai nói gì với em? Em thấy cả hai đều đi học và… - cô vẫn có chút nghi ngờ. Thảo nào, cô thường xuyên thấy cả Băng và Huy không thường xuyên lên lớp vào những giờ học.

-Vậy tại sao, cả hai vẫn ở đây? – cô hỏi.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

-Chỉ vì thích. Việc học đại học đâu bắt buộc lúc nào cũng phải ở trên lớp nên cả hai dành thời gian làm những việc mình thích, ví dụ như ở trường của chúng ta chẳng hạn. – Duy cũng đi tới bên cạnh cô.

Cô im lặn một lúc lâu, vừa tự trách mình vừa suy nghĩ về hai người đó. Cô chưa bao giờ thực sự tìm hiểu rõ về họ. Cả hai dường như còn chút gì đó xa lạ với cô.

-Lên đây nào, Băng, Huy. – giọng ông vang lên, chứa đựng cả tình yêu thương và tự hào trong đó.

Băng hơi liếc nhìn Huy rồi từ từ bước lên trước. Huy bực dọc dõi theo dáng người của Băng không hề che dấu ánh mắt chán ghét nhưng bắt gặp đôi mắt trong veo đang nhìn anh của người con gái đó. Trong lòng có chút bối rối.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Suy nghĩ một hồi, Huy cũng bước lên sân khấu cùng Băng. Hai người đứng cạnh nhau đúng là không khỏi khiến người khác phải nhầm lẫn.


Dáng người cao rao, khỏe khoắn toát lên vẻ lịch thiệp, trang nhã trong bộ vest lịch lãm. Hai khuôn mặt giống nhau như tạc, cả kiểu tóc cũng có chút giống nhau. Từ họ toát ra vẻ lạnh lùng, khó gần đặc biệt là Huy nhưng càng như thế cuốn hút. Đôi mắt đen sâu đầy mê hoặc không hẹn cùng hướng về một phía.

-Tôi xin giới thiệu đây là hai người cháu của tôi. Băng và Huy. – ông chậm rãi nói.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

-Chào mọi người, cảm ơn vì đã đến dự sinh nhật của tôi và em trai tôi. Mong mọi người cảm thấy hài lòng về nó. – Băng cũng mỉm cười chào hỏi. Riêng chỉ Huy im lặng không nói gì mà chỉ lườm mắt nhìn mọi người và tất nhiên cũng không ai phàn nán gì việc đó.

-Vậy xin tuyên bố, bữa tiệc bắt đầu. – giọng của chủ tịch vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề đó đi.

Tiếng nhạc bắt đầu nổi lên. Không khí cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn. Mọi người đi vòng vòng chào hỏi, trò chuyện cùng nhau. Dù hôm nay là sinh nhật của Băng và Huy nhưng những thành viên khác trong gia đình cũng không kém phần nổi bật. Mọi người bu quanh, sun xoe nịnh nọt, không lúc nào ngớt.

Băng và Huy tất nhiên vẫn là trung tâm của mọi sự chú ý. Cả hai bị bao vây bởi những kẻ giàu có, bợ đỡ. Băng vẫn duy trì vẻ mặt bình thường nhưng Huy thì không như thế, sắc mặt của anh càng ngày càng lạnh, càng khó chịu.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

-Chào cậu Băng, chúc mừng sinh nhật. Có chút món quà nhỏ tặng cậu. – một gã đàn ông mập mạp hồ hởi chào đón, theo sau là cô con gái cưng của gã, trên tay cầm theo một chiếc hộp đựng một chiếc đồng hồ bạc hết sức sang trọng. Vẻ ngoài toát lên đẳng cấp của nó.

-Cảm ơn ông. – Băng lịch sự mỉm cười đáp lại, ra hiệu cho người mang cấ giúp món quà.

Ánh mắt cũng không liếc nhìn cô con gái xinh đẹp của gã khiến hắn có chút thất vọng, vội vàng can ngăn. Nhìn từ ngoài, Huy cười lạnh. Anh không ham muốn gì món quà đó. Nếu là những thứ liên quan tới tiền thì nhà anh đâu thiếu, phải không nào? Chỉ là có chút không hài lòng khi nhìn thấy những kẻ đó dám bỏ lơ mình vì Băng.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

-Như thế có chút khiếm nhã không nhỉ? Hôm nay đâu phải là sinh nhật của một mình anh ấy phải không? – Huy nhấm nháp li sâm banh, khóe môi ẩn hiện nụ cười khinh khỉ.

Lời nói của anh như một đòn giáng xuống người đàn ông đó. Trong lòng chợt nổi lên chút lo sợ. Thật ngu ngốc khi không chú ý tới Huy. Điều đáng nói là hôm nay đi, anh chỉ mang theo một món quà. Chiếc đồng hồ này không phải rẻ, lại thuộc hàng hiếm có, khó khăn lắm mới mua được một cái nên đâu nghĩ tới chiếc thứ hai. Hơn nữa, trước giờ, chưa bao giờ thấy Huy xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật nào, nay lại bất ngờ tới khiến gã không biết phải làm sao. Cả hai đều đang là cháu cưng của chủ tịch, đều có thể là ứng cử viên sáng giá cho chức vụ cao nhất. Không thể làm mất lòng ai cả.

Không chỉ mình gã mà những người xung quanh cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy. Không nghĩ tới sự có mặt của Huy hôm nay, nên không phải ai cũng chuẩn bị hai món quà. Không thể bảo cả hai dùng chung một món. Như thế là bất lịch sự, sẽ để lại ấn tượng không tốt cho anh em nhà họ. Như thế sẽ không mang lại ích lợi gì cho họ cả.

Chỉ một lời nói của Huy đã khiến mọi người rơi vào tình cảnh bức bí như thế này, quả thật đáng sợ. nhờ thế mà anh mới có cơ hội để bỏ đi khỏi đám nịnh bợ này. Vừa định sải bước bỏ đi, một người đàn ông khác vội vàng lên tiếng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

-Cậu đừng lo, chúng tôi sẽ gửi cậu một món quà cậu mà cậu thích. – ông ta có chút bối rối.

-Món quà tới sau sao? Xin lỗi, tôi không có hứng, hơn nữa…thứ tôi thích, các ông không thể tặng được đâu. – anh hừ lạnh một tiếng rồi thẳng thừng bỏ đi, để lại cho những kia tâm trạng nặng nề, lo sợ.

Nhìn theo dáng người cao lớn đó bỏ đi, Băng có chút lúng túng. Huy luôn là vậy. Thẳng thắn một cách độc ác như thế. Anh cũng nhân cơ hội đó, xoay người bỏ đi. Anh không muốn dành thời gian cả buổi hôm nay bên cạnh những người này. Anh muốn ở cạnh cô. Đó mới là món quà anh thực sự muốn. hôm nay, anh phải cảm ơn Huy thật nhiều, nhờ Huy anh mới có cơ hội gặp cô.

Ánh mắt chợt trầm xuống khi nhìn thấy cô đang đứng cạnh Huy. Cô hơi liếc mắt nhìn anh mỉm cười chào nhưng rồi nhanh Huy lôi đi. Lòng anh càng nóng, càng hốt hoảng vội vàng chạy đi nhưng rồi lại bị kìm lại bởi đám người xung quanh và cả người đàn ông anh vẫn gọi là cha.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

.........

Xuân lững thững bước chân theo Huy ra xa khỏi khu ồn ào đó. Dáng người cô độc của anh đứng giữa khoảng trời cao rộng như lọt thõm trong đó chỉ là sự cô đơn, lạc long. Lúc nãy, cô có nghe chút đoạn hội thoại giữa Băng, Huy và những người kia. Băng vẫn luôn ân cần, đúng mực như thế. Cô cảm thấy thật tự hào về anh.

Còn về Huy, cô chỉ cảm thấy có chút gì đó thật tội nghiệp. Phải, dường như không ai quan tâm tới anh. Họ chỉ chuẩn bị một món quá dành cho Băng, cứ như là họ đã quên sự tồn tại của anh. Ngay cả cô cũng thế. Không hẳn vì quên mà vì không muốn và cũng không nghĩ tới nó. Trong lòng có chút áy náy khi thờ ơ như thế. Dù sao có vẻ như Huy đã thay đổi, cô cũng không thể giữ mãi trong lòng những suy nghĩ không tốt về anh. Vì rốt cuộc thì, Huy giống như là một người đáng thương hơn là đáng ghét.

-Này, cô đứng đây một mình được không? – Huy đột ngột dừng lại, quay qua nhìn cô chăm chú.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

-Vâng, không sao. Nếu anh có việc gấp thì cứ đi. Tôi không sao. – cô hơi liếc nhìn anh.

-Ừ, vậy đi. – Huy có chút bực bội với thái độ thờ ơ đó của cô nhưng rồi cũng không thèm nói thêm gì nữa mà quay lưng bỏ đi tới chỗ của Thiên và Hiển, chưa kể là cả hai đang ở cùng ông nội. Việc gặp mặt này cũng là ý của ông. Là người anh kính trọng, tất nhiên không thể cãi lại lời của ông rồi.

Cô ngoái nhìn dáng người của Huy đi thật xa rồi mới ngồi xuống băng ghế gần đó. Đã lâu rồi, cô không ở đây. Bữa tiệc tổ chức ngay tại đây, cô cũng có thấy thoải mái một chút. Nằm ngửa đầu nhìn bầu trời cao vời vời với những vì sao lấp lánh xa xôi. Đầu óc thư thái, thả hồn theo những dòng suy nghĩ trước đây.

Nhớ tới những gì đã xảy ra từ khi cô mới tới nơi này. Nhớ cách cô gặp những người con trai đó, nhớ tới khó khăn cô đã trải qua, nhớ cả những kỉ niệm đẹp mà cô đã trải qua và cả Băng. Tất cả trôi qua thật nhanh, thật vội vàng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Bao kỉ niệm như một thước phim quay chậm, lần lượt được gợi lại khiến cô vừa thấy hạnh phúc vừa thấy trống vắng. Nhất là trong tình cảnh hiện tại, khi cô đang lưỡng lự không biết phải làm sao.

Cô vốn dĩ không nghĩ mình sẽ nhẹ dạ với Huy nhưng giờ cô lại làm thế. Chỉ là những gì đang xảy ra, khiến cô thấy anh không phải là người đáng ghét như mọi người thấy. Cô cảm thấy thật tội nghiệp cho anh.

Dòng suy nghĩ dừng lại khi có tiếng bước chân của ai đó đang tới. Vừa nhìn thấy người đó, cô chợt sững người. Bao cảm xúc trở nên hỗn độn, ngỡ ngàng trước sự có mặt của người đó.


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!