Xào xạc…
Tiếng lá cây rì rào trong gió hòa lẫn là tiếng của chim thú đang chào đón một ngày mới. Không khí trong lành, mát mẻ khiến tâm trạng con người cũng thấy thoải mái.
Dọc hành lang có tiếng bước chân đều đều chậm rãi của một người con trai. Khóe môi ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt đầy thích thú. Lần đầu tiên qua khu B, đúng là có chút hào hứng. Nếu không vì cô gái đó anh cũng không có ý định ghé qua. Chỉ là dạo này quá bận rộn khiến anh lỡ mất lần gặp cô mấy bữa trước nên giờ muốn đến tận đây để gặp mặt cô. Cũng đã lâu lắm rồi không gặp, anh nhớ cô nhiều lắm. Đã lâu rồi không được nhìn nụ cười của cô, không được nghe giọng nói của cô.
Anh từ bỏ không phải vì tình cảm của anh không đủ lớn mà đơn giản chỉ vì cô tôn trọng tình cảm của cô. Anh nợ cô nhiều thứ, anh không thể làm điều gì khiến cô phải bối rối hay khó xử nữa. Mặc dù, điều anh làm cũng không làm anh thoải mái mấy.
Bước chân đột ngột khựng lại khi bắt gặp người nào đó ở khúc rẽ. Hai ánh mắt chạm nhau, nét bất ngờ thoáng qua nhưng rồi biến mất, chỉ còn lại nét bình thản trong cả hai. Duy cưỡi thầm, thật không ngờ có ngày sẽ gặp lại người con trai ấy trong tình cảnh như thế này. Đã lâu lắm rồi không gặp nhau, người đó có gọi là thay đổi nhiều không nhỉ? Hay vì anh đã quá quen với khuôn mặt này rồi nên anh không cảm thấy xa lạ chút nào?
- Đã lâu không gặp? Anh vẫn khỏe chứ? – Duy mỉm cười, đưa tay định bắt tay nhưng rồi chợt nhận ra nó vô ích nên đành rút lại.
- Chào cậu, lâu không gặp. – Huy lạnh lùng trả lời.
- Anh vẫn như ngày nào. Có cần như thế không? – Duy vẫn giữ nụ cười trên khóe môi.
Băng và Huy đúng là khác nhau một trời một vực. Dù là anh em sinh đổi nhưng tính cách khác nhau, cách nói chuyện cũng khác nhau. Với Băng thì cả hai như là hai người bạn đồng trang lứa nhưng đối với Huy thì không. Lúc nào cũng xa cách, khó gần như thế này.
- Nghe nói dạo này cậu nổi tiếng lắm, có thời gian rảnh rỗi để tới đây sao? – Huy nhếch mép cười.
- Cũng phải nhưng đôi khi vẫn nên dành thời gian cho mình chứ. – Duy cười bình thản.
- Phải, vậy khu B có điều gì khiến cậu dành chút thời gian ít ỏi của mình để đến đây sao? – Huy lườm anh đầy khó chịu.
- Này, có cần nghiêm trọng thế không? Chỉ là một cô bé nhỏ thôi mà. Anh đâu cần khó tính như thế?
- Cô bé?Tôi có biêt người đó không? – Huy nhướn mày hỏi.
- Chắc là có rồi. Sao, định không cho em gặp à? Đừng khó tính như thế chứ? – Duy cười nhàn nhạt.
- Cậu đang có ý định gì?
- Anh và Băng giống nhau rồi đấy. Gồng mình để giữ lấy một thứ cho riêng mình.
- Cậu nói thế là ý gì? Đừng so sánh tôi với anh ta. – Huy quát lên đầy tức giận.
- Anh thật chẳng thay đổi. được rồi, không đôi co nữa. Em phải đi. Đừng lo, không có ai có ý định cướp cô ấy ra khỏi đây đâu.
- Cậu dám? – Huy lườm anh đe dọa.
- Còn tùy. – Duy nhún vai, bình thản lướt qua Huy rồi đi thẳng.
Có phải là người con gái đó có ma lực gì không? Tại sao ai đến gần cô đều bị cô làm cho ngơ ngẩn như thế này. Phải quan tâm, phải dõi theo cô một cách vô điều kiện dù cho kết quả thu lại chỉ là thất vọng. Chính anh cũng thế còn gì. Không phải sao?
Lững thững bước đi dọc hành lang vắng vẻ nơi đây, để cho lòng trống trãi, tự mình suy nghĩ về một điều vẩn vơ nào đó. Bao ngày mệt mỏi thế nhưng hình ảnh của cô vẫn cứ luẩn quẩn mãi trong đầu. Thật không ngờ anh yêu cô tới mức đó. Tại sao? Tại sao anh lại yêu cô như thế? Yêu cô để rồi chấp nhận buông tay, nhìn cô đi về phía người con trai khác. Là anh đã quá cao thượng rồi sao? Nhưng có lẽ là không, vì trong thâm tâm, anh vẫn muốn níu kéo cô tay, vẫn mong cô hạnh phúc khi được ở bên mình chứ không phải là người khác.
Bước chân dừng lại trước cửa thư viện. Nếu như an đoán không lầm thì cô sẽ ở đây. Hai nơi yên tĩnh, vắn vẻ nhất của khu B mà cô có thể ở là thư viện và sân thượng. Và tất nhiên anh đoán không sai.
Người con gái ấy gục đầu lên bàn, đôi mắt lim dim ngái ngủ, khuôn mặt có chút nhợt nhạt, không còn hồng hào như trước. Trong lòng bỗng dâng lên chút cảm giác xót xa, tội nghiệp. Tiến lại gần và ngồi xuống cạnh cô, an him lặng ngắm nhìn cô chìm vào giấc ngủ.
Đột ngột anh ước mình giống như hoàng tử, có thể đánh thức công chúa dậy bằng một nụ hôn nhưng lúc này thì anh không thể làm điều đó. Làm sao anh nỡ đánh thức cô dậy chứ. Cũng đã trưa rồi, nhìn chồng sách bên cạnh cô, chắc hẳn đã học hành chăm chỉ lắm nên giờ mới mệt như thế.
Cứ thể, anh để thời gian trôi qua trong im lặng. Anh giơ tay vuốt thật nhẹ mái tóc dài của cô, khẽ vén vài lọn tóc đang lòa xòa trên khuôn mặt. Dường như dù đang ngủ nhưng cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện của ai đó nên mở mắt ra.
Bất ngờ cô bật dậy, hét lên và lùi lại nhưng vì vướng chiếc ghế nên loạng choạng ngã về phía sau. Anh cũng hốt hoảng đứng dậy, vươn tay vòng ra sau kéo cô về phía mình.
Một phút để cả hai bình tĩnh trở lại. Cô nhìn anh vẫn chưa hết ngạc nhiên nhưng trong lòng vẫn không giấu được niềm vui sướng khi nhìn anh như thế này.
- Sao lại nằm đây ngủ thế này? – anh hỏi.
- Không có gì đâu ạ. Lâu không gặp anh. – cô nhìn anh cười trìu mến.
- Ừ, lâu không gặp, dạo này có khỏe không? – Duy đứng dựa vào thành bàn, đối diện với cô.
- Có, em khỏe. – cô mỉm cười.
- Nói dối, thế sao mặt mũi xanh lè thế này. – anh xoa nhẹ mái đầu của cô như một hành động quen thuộc.
- Anh nói qua rồi, mặt mũi em thế này mà bảo xanh lè. – cô lè lưỡi trêu trọc.
- Dám cãi anh sao? – anh giả bộ tức giận véo nhẹ má cô một cái.
- Sao anh lại tới đây?
- Vì anh muốn thăm em, lâu rồi không gặp. hôm trước em tới nhưng anh lại không có nhà.
- Nhưng anh tới khu này, liệu có ổn không? –
- Yên tâm, không ai dám đụng tới anh đâu. – Duy bật cười.
- … - cô mỉm cười.
- Có ai làm khó em không? – Duy vuốt nhẹ mái tóc của cô.
- Không…không có ai cả. – cô lắc đầu có chút gượng gạo.
- Vậy sao? – anh cười nhạt.
- Thật mà. – cô cúi đầu gật.
- Ừ…
- Lâu không gặp, nhìn anh khác quá. Dạo này anh thế nào rồi? Mọi việc vẫn ổn chứ? – cô quan tâm hỏi thăm.
- Tất nhiên, anh mà. Đây, quà cho em. – anh chìa ra một chiếc đĩa CD mới toanh.
- Là album mới chưa ra mắt của các anh à? Sao lại cho em? – cô nhìn nó đầy thích thú.
- Quà mà. Hàng hiếm đó, đừng cho ai biết đó. – anh mỉm cười.
- Được sao? Em cảm ơn nhiều. – cô vui vẻ cầm lấy.
- Nhớ giữ cẩn thận đó.
- Em biết mà. – cô cất chiếc CD vào cặp rồi quay lại nói chuyện với Duy.
Đã lâu không gặp nên cả hai có rất nhiều chuyện để nói. Mãi lúc sau vì Duy có việc nên đành phải đi trước nếu không chắc phải nói đến sáng mai mới hết chuyện.
Duy cũng đi rồi, cô cũng tỉnh táo rồi nên tốt nhất là quay lại việc học. Dạo này có nhiều chuyện khiến cô phải suy nghĩ quá, nên cũng có chút chểnh mảng.
Hiện tại, cô đang khá rảnh nên như thế lại hay. Vừa nghĩ cô đi về phía kệ sách để tìm kiếm mấy cuốn sách hóa đại cương.
Nhún lên để với một cuốn đang ở trên cao nhưng vẫn không thể chạm đến nó, đột ngột có một cánh tay vươn ra, lấy nó xuống. Theo quán tính, cô xoay người với theo quyển sách nhưng rồi chợt khựng lại khi bắt gặp người con trai ấy ở phía sao.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua cô rồi quay đi, trên tay anh là quyển sách mà cô cần. Điều này khiến cô bối rồi, không biết phải làm sao.
- Cần quyển này sao? – anh lật lật vài trang xem xét.
- Vâng. – cô gật đầu.
- Không phải nó hơi quá cao so với chương trình của cấp 3 sao? – anh liếc mắt hỏi.
- Nhưng nếu hiểu cặn kẽ vấn đề thì sẽ nhớ lâu hơn là chỉ học thuộc lòng công thức. – cô đáp lại.
- Ừ. – anh gật đầu không nói thêm gì nữa mà đưa cô luôn quyển sách đó.
- Cảm ơn. – cô nhận lấy, trong lòng có chút lúng túng.
- Đến giờ trưa rồi, đi ăn thôi.
- Nhưng tôi vẫn chưa đói.
- Tại sao cứ phải cãi lời tôi vậy? – anh lườm mắt nhìn cô.
- Tôi…chỉ là, tôi đang muốn đọc sách. – cô hơi lùi lại khi nhìn anh tức giận như thế này.
- Không nói nhiều, đi nhanh. – anh gằn giọng.
- Nhưng…
- Sao?
- Tôi…đợi một lát, để tôi đi lấy cặp. – cô vội vã chạy đi lấy cặp mình rồi ngoan ngoãn theo anh ra khỏi thư viện.
Tiếng bước đều đều vang vọng khắp dọc hành lang rộng lớn. Cả hai duy trì khoảng cách, người con trai đi trước, người con gái theo sau. Không ai nói với ai lời nào vì vốn dĩ giữa cả hai đâu có một điểm chung, một suy nghĩ chung gì chứ. Cứ im lặng như thế này lại hay.
Nhưng trong thâm tâm của anh lại không muốn thế. Anh không muốn giữa anh và cô luôn là khoảng cách nhưng lại không có cách nào để xóa tan nó. Vì cô mà anh trở nên yếu đuối đến ngớ ngẩn như thế này. Đúng là đáng xấu hổ mà.
- À, cảm ơn anh mấy bữa trước. – cô đột ngột vươn tay kéo tay áo của anh lại, khiến anh có chút giật mình.
- Lý do? – anh vẫn giữ nét lãnh đạm trên khuôn mặt.
- Tôi…
- Huy, tới rồi à? Đợi mãi, đói quá. – lời nói của cô bị Hiển chặn lại, không kịp nói thêm gì cả.
Phải dũng cảm lắm cô mới dám mở lời với Huy. Cô đơn giản chỉ là muốn cảm ơn anh. Suốt mấy ngày qua, anh đã chăm sóc cô khi ốm, dù nó không hẳn là quá ân cần, chu đáo nhưng nó là hơn cả mong đợi ở một người lạnh nhạt và độc ác như Huy. Hơn nữa là anh cũng gây thêm phiền phức cũng như không đe dọa cô, nhất là cuốn video đó cũng được giữ bí mật. Việc anh đối xử với tốt với cô đột ngột như thế này, theo một cách nào đó, cô vẫn chưa quen. Cảm giác có chút lạ lẫm, kì lạ nhưng cũng không phủ nhận rằng giờ cô cũng cảm thấy thoải mái hơn khi ở cạnh anh.
Không thật thường, hung dữ như trước mà đôi khi rất nhẹ nhàng. Nó làm cô nhớ tới Băng, nhớ tới cử chỉ quan tâm ấy của anh. Ai nói hai anh em họ khác nhau? Phải, cô cũng đã từng nghĩ thế nhưng giờ cô đã nhận ra nhiều điều khác.
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng lại rất dễ phân biệt. Nghe có vẻ lạ như thế thôi nhưng đó là sự thật. Ánh mắt của Huy quá lạnh lùng, quá đáng sợ so với Băng nên chỉ cần nhìn qua cũng đã biết được ai là ai. Khi ở cạnh Huy, cô nhận ra anh giống Băng một cách lạ lùng. Hai anh em có những thói quen hằng ngày rất giống nhau. Ánh mắt của cả hai…dường như đều cùng thiếu thốn một điều gì đó, mà khiến người khác cũng phải tiếc nuối.
Có phải là cô bị ám ảnh bởi họ quá nhiều nên giờ cô lại thấy cả hai giống nhau không?
Khẽ thở dài, cô lắc đầu tự trấn tĩnh lại bản thân mình rồi bước vào căn phòng nơi mà Huy vừa bước vào. Đây là phòng ăn đặc biệt dành cho Huy và bạn của anh ở khu B. Nó sang trọng chẳng kém gì khu A cả, có khi lại hơn nữa ấy chứ. Nhất là đối với Huy thì không ai dám làm anh phật lòng, nghiễm nhiên anh có được đặc quyền thế này chứ.
- Vào chỗ nhanh lên. Cô định bắt bọn tôi đợi sao? – giọng nói lạnh nhạt của Huy khiến cô phải vội vàng đi về chỗ ngồi.
- Xin lỗi. – cô trả lời qua loa rồi ngồi xuống chỗ cạnh Thiên, đối diện Huy. Đây là chỗ còn sót lại duy nhất mà cô có thể ngồi. Không thoải mái chút nào khi phải ngồi đối diện Huy như thế.
Bữa ăn bắt đầu ngay sau đó. Người phục vụ bê lên từng món, từng món một, chẳng mấy chốc bàn đã đầy đồ ăn. Hiển có lẽ vì đã nhịn đói lâu rồi mà cậu ngấu nghiến ăn, thức ăn thì gắp lia lịa không ngớt. Trái ngược với bạn mình, Huy và Thiên tỏ ra từ tốn hơn. Chậm rãi ăn lần lượt hết các loại thức ăn trên bàn. Dáng vẻ rất tao nhả, thưởng thức.
Chỉ riêng có cô là không, chỉ vừa ăn mấy miếng cô đã không muốn ăn nữa. Không phải vì thức ăn không ngon mà do cô mới khỏi ốm, vị giác chưa trở lại hơn nữa…ăn cùng ba người con trai này đúng là khó có thể ăn một cách thoải mái được. Giờ cô chỉ muốn đứng dậy và đi ngay ra ngoài, chỉ tiếc là cô không đủ dũng cảm.
- Thức ăn không ngon sao? – giọng nói lạnh nhạt của Huy khiến cô phút chốc cứng đờ người.
- Không…không phải… - cô lắc đầu.
- Vậy tại sao không ăn. – anh nghiêm mặt hỏi.
- Xin lỗi…chỉ là, tôi không muốn ăn. – cô lắc đầu.
- Không muốn? Cô có thể tự quyết định sao? – anh quắc mắt nhìn.
- Nhưng…
- Được rồi, cô ấy mới ốm dậy, có thể vị giác chưa tốt, không muốn ăn là phải. – Thiên chen vào giải vây.
- Hừ…vậy sao. – Huy thả lỏng người.
Thiên quay qua nói gì đó với người phục vụ, một lúc sau họ mang ra một chén cháo đầy. Lúc này cô không thể từ chối được nữa, mà chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn phần thức ăn mới được đưa ra của mình. Chén cháo có vẻ đơn giản nhưng ăn rất ngon nên cũng không khó khăn lắm trong việc giải quyết hết nó.
Cùng lúc đó, cô không nhận ra ánh mắt hài lòng của người đối diện mình. Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn, ngoan ngoãn ăn hết phần ăn của mình, khóe miệng ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt của cô, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Nghĩ một lúc, anh gắp thêm cho cô chút rau và vài món nhè nhẹ vào chén của cô. Đáp lại anh là ánh mắt ngạc nhiên của cô nhưng anh lại tỏ ra thờ ơ, không quan tâm đến nó mà quay lại trò chuyện cùng Hiển.
Cô cùng im lặng, không nói thêm gì, chấp nhận ăn phần thức ăn mà Huy gắp cho mình. Những cử chỉ quan tâm này của Huy, cô có chút thấy gượng gạo, khó tin nhưng cũng không muốn hỏi lại anh. Có thể là trong một khoảnh khắc nào đó, anh thấy tội nghiệp cho cô hay hối hận vì đã đối xử không tốt với cô.
- Dạo này cô đỡ hơn chưa? – Thiên nói thầm với cô.
- Đỡ? – cô hơi thắc mắc trước câu hỏi của anh.
- Không phải tuần trước cô còn ốm sao? – Thiên bình thản trả lời.
- À, cảm ơn anh quan tâm, tôi đỡ rồi. – cô trả lời có chút gượng gạo vì không ngờ anh lại quan tâm.
- Quan tâm? – anh cười khẩy.
- ……
- Người quan tâm phải là người khác mới đúng. – anh cười nhạt.
- Người khác?
- Không phải cô cũng nhận ra sao? – Thiên hơi hướng mắt về người con trai ngồi đối diện cô.
- ……. – cô im lặng.
Xuân trầm mặc, đúng là anh quan tâm cô nhiều hơn trước. Cô không thể lí giải tại sao cả nhưng cũng không thể từ chối hay làm gì cả. Dần dần cũng quen với thái độ lúc nóng lúc lạnh của anh. Chỉ là vẫn không thể gần được thôi. Nếu cứ như thế này, thì bao giờ cô mới có thể khiến anh quay trở về?
- Này, lâu rồi chúng ta không đi Bar, hôm nay đi không? – giọng Hiển có chút hào hứng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nơi đây.
- Cũng được. – Thiên cười nhàn nhạt hưởng ứng.
- Bar? Được thôi? Phải không? – Huy nhìn cô chằm chằm rồi nói.
- Tôi… - cô nhìn Huy khó hiểu, tại sao lại hỏi cô.
- Đúng thế. – anh đáp lại.
- Tôi…tôi không đến những nơi đó. – cô lắc đầu. Cô trước giờ luôn là một người con ngoan trò giỏi, chưa bao giờ dám có ý nghĩ sẽ đặt chân tới quan Bar cả.
- Cô nghĩ là mình có thể từ chối sao? – anh lườm cô đầy bất mãn.
- Nhưng tôi chưa bao giờ tới đó cả. Tôi không thích. – cô kiên quyết lắc đầu.
- Tại sao?
- Nó…không tốt. – cô ngập ngừng…vì trên phim cô thấy đa số các quán Bar đều không tốt.
- Đừng lo, sẽ không có gì là không tốt nếu cô không đi xa khỏi bọn này. – Hiên bật cười, chen vào.
- Nhưng...
- Được rồi, sẽ không có gì xảy ra cả. Đừng trêu đùa với sự kiên nhẫn của tôi. – sắc mặt Huy thay đổi mang phần đáng sợ hơn.
- Đi thôi nào. – Thiên bật cười trước thái đó có phần độc đoán của Huy, không nói không rằng đứng dậy, lôi kéo mọi người đi theo, xoa dịu bầu không khí nặng nề giữa hai người kia.
- À khoan, đâu thể ăn mặc như thế này. – Hiển dừng lại, cười khẩy.
- Cũng phải. – Thiên cười theo, Huy cũng thế chỉ có mình cô là không hiểu chuyện gì.
Căn phòng ồn ào, náo nhiệt. Tiếng nhạc vang vọng mang theo hung phấn cho tất cả những người đang có mắt ở đây. Ánh đèn mờ ảo càng kích thích sự hung phần của mọi người lắc lư theo điệu nhạc.
Bất chợt, cả căn phòng im ắng trong một khoảnh khắc. Bốn bóng người ung dung bước chậm rãi vào quán bar.
Dáng người cao ráo, khỏe khoắn, đầy thu hút của ba người con trai kia ngay lập tức thu hút tất cả ánh mắt của mọi cô gái có mặt ở đây. Khoác lên mình bộ đồ hợp thời, càng làm cho họ toát lên vẻ sang trọng, sự khác biệt đáng kinh nể. Đặc biệt là người con trai ở giữa. Vóc dáng hơn người, khuôn mặt trầm lạnh nhưng đầy cuốn hút. Nét mặt bất cần phảng phất chút trống vắng càng khiến các cô gái phải động lòng hơn.
Lọt thỏm giữa 3 dáng người cao ráo ấy là một cô gái. Dáng người có chút nhỏ bé so với các anh. Dù không gọi là tuyệt đẹp nhưng càng nhìn càng bị cuốn hút. Chiếc váy xếp tần đen, áo thun ba lỗ kết hợp áo khoác giả da đen, giày cao gót, chiếc vòng kiểu phù hợp với trang phục. Mái tóc dài nhuộm vàng nâu, uốn nhẹ buộc xéo làm cô vừa nữ tính nhưng cũng rất cá tính. Khuôn mặt mang nét gì đó bình thản, xa cách.
Dường như mọi ánh mắt đều tập trung vào họ nhưng không ai tỏ vẻ mặn mà với nó, mà lẳng lặng đi về một phía bàn trống trong một góc khuất.
Vừa ngồi xuống, Xuân đã thầm thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu đến nơi thế này tâm trạng có chút căng thẳng nhưng cũng hết sức tò mò, không nén được mà nhìn ngó xung quanh. Đôi tay vô thức nắm chặt thành ghế. Cô không biết rằng từng cử chỉ của mình đều được người con trai kia quan sát và khắc sâu trong đầu từ lúc nào.
Người phục vụ đến và đưa thực đơn cho mọi người, riêng cô thì không biết gì nên chỉ nhìn nó mãi mê không thể chọn được gì. Huy cười nhẹ trước biểu hiện của cô rồi giật lại quyển menu và quay qua nói gì đó với người phục vụ.
Lúc sau thì người quá quay lại với bốn ly và một dĩa trái cây to. Màu sắc của bốn ly rất khác biệt, nhìn rất bắt mắt. Hiển nhâm nhi một ít rồi đi theo mấy cô gái vừa đến ra sân nhảy. Xuân nhìn bóng của Hiển khuất dần trong đám đông rồi quay lại với bàn hiện tại. Cô do dự nhìn ly của mình, không biết nó là gì? Có rượu không nhỉ? Uống vào có say không? Chưa bao giờ cô uống nó cả.
- Không sao đâu. Chỉ là nước trái cây, pha chút rượu nhẹ thôi. Uống vào không say đâu. – Thiên ở bên trầm giọng nói.
- Vậy sao? Cảm ơn. – cô đáp lại, có hơi liếc nhìn Huy một chút. Dù gì đây cũng là món anh giới thiệu cho cô.
Thiên cười nhạt trước thái độ xa cách của hai người kia. Suy nghĩ một lúc rồi anh đứng lên, để mặc hai người này ngồi cạnh nhau. Cô đã cố tạo khoảng cách chẳng lẽ Huy cũng cứ im lặng để cô làm thế. Vậy kết quả thì người thiệt là ai chứ?
Ngay khi Thiên vừa đi, bầu không khí ở đây lại càng rơi vào tình trạng nặng nề. Có cái gì đó, cứ đè nén lên cả hai. Xuân không biết nói năng gì, cứ ngồi nhâm nhi dĩa trái cây từ từ coi như một cách để tránh phải nói chuyện với Huy.
Cô càng thấy gượng gạo hơn khi nhận ra mình đang ngồi cạnh anh. Trong lòng có chút lo lắng, khẩn trương vì cô vốn đã sợ anh từ trước rồi.
Ngồi im lặng cũng có cái hay, có thể nhìn ngắm mọi thứ xung quanh mình, suy ngẫm về nó. Quan sát Huy một lúc, thấy anh dường như rất quen thuộc với nơi này. Từ nãy giờ, có rất nhiều lời mời mọc từ các cô gái có vẻ khá thân với anh nhưng anh đều lắc đầu cương quyết từ chối. Nhìn họ mặt mày tối sầm, xấu hổ rời đi nhưng không quên ném cho cô ánh mắt không mấy thiện cảm. Cô cũng không quan tâm lắm, chỉ là có chút tội nghiệp họ khi bị từ chối thẳng thừng như thế dù họ không xấu nếu không muốn dùng từ đẹp.
- Tại sao anh lại từ chối hết lời mời của họ? – cô tò mò, quay qua hỏi anh.
- Vậy cô ngồi đây một mình được không? – anh nhìn cô, đáy mắt ẩn hiện chút cười rồi mới đáp lại câu hỏi đó.
- Không, tất nhiên là không. – cô vội vã trả lời. Ngồi một mình ở nơi xa lạ và có vẻ nguy hiểm này thì thà ngồi cạnh anh còn tốt hơn nhiều.
Anh hài lòng với phản ứng của cô, chậm rãi nhâm nhi ly rượu của mình và quan sát từng hành động của cô. Dáng người nhỏ bé, ngồi cạnh anh, liên tục nhấm nhổm, ngó ngang xung quanh một cách hiếu kì khiến anh liên tưởng tới mấy đứa trẻ khi đến một nơi lạ lẫm.
- Mọi người hay tới đây lắm sao? – cô liếc mắt nhìn anh hỏi. Nơi này có vẻ xa xỉ và ồn ào, có phần nào không phù hợp với con người anh.
- Phải. Đã từng. – Huy đáp.
- Vậy sao? Tại sao lại là nơi này? – cô nhăn nhó khi tiếng nhạc ồn ào kia ngày càng lớn.
- Vì nó yên tĩnh. – anh bình thản trả lời.
- Yên tĩnh? – cô trợn mắt nhìn anh. Anh đang nói đùa phải không? Đây là nơi yên tĩnh sao?
- Nơi mà không ai quan tâm tới mình, có thể ở giữa nhiều người nhưng không ai làm phiền. Dù ồn ào nhưng không phải nghe những lời mình ghét. Không phải yên tĩnh sao? – anh nhàn nhạt nói.
Cô hiểu phần nào ẩn ý trong anh. Ồn ào nhưng yên tĩnh, yên tĩnh nhưng ồn ào. Những thứ tưởng chừng trái ngược nhưng lại vẫn tồn tại điều gì đó giống nhau. Vốn dĩ trong mâu thuẫn không hẳn là hoàn toàn trái ngược nhau.
Nghe anh nói như thế, lòng cô có chút tội nghiệp thông cảm cho anh. Có lẽ anh đã quá cô đơn trong suốt một thời gian dài rồi. Có phải đó là lí do khiến anh trở nên hung dữ, khó gần như thế. Cô đã từng thắc mắc tại sao anh lại ra ngoài sống riêng từ khi mới lớp mười lăm, mười sáu tuổi. Điều gì khiến anh phải làm như thế?
- Sao thế? Mệt à? – anh quay qua nhìn sắc mặt trầm tư của cô, có chút lo lắng.
- Không…không sao. – cô hơi giật mình, cuống quýt trả lời.
- Hay thức uống không hợp?
- Không, nó ngon lắm, cảm ơn anh. – cô cười gượng gạo.
- Ừ.
- Anh uống gì vậy? – cô vội đổi đề tài.
- Muốn thử không? – anh cười dịu dàng đưa ly của mình cho cô.
Vốn định từ chối nhưng thấy thái độ cương quyết của anh, cô có chút lúng túng rồi cũng đón lấy. Chậm rãi đưa lên miếng nhấp thử nhưng nhanh chóng nhăn mặt trả lại cho anh. Nó không giống như cô tưởng. Nó cay, nóng và đắng quá. Dù chỉ nhấp một ít nhưng mùi rượu vẫn cứ bám mãi đầu lưỡi và lan tỏa đến tận óc.
- Sao thế? Không ngon à? – anh bật cười.
- Không ngon. Cay quá. – cô nhăn mặt.
- Đúng là trẻ con. – anh nói thầm với chính mình.
- Anh nói gì cơ? – cô hỏi.
- Không có gì. – anh đáp ngắn gọn rồi rút từ túi áo mình ra một gói thuốc lá, từ từ rút ra một điếu rồi đưa lên miệng trong khi mắt đang tìm kiếm chiếc bật lửa trên bàn.
- Tại sao anh lại hút thuốc? – cô nhìn chăm chú vào điều thuốc của anh.
- Vì sao lại không được hút? – anh dừng mọi động tác lại.
- Vì nó không tốt cho sức khỏe. – cô ngước nhìn anh và đáp.
- Ai quan tâm chứ? – anh bật cười. Khỏe hay không có ai quan tâm tới anh chứ?
- Sao lại không? Tôi nghĩ sẽ có người quan tâm anh. Mỗi người sinh ra, đều sẽ có một người nào đó luôn sẵn sàng để quan tâm và yêu thương họ. – cô đáp, trong mắt có ý cười khi nghĩ về Băng.
- Vậy sao?
- Thật mà. Vì thế, anh đừng cố tự mình làm hại mình như thế. – cô vô thức cười với anh.
- Cô đang quan tâm tôi?
- Tôi…chỉ là góp ý thôi. Nếu anh không thích thì thôi vậy. – cô hơi giật mình, có khi nào cô đã đi quá đà khiến anh khó chịu.
- Ừ…vậy thôi. – anh cười nhạt, cất điếu thuốc trở về bao. Anh cũng có chút ngạc nhiên, không hiểu sao lại đi nghe lời cô như thế này.
Cô nhìn anh cười nhẹ. Nụ cười trong trẻo như làn gió xuân ấm áp thổi vào tâm hồn vốn lạnh lẽo của anh khiến anh có chút ngây ngốc. cô cười thật đẹp. Vừa dịu dàng, vừa mộc mạc nhưng lại rất cuốn hút. Anh cũng đáp lại bằng cái nhìn dịu dàng, đầy…yêu thương của mình.
- Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút. – cô nói với anh rồi đứng bật dậy, chạy đi mất hút.
Cô bỏ chạy vì anh. Cái nhìn ấy của anh, nó giống Băng quá. Nó khiến trái tim cô đập loạn nhịp. Nó làm cô nhớ tới Băng, nhớ cả cử chỉ ần cần anh dành cho cô giống như…Huy đã làm cho cô. Rốt cuộc thì tại sao là cô cảm thấy cả hai anh em họ càng ngày càng giống nhau nhiều như thế này.
Ngồi một lúc cho đầu óc bình tĩnh lại một chút, cô mới đứng dậy đi ra khỏi nhà vệ sinh. Vừa đi cô vừa hít thở thật sâu để giữ tinh thần nhưng lại không để ý mà vô tình va phải một gã say rượu đang chếch choáng đi về phía mình.
Hơi giật mình một chút rồi ngay lập tức lấy lại vẻ mặt ban đầu, Xuân cúi đầu xin lỗi, sau đó nhanh chóng lách mình đi khỏi chỗ đó nhưng đột ngột người đàn ông xa lạ đó vươn tay túm cô lại không cho đi mà còn làm ầm ĩ cả lên nữa.
- Này em gái, đi đâu thế. Một mình à? Có cần anh giúp vui cho không? – cái giọng nói lè nhè của một gã say cùng mùi rượu nồng nặc phả ra từ hơi thở của hắn khiến Xuân thấy khó chịu.
- Xin lỗi, không cần, tôi đi với bạn. – cô cố giữ nét mặt lạnh lùng đáp lại, tay vẫn cố sức rút về.
- Thôi nào, đi với anh, anh sẽ làm em vui. – gã không đoái hoài gì tới lời nói của cô mà hung hăng kéo tuột cô về phía hắn. Cái tay không ngoan ngoãn vòng qua ôm eo cô một cách tự nhiên.
Xuân giật mình, càng giãy giụa mạnh hơn để thoát khỏi tên đàn ông háo sắc này. Nhưng ở nơi quá ồn ào này, dường như cũng không ai chú ý mấy tới tình cảnh của cô. Có mấy người thấy nhưng cũng giả lơ quay đi như không biết gì. Đầu óc ngày càng hoảng loạn khi mùi rượu của hắn liên tục phả vào người cô.
Thân thể của cô bị hắn lôi đi về một hướng nào đó mà cô cũng không rõ. Nỗi sợ trong lòng dâng lên, một bóng đen quá khứ lại hiện về khiến cô khiếp sợ với chính sự yếu đuối của bản thân mình, sợ tất cả.
Đầu óc cô quay cuồng, gào thét. Tìm kiếm ai đến cứu mình. Là ai đây? Huy? Liệu anh có đến giúp không cơ chứ?
Đột ngột toàn thân bị một lực rất mạnh kéo giật ra khỏi vòng kìm kẹp của gã đàn ông kia, rồi ngay lập tức rơi vào lồng ngực to lớn, chắc khỏe của một người con trai nào đó. Hơi ngước nhìn anh, một thoáng ngẩn người. Thì ra là Huy thật sao?
- Mày là thằng nào, đừng xía vào chuyện tốt của tao. – gã say rượu kia lèm bèm, tay chân mua loạn xạ, khuôn mặt ửng đỏ vì tức.
Không nói không rằng, Huy giáng thẳng vào mặt hắn một cú đấm trời giáng làm hắn ta ngã lăn ra đất. Ngay lập tức, hành động đó thu hút sự chú ý của nhiều người. Cả đám xúm xít lại xem xét tình hình.
- Mày có biết tao là ai không? – hắn loạng choạng mò dậy, tay chân múa máy điên cuồng, khuôn mặt càng ửng đỏ vì giận.
- Mày là ai không quan trọng. Tốt nhất là đừng nên đụng đến cô gái này. – giọng anh lạnh lẽo, chứa đầy ý đe dọa.
- Tao cứ đụng ấy thì sao? Mày tưởng tao sợ à? – hắn nhếch mép cười, tay vươn ra định chạm vào cô nhưng Huy đã nhanh chóng kéo cô lùi về sau, lấy thân mình ra chắn trước.
- Đừng bao giờ xem thường lời cảnh cáo của tao. – ánh mắt anh lóe lên tia độc ác.
Không nói không rằng hung hăng tiến tới đánh thẳng vào mặt hắn một cú nữa. Không dừng ở đó, anh càng rat ay mạnh hơn, khiến hắn ta không kịp trở tay, chỉ biết co rúm người lại sợ hãi.
Không biết từ đâu Thiên và Hiển chạy tới, nhưng cả hai chỉ đứng nhìn không ai có ý định ngăn cản. Vì họ biết, Huy đang rất giận dữ. Mỗi lần như thế, Huy lại càng giống như một con thú hoang khó kìm chế, ra tay vô cùng tàn nhẫn và dứt khoát. Nhìn qua đã sợ rồi chứ đừng nói có ai dám ngăn cản, chỉ sợ bị vạ lây.
- Anh mau cản anh ấy lại, nếu không ông ta bị gì thì sao? – cô lắc tay Thiên cầu cứu. Dù gã đàn ông đó có làm nhiều điều không tốt nhưng làm như thế này là quá đáng rồi.
- Không thể.
- Tại sao chứ? Các anh đùa gì vậy? – cô càng hốt hoảng hơn.
- Cậu ấy đang rất giận đấy. – Hiên nghiêm túc nói.
- Các anh… - cô ngạc nhiên trước thái độ thờ ơ của hai người đó. Họ là bạn, tại sao lại không thể ngăn cản.
Càng nghĩ cô càng không thông suốt, đầu óc càng rối bời. Một phút nóng vội, cô chạy lại ôm lấy cánh tay đang hạ xuống của Huy trước khi Thiên và Hiển kịp cản lại. Kết quả là, cô nhận của Huy một cú đánh khá mạnh nhưng cô không quan tâm.
- Dừng lại đi. Anh say rồi đó. Sẽ có chuyện xảy ra đó. – cô hốt hoảng nhìn anh giải thích. Đôi mắt trong veo nhìn anh van nài, khiến anh có chút dừng lại.
- Cô đang cứu kẻ định làm hại cô đấy. – giọng Huy lạnh lùng.
- Anh ta nhận đủ rồi. Anh dừng lại đi. – giọng cô run rẩy chứa đựng cả sợ hãi, lo lắng trong đó.
- Tôi chưa giải quyết xong. – anh lườm cô đầy đe dọa, vươn tay định gạt cô qua một bên.
- Đủ rồi. Hắn nhận đủ rồi. anh dừng tay lại đi, chúng ta về. – giọng cô nhẹ nhàng nhưng lại có uy lực rõ ràng.
Huy khựng lại. “Chúng ta”? Cô nói là “chúng ta”? Có phải cô đã không còn ghét anh nữa. Có phải cô bắt đầu chấp nhận anh? Chỉ hai từ ngắn ngủi đó thôi cũng làm trái tim anh thấy ấm áp lạ thường. Bao buồn bực, giẫn dữ chợt vơi đi dù trong lòng vẫn không thể nguôi ngoai hết, nhất là khi tên kia dám đụng chạm tới cô như lúc nãy. Càng nghĩ chỉ càng làm anh sôi máu.
- Được rồi, chúng ta về. Mọi việc ổn thỏa rồi. – Thiên chen ngang, ra hiệu cho Xuân và Hiển dẫn Huy đi ra, để anh ở lại giải quyết đống hỗn độn này.
- Hừ. – Huy bực dọc nhưng cũng đành đi theo hai người kia.
Phải đi ra khỏi cánh cửa đó, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng cùng hai người kia, trong khi đợi chiếc ô tô ra đón. Trái tim vẫn còn đập nhanh vì những việc vừa xảy ra. Lần đầu tới quán Bar đã xảy ra chuyện. Đây quả thật là một nơi không tốt đẹp gì rồi.
- Nãy cô gan thật đấy, dám xông vào chắn ngang đòn của Huy? Có trúng không? – Hiển nhìn cô có chút kinh nể.
- Không. Tôi ổn. – cô cười nhẹ lắc đầu. Nói là thế nhưng lúc nãy đúng là có trúng ngay vai. Cú đám đó quá đáng sợ. Đến giờ tay cô vẫn còn tê, vai phải còn đau nhói như trước, mãi mà không thuyên giảm.
- Lần sau còn dám làm thế, đừng tưởng tôi không dám đánh cô. – Huy nhìn cô đầy bực tức nhưng cô chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt.
Cuộc hội thoại giữa ba người kết thúc. Chiếc xe ô tô cũng vừa tới, Thiên cũng vừa ra. Cả bốn người leo lên chiếc xe đó. Hiển ngồi một mình ở phía trước. Băng ghế sau, Huy vào trước rồi tới cô và Thiên. Lúc ngồi xuống, Thiên vô tình đụng phải vai phải khiến cô đau nhói lên, không kìm được mà kêu thành tiếng. Ngay lập tức, Huy nhìn cô chằm chằm khiến cô có chút hoảng sợ.
Suốt cả một chặng đường, không ai nói gì, cứ thế cho tới khi đến nhà Huy. Anh và cô bước xuống và vào thẳng nhà. Anh cũng không có ý định mời ai vào cả.
Riêng Xuân, cô chỉ lẳng lặng theo anh suốt chẳng đường. Không hiểu sao, cô cứ có cảm giác là anh đang giận mình. Lí do gì chứ? Cô đã làm gì sai sao?
Bất ngờ, toàn thân cô bị nhấc bổng lên. Chưa kịp hiểu gì, Huy vác ngược cô, đi thẳng một mạch lên phòng anh rồi đặt cô xuống giường thật nhẹ nhàng.
- Cởi áo ra. – giọng anh lạnh lùng ra lệnh.
- Anh…anh định làm gì? – cô hốt hoảng trước lời nói của anh. Rốt cuộc thì anh muốn gì đây?
Không phải nói lần thứ hai, anh thẳng tay kéo tuột chiếc áo khoác da khỏi người cô. Đập vào mắt anh là một mảng thâm tím nhạt màu trên vai phải của cô. Trong lòng có chút áy náy, khó chịu.
Anh nhẹ nhàng kéo vai áo phải của cô xuống để xem kĩ vết thương lúc nãy anh lỡ tay đánh trúng cô nhưng cô lại càng khiến cô, khẩn trương, sợ hãi.
- Ngồi yên ở đây. – anh ra lệnh rồi tự mình đứng dậy, bước đi, mãi lúc sau quay lại với một hộp thuốc nhỏ trên tay. Cô nhận ra ý tốt của anh nên vội vàng từ chối.
- Không cần đâu. Cái nay sẽ nhanh khỏi ấy mà. – cô vội vàng đứng dậy nhưng lại bị anh kéo xuống. không nói không rằng nhẹ nhàng xoa thuốc lên vao cô.
Cử chỉ ân cần, nhẹ nhàng khác hẳn con người hung dữ, độc đoán lúc nãy làm cô có chút lúng túng không biết nên phải làm gì? Đâu mới là con người thật của anh? tại sao anh lại đối xử tốt với cô như thế này.
- Đỡ đau chưa?- giọng anh nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy xa cách
- Cảm ơn anh. tôi…tôi đỡ rồi. – cô vội vàng kéo áo lại, chỉnh trang quần áo ngay ngắn rồi đứng dậy chào anh, xin phép về phòng trước.
- Lần sau đừng làm việc nguy hiểm như thế. – anh nghiêm khắc mắng.
- Tôi…sẽ không có lần sau đâu. – cô cúi đầu, cười nhẹ rồi vụt chạy. Không thể ở cạnh anh thêm nữa. càng ngày, cô càng bị nhầm lẫn như thế này. Cô không thể…
…………….
Tiếng nhạc ồn áo, náo nhiệt khuấy động tâm trạng của tất cả mọi người. Một người con gái đứng trong một góc khuất của căn phòng, nhâm nhi ly cocktail vừa mới mang ra. Dáng người dỏng cảo, đầy quyến rũ thu hút biết bao sự chú ý của nhiều chàng trai ở đây. Nhưng cô không quan tâm.
Điều khiến cô thấy hứng thú lúc này là chuyện khác. Ánh mắt sắc lạnh hướng về gã đàn ông đang ngồi lầm bầm chửi rủa người vừa đánh hắn xong. Khóe môi không nén được nụ cười nhàn nhạt đầy hiểm độc.
Đã lâu rồi không đi tới đây, không ngờ lại bắt gặp chuyện vui thế này. Quả là không phí phạm chút nào. Trong đầu thoáng chốc nghĩ lên một điều gì đó không mấy tốt đẹp nhưng cô hài lòng vì nó. Sắp có nhiều điều thú vị xảy ra rồi.
- Này, đi điều tra cho tôi một chút. – giọng cô đều đều mang chút nguy hiểm.
- Vâng, thưa cô chủ. – một người đàn ông bất ngờ xuất hiện phía sau lưng rồi nhanh chóng biến mất.
Để lại người con gái ấy tiếp tục đứng một mình. Khóe môi không ngừng cười khi nghĩ về điều gì đó. Tưởng tượng tới kế hoạch đó, cô càng thấy hài lòng hơn nhiều. Sắp rồi, sắp có thể thực hiện lời nói trước đây của cô rồi.