Tình Yêu Quý Tộc

Chương 108




Sáng sớm tỉnh dậy, khẽ vươn vai, vặn mình để bớt đi chút uể oải sau giấc ngủ dài. Người con trai ấy chậm rãi bước xuống giường và đi về phía cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm ra, hơi nheo mắt khi bắt gặp những tia nắng sớm đang vươn mình qua cửa sổ.

Dáng vẻ lười nhác, khoan khoái tận hưởng chút không khí trong lành của sớm mai. Đôi mắt đen thong thả lướt nhìn xung quanh. Cũng lâu rồi, anh ít để ý tới nơi mình đang ở như thế này. Chính anh cũng không rõ là có phải nơi này đã thay đổi quá nhiều nên anh cảm thấy xa lạ hay vốn dĩ nó đã xa lạ với anh suốt ba năm qua. Nụ cười nhàn nhạt như đang tự giễu chính bản thân mình, tại sao hôm nay lại đa cảm như thế này, chẳng giống anh thường ngày chút nào.

Ánh mắt chợt dừng lại trên dáng người nhỏ bé của người con gái kia. Bước chân vội vã đi ra khỏi cánh cổng rồi chạy như bay để nhanh chóng đi xa khỏi căn nhà mà cô vừa đi ra. Là do cô sợ? Ghét? Hay là cả hai? Anh cũng không quan tâm lắm, đơn giản vì cô đã đồng ý đến đây ở rồi thì chẳng có lí do gì anh phải chú ý tới tâm tư nguyện vọng của cô cả.

Khẽ vươn vai mình lần cuối trước khi quay trở về phòng mình. Làm những việc quen thuộc và chuẩn bị ra khỏi nhà nhưng hôm nay có điều gì đó khác lạ tại nơi anh ở. Phải, đã lâu rồi, anh không có một bữa ăn đàng hoàng trong chính ngôi nhà của mình. Từ khi cô về, có lẽ anh cũng nên dành chút thời gian cho điều đó.

Vừa nghĩ vừa chậm rãi tiến về phía bàn ăn, chỉ là vài món đơn giản, không có gì đặc sắc nhưng anh vẫn muốn thử. Anh nhâm nhi ly sữa nóng với món trứng rán vội vàng của cô trong đầu chợt nhớ tới đoạn hội thoại ngắn của người con gái kia với Băng. Khóe môi khẽ nhếch lên tạo cười nhàn nhạt. Có nên cho cô cơ hội để thửc hiện dự định nhỏ bé đó hay không đây? Chắc là không rồi. Anh kéo cô ra xa khỏi Băng mục đích là để chọc phá hai người, đâu thể cả hai dễ dàng gặp mặt nhau được. Hơn nữa…anh cũng đang rất chán, tìm một trò chơi nào đó cũng hay…

…………

Reng…reng…

Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa đã đến. Không chờ đợi thêm giây phút nào, vừa chào giáo viên xong, Xuân lao nhanh ra khỏi lớp và cũng không quên mang theo “thành quả” hì hục từ sáng của mình. Để chuẩn bị cho giây phút được gặp Băng, cô đã thức dậy rất sớm để làm hộp cơm nho nhỏ này. Chỉ cần nghĩ tới đấy là trong lòng lại càng thấy hạnh phúc, sung sướng làm sao.

Bước chân dừng lại hẳn khi có hai người con trai đột ngột ra chặn đường. Hơi nheo mắt tỏ vẻ khó chịu nhưng cô cũng không muốn đôi co nhiều với hai người đó mà chỉ im lặng lách qua. Mới bước đi được vài bước, cô bị cả hai tóm lại, kéo đi hướng ngược lại.

- Các anh muốn làm gì? Thả tôi ra. – Xuân tức tối hét toáng lên. Tại sao lại có người rảnh rỗi gây sự với cô chứ. Nếu là ngày khác thì không sao nhưng ngày hôm nay thì tuyệt đối không được.

- Đi rồi cô sẽ biết.

- Tôi không thích…

Chưa kịp nói thêm tiếng nào, cả người đã bị đẩy mạnh qua cánh cửa của căn phòng gần đó. Cảm giác nhói đau đến buốt óc, chưa kịp mở lời trút giận, cô đã im bặt đi khi nhìn thấy người con trai đó. Thì ra la Huy bày ra trò này. Người lúc nào cũng rảnh rỗi, muốn đi chọc phá người khác.

- Anh muốn làm gì đây? – cô lườm mắt nhìn Huy chằm chằm.

- Sao? Nhìn cô có vẻ tức giận thế? Chỉ là muốn mời cô xem chút vở kịch thôi mà. – anh vừa nói vừa cười, tay thì chỉ về phía một cậu bạn khác đang nằm trên sàn. Khuôn mặt bầm dập là dấu hiệu cho những gì cậu vừa trải qua.

- Anh…anh có phải là người không thế? Tại sao hở tí là đánh người vậy? – cô lớn giọng với anh, mặc kệ cái sợ hãi của những lần trước.

- Chắc là không rồi. – anh cười cợt, trêu đùa.

- Anh… - cô tức đến ngẹn giọng.

- Đừng nóng như thế chứ. Vì thế tôi mới cho cô chọn cái kết thúc này. – Huy vẫn giữ nụ cười khinh khỉnh.

- Là ý gì?

- Giờ tôi cho cô chọn, tôi nên ra đòn cuối như thế nào? Chân? Bụng?... hay là tất cả? – anh giữ nét thản nhiên trên mặt, cứ như đó là chuyện hết sức bình thường.

- Anh bị điên à? Tại sao lại đem chuyện đó ra làm trò đùa. – cô tức điên lên với thái độ đó.

- Coi như cô chọn cả hai. Này cậu bạn, có chuyện gì thì cứ tìm cô gái này mà tính sổ nhé. – Huy bật cười lớn.

Lời của anh vừa dứt, một tên con trai cao to đã giơ chiếc ghế lên chuẩn bị ra đòn quyết định, mặc kệ cho cậu con trai kia co quắp, sợ hãi.

- Dừng lại, anh không được làm thế. – cô hốt hoảng chạy lại giữ tay tên cao to kia.

- Chứ tôi phải làm sao?

- Anh không được làm thế? Cậu ấy có lỗi gì khiến anh phải làm thế.

- Đó là người dám đánh lén Huy, khiến cậu ấy phải nhập viện. Vì thế, việc này không có gì là sai cả. – Thiên đột ngột xuất hiện chen vào.

Xuân chợt hiểu ra một chút chuyện, thì ra cậu con trai kia đã kêu người đâm lén Huy tới mức phải thừa sống thiếu chết đó.

- Nhưng không có nghĩa là anh có quyền đánh đập người khác tàn bạo như vậy. Anh không có quyền. – cô vẫn cương quyết không thông cảm cho hành động của Huy.

- Tại sao không? Cậu ta làm cho Huy phải nhập viện thì Huy cũng nên đáp trả lại tương đương chứ? – Thiên tiếp tục.

- Đó chỉ là suy nghĩ của kẻ ngốc. Các anh không tự mình gây chuyện thì làm gì có người ghét các anh tới mức đó. – cô không chần chừ đáp lại.

- Dạo này, có vẻ tôi để cô lộng hành quá nhỉ? Vậy giờ cô thích sao? Đòn kết thúc bắt buộc phải có nhưng nghe theo cô…tôi sẽ không ra tay nữa. – Huy cười khẩy.

- Thật sao? – tâm trạng cô có chút nới lỏng.

- Nhưng…cô sẽ là người nhận thay.

- Cái gì? – cô trợn mắt nhìn anh ta.

- Yên tâm, tất nhiên không phải là phải chịu đòn thay, dù gì cô cũng là con gái mà đúng không?

- Phải…tất nhiên rồi. – cô căng thẳng nhìn anh.

- Tốt thôi, vậy hãy làm những gì mà người con gái hay làm đi. – Huy nhún vai.

- Cái gì? Ý anh là sao? Việc con gái hay làm? – cô ngơ ngác nhìn anh.

- Làm như trong phim ấy. Hôn chẳng hạn. Tôi cũng đang thắc mắc là Băng thích cô ở điểm nào. Tôi chưa nhìn thấy nét đặc biệt nào cô cả. Hay là…sức hút từ bên trong? – anh cười khẩy.

- Anh điên à? – cô giận đỏ mặt lên mà quát.

- Sao…cô hay là anh ta? – mặt Huy trở nên sắc lạnh, đầy nguy hiểm.

Xuân im lặng nhìn anh. Anh đang đùa phải không? Bắt cô lựa chọn. Nếu cô không làm theo, thì chắc chắn cậu con trai kia sẽ bị đánh mà với tình trạng hiện tại của cậu ta thì kết quả may mắn lắm cũng có khi bị tàn phế ấy chứ có khi còn tệ hơn. Nếu điều đó mà xảy ra thì liệu cô có thoải mái không? Chắc chắn là không. Lương tâm của cô sẽ bị cắn rứt đến chết mất. Nhưng nếu mà theo ý kiến của Huy thì cô sẽ có lỗi với Băng…cô phải làm sao đây.

Cô ghét Huy. Tại sao Huy có thể toàn quyền quyết định mọi chuyện theo ý mình chứ? Cô tức đến suýt khóc. Cô ghét phải lựa chọn như thế này, ghét bị anh điều khiển theo ý anh như thế này.

- Sao? Cô quyết định được chưa? Tôi không có thời gian để đợi cô suy nghĩ đâu. – Huy nhăn nhó tỏ ý phật lòng. Tay cũng giơ lên ra hiệu cho đám đằng sau chuẩn bị ra tay.

- Khoan. Tôi làm theo ý anh là được rồi chứ gì?

- Thật sao? Cô chắc chứ? Không sợ Băng ghét cô sao?

- Anh ấy sẽ thông cảm, với lại anh ấy sẽ hiểu tại sao tôi làm thế. – cô nhìn anh đầy tức giận, chỉ tiếc là không đi tới tát thẳng vào mặt của anh mà thôi.

- Vậy thì làm thôi. – Huy nhún vai.

- Cái gì? Trong cái phòng đầy người như thế này sao? Anh đùa à? – cô trợn mắt nhìn Huy.

- Ngại sao? Cũng được. – anh vẫy tay cho đám đàn em đi ra hết, chỉ còn lại Thiên và cậu con trai bị đánh thôi.

- Hai người đó là sao? – cô liếc nhìn hai người kia.

- Thiên là bạn tôi, cậu ấy sẽ chứng kiếm xem cô có thực hiện đúng lời mình nói không? Còn cậu con trai kia thì cũng nên cho cậu ta xem mặt ân nhân chút chứ nhỉ? – Huy cười khẩy.

- Anh…được thôi.

Huy nhún vai, chậm rãi quan sát từng cử chỉ, hành động của cô. Nhìn dáng vẻ căng thẳng, chậm chạp đi về phía anh.

Cô đặt hộp cơm sang một bên, khẽ hít sâu lấy tinh thần để tiến gần về phía anh. Từng bước chân như đeo chì, không thể nhấc lên nổi. Trong đầu bao cảm xúc hỗn lộn, đè nén khó chịu. Đứng trước mặt anh nhìn dáng vẻ ung dung càng khiến cô thấy ghét. Anh nửa ngồi nửa đứng trên chiếc bàn to, nhìn chằm chằm vào cô làm cô mất bình tĩnh hơn.

Hai cánh tay hơi run run, túm lấy vai anh. Hơi thở dồn dập, căng thẳng không sao kìm chế được. Cô thực sự muốn khóc lắm nhưng nghĩ tới dáng vẻ hài lòng của anh, cô không cho phép mình làm thế. Đây là lần đầu nhìn anh ở khoảng cách gần như thế. Quả thật là giống Băng đúc, lần trước khi gặp anh, một phần vì sợ nên không nhìn rõ mặt, một phần vì anh để kiểu tóc khác nên cô không nhận ra, còn ngày hôm nay anh đã để lại kiểu tóc gần giống Băng, lại nhìn từ khoảng cách gần như thế này, cô không khỏi có chút nhầm lẫn.

Nghĩ lung tung mãi, cô cũng quyết định làm cho nhanh việc mình cần làm. Hơi nhún lên, đặt nhẹ đôi môi của mình lên môi của anh, hai mắt nhắm thật chặt. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô vội vàng buông ra nhưng khi biết cô có ý định đó, Huy đã đưa tay lên giữ chặt cô lại.

Một tay anh giữ đầu cô, một tay kéo cô sát vào lồng ngực của mình. Cái chạm môi nhẹ lúc nãy bắt đầu chuyển thành một nụ hôn thực sự. Và cô không thích điều này.

Đôi mắt trợn tròn nhìn anh giận dữ, hai cánh tay lúc nãy chỉ túm nhẹ vào vai áo anh, giờ thì đang cố dùng sức đẩy anh ra. Không, đây không phải là điều cô muốn, cô không thích thế.

Đột ngột, toàn thân cô bị nhấc bổng rồi và bị đẩy lên chiếc bàn mà anh đang ngồi. Tư thế ban đầu giờ hoàn toàn thay đổi, cô bị anh giam cầm trong lồng ngực của mình, không cho phép cô cựa quậy.

Đầu óc trống rỗng lúc nãy giờ tràn ngập nỗi sợ, ánh mắt cô hoảng loạn nhìn xung quanh cầu cứu nhưng đáp lại chỉ có ánh nhìn thờ ơ của hai người kia và cái nhìn lạnh lẽo của người con trai kia.

- Không…dừng lại. – cô cố gắng né tránh cái nhìn sắc lạnh của anh.

- Tại sao?

- Không…thả tôi ra. – cô điên cuồng giãy giụa. Khóe mắt ướt đẫm nước mắt từ bao giờ, cánh tay run rẩy túm lấy áo của anh.

Động tác của Huy cũng dừng lại hẳn, chỉ im lặng nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Trong lòng chợt có chút yếu lòng. Từng có nhiều cô gái muốn lấy lòng anh, chấp nhận làm nhiều chuyện tệ hơn nhưng anh cũng không màng tới. Nhưng đây là lần đầu, anh dừng lại. Anh lưỡng lự, nhìn những giọt nước mắt làm anh cảm thấy bản thân mình làm thật tồi tệ.

Không phải vì anh thích cô. Đơn giản vì anh thấy từ cô có chút gì đó quá chân thật, nó gợi lại những điều gì đó mà anh vốn tưởng mình đã đánh mất từ lâu rồi.

- Cô không thú vị chút nào, tại sao Băng lại thích cô chứ?

- Thà không thú vị còn hơn thú vị để anh thích. – cô ngồi dậy, vội vàng nhảy xuống bàn, định chạy vội ra khỏi phòng nhưng bị Huy giữ lại.

- Tôi có nói là sẽ cho cô đi sao?

- Anh muốn gì nữa? – cô nhìn anh dè chừng, tay giữ chặt cổ áo đầy đề phòng.

Vì cô không làm tôi thấy thích thú chút nào, nên tốt nhất cô nên ở lại đây và suy nghĩ đi.

- Cái gì?

Không thèm giải thích, anh và Thiên vác theo cậu con trai kia ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại, mặc kệ cho cô gào thét, đập cửa như thế nào.

Không, cô không muốn bị nhốt như thế này. Cô muốn gặp Băng. Không được, cô muốn chạy ra. Cô ghét bị nhốt ở đây, cô ghét…cô bật khóc vì thấy oan ức cho chính mình. Tại sao mình lại bị trêu chọc như thế chứ? Cô làm gì sai mà khiến Huy đối xử với mình như thế.

Không, cô sẽ không ngồi yên một chỗ đâu. Vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh rồi chợt dừng lại trước ô cửa sổ đang mở tung ra. Nếu đã bị dồn tới đường cùng rồi, thì cô sẽ liều.

…….

Huy lững thững bỏ đi, mang theo hộp cơm của cô trong tay. Nụ cười hài lòng cho chiến phẩm vừa rồi.

- Này, cậu lạnh lùng thật đó, lỡ con bé đó không đồng ý thì tớ chết à? – cậu con trai bị đánh lúc này đã trút bỏ lớp hóa trang để trở về đúng con người của cậu – Thế Hiển, một trong hai cậu bạn thân của Huy.

- Tớ biết chắc rằng cô ta sẽ đồng ý. – Huy cười nhàn nhạt.

- Làm sao chắc chắn được.

- Vì cô ấy quá lương thiện, chắc chắn cô ta sẽ không chịu nỗi dằn vặt nếu có người bị hại vì cô. Đúng không? – Thiên lên tiếng.

- Bingo…có cậu là hiểu tớ. – Huy vỗ vai cậu bạn hài lòng.

- Thế nhưng, sao lúc nãy cậu lại dừng? Lần đầu thấy cậu có vẻ hứng thú thật sự với một đứa con gái. – Hiển nhận xét.

- Vì sao nhỉ? – Huy nhún vai.

- Huy. – Thiên đột ngột lên tiếng cảnh báo.

- Có chuyện gì thế? – Huy hơi ngoái nhìn.

Thiên không nói không rằng, đưa ra về phía anh chiếc smart phone, trên màn hình là một căn phòng trống không. Gió thổi qua cửa sổ làm tung bay chiếc rèm như lí giải cho sự trống vắng đó.

- Khỉ thật. Cô ta có phải là con gái không vậy? Nghỉ sao mà lại đi trèo cửa sổ. – Huy tức giận hét rống lên, không chần chừ mà chạy ngược lại về căn phòng đó.

…………………

Xuân lê từng bước thật chậm men theo cái gờ nhô ra từ bức tường. Hai tay cố gắng vịn chặt vào một điểm nào đó, toàn thân cũng cố gắng ép sát thật chặt vào bức tường ấy.

Thật không ngờ, lại có ngày một học sinh gương mẫu như cô lại phải đi trèo tường nhưng lần này là hoàn toàn có lí do của nó. Cô đương nhiên không muốn mình bị nhốt ở trong căn phòng đó vì hôm nay cô có hẹn với Băng, làm sao cô có thể phí phạm một cơ hội quý báu như thế chứ.

Càng nghĩ, cô càng có thêm động lực để thực hiện cái hành động liều lĩnh này. Dù sao đây cũng chỉ là tầng hai nên, chắc cũng sẽ ít “nguy hiểm” hơn so với các tầng phía trên chỉ cần cô cẩn thận một chút là được. Chỉ còn một đoạn ngắn nửa là cô sẽ tới cửa sổ của phòng bên cạnh, như thế chỉ cần leo vào đó và chạy khỏi căn phòng đó là cô có thể ra ngoài.

Bàn tay nhỏ bé vừa chạm vào thành cửa sổ và đang nhích từng bước một để tiến gần tới nó để chuẩn bị leo vào thì đột ngột có một cánh tay ai đó đưa ra và nắm tay cô lại.

Bị hành động đó làm cho bất ngờ, cô hốt hoảng buông cả hai tay ra. Ngay cái lúc tưởng như toàn thân mình sẽ bị ngã về phía sau thì có một bóng người vươn ra đỡ lấy người cô lại.

Đợi đến khi Xuân hoàn toàn bình tĩnh lại được, cô mới bắt đầu chú ý người vừa đỡ mình. Đầu óc trở nên trống rỗng, không biết nên giận hay nên sợ nữa. Nhìn vào ánh mắt sắc lạnh như muốn bóp nghẹt tất cả của người con trai kia, cô tự hỏi bản thân mình rằng liệu giữa việc ngã xuống và được anh cứu thì cái nào sẽ tốt hơn. Ngã xuống dù có đau về thể xác nhưng còn đỡ hơn anh cứu rồi cả tinh thần lẫn thể xác đều bị anh làm cho hoảng sợ.

Trong khi cô đang suy nghĩ không biết nên làm sao, Huy đã mất kiên nhẫn mà nhấc toàn bộ người cô qua cửa sổ và ném xuống đất một cách thô bạo đầy tức giận. Anh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cả người cô. Anh đang tức giận, thực sự tức giận. Chưa có ai dám bỏ trốn khỏi anh, đặc biệt là con gái, vậy mà cô dàm làm thế, chưa kể còn chọn cách nguy hiểm này nữa chứ.

- Cô có bị điên không? – Huy quát lớn.

- Anh đừng quát tôi, lỗi là do anh đó chứ. Nếu anh không nhốt tôi lại thì tôi đâu có cư xử ngu ngốc như thế này.

- Hừ, nếu biết ngu ngốc sao không chấp nhận ngồi yên một chỗ đi mà còn leo tường như thế.

- Tôi không thích bị nhốt. Anh không có quyền gì nhốt tôi cả. Anh là cái gì chứ? – cô gân cổ lên cãi lại.

- Cô dám to tiếng lại sao. Nếu tôi không kéo cô lên thì giờ cô có lành lặn thế này không mà còn dám nói.

- Tại anh làm tôi giật mình nên suýt té. Không có anh tôi cũng leo vào được rồi.

- Cô…

- Tôi thì sao. Tôi ghét anh. Đồ hống hách, độc tài và xấu xa. Đừng hỏi tại sao mọi người đều xa lánh anh, trong khi ai cũng yêu quí Băng. – cô không thèm quan tâm tới thái độ giận dữ của anh mà to tiếng lại.

- Cô…nghĩ mình có đủ tư cách nói thế sao. Phải rồi, ghét sao. Tôi cũng chẳng cần cô phải thích. Đã thế tôi sẽ cho cô biết rõ tôi hống hách, độc tài, xấu xa như thế nào. – đôi mắt của anh đen lại, ánh lên tia độc ác sắc lạnh.

Không nói không rằng tiến về phía cô, một tay túm chặt lấy cánh tay cô lôi về phía đống bàn ghế đang được xếp một đống ở góc phòng. Tay còn lại kéo chiếc cà vạt ra khỏi cô của mình. Không nói không rằng đẩy cô thật mạnh té xuống chỗ gần đống bàn ghế đó rồi tự mình ngồi xuống.

- Anh định làm gì, tránh xa tôi ra. – Xuân hốt hoảng lùi lại. Cô bắt đầu hoảng sợ trước cái áp lực nặng nề của anh.

- Sao? Nãy còn to tiếng lắm mà. – Huy cười khẩy.

- Tránh xa tôi ra. – cô vội vàng lùi lại về phía sau nhưng lại bị anh cầm chân kéo mạnh lại phía anh. Không nói không rằng xách cô lên đẩy mạnh người cô dựa vào chân một chiếc bàn.

- Tôi sẽ cho cô biết tôi xấu xa như thế nào.

- Không, tôi không cần. – cô điên cuồng giãy dụa thoát khỏi sự giam cầm của người con trai kia. Hai cánh tay ra sức đánh thật mạnh vào lồng ngực của anh nhưng dường như chỉ càng làm cho anh thêm tàn bạo.

Huy túm hai cánh tay đang ra sức đánh anh lại, sau đó bẻ ngoặt ra sau, mặc cho cô hét lên vì đau. Dùng toàn bộ sức mạnh trút hết giận dữ lên người con gái kia. Anh giữ hai tay cô lại sau chân bàn rồi dùng chiếc cà vạt lúc này để trói cô lại, vừa giữ anh vừa siết chặt sợi dây hơn.

Cứ thế, cứ thế, từng vòng một trói chặt hai tay cô lại với nhau. Cánh tay như muốn bị bóp nát đau đớn đến bật khóc. Cả cơ thể nhỏ bé bị anh ôm trọn, cô không thích cảm giác bị giam câm chút nào. Cô hét rống lên, giãy dụa điên cuồng nhưng vẫn không ăn nhập gì với sức mạnh của người con trai đó. Đột ngột, cô cắn mạnh vào vai anh. Anh trút giận lên cô, cô cũng đáp trả lại. Mọi căm ghét, tức giận cũng nén hết trong vết cắn đó.

Huy hơi nheo mắt vì đau. Vì không chú ý nên bị cô cắn ngay vai nhưng anh cũng không giận dữ hơn mà ngược lại. Anh bình tĩnh hơn một chút. Đầu óc cũng có tỉnh táo hơn. Lúc nãy, không hiểu sao anh lại mất kiểm soát như thế.

Phải mãi một lúc đau, anh mới gỡ người cô ra. Và cô cũng đã bị anh trói chặt vào chân bàn không thể nào nhúc nhích được.

- Tại sao, anh lại đối với tôi như thế. Thả tôi ra. – cô nhìn anh hét lên.

- Đừng trách tôi, là do cô trút lấy. hừ, tôi không cần giống Băng, anh ta thì có gì hay chứ.

- Tôi không quan tâm tới anh. Thả tôi ra.

- Hừ, đừng tưởng tôi không biết cô có ý định gì. Ngay từ khi cô chập nhận sang khu B này, cô đã mất quyền quyết định cho chính mình rồi. giờ điều cô có thể làm là ngoan ngoãn nghe theo tôi. – anh bóp mạnh vào cằm cô khiến cô đau tới tái mặt.

- Không…tôi không thích, thả tôi ra.

- Hừ… cứ đợi đấy. cô nên suy nghĩ lại đi. – Huy phán câu cuối rồi đứng dậy đi thẳng một mạch ra cửa, mặc cho cô la hét phía sau.

Cánh cửa căn phòng đóng nhưng vẫn vang vọng tiếng la hét của người con gái đó. Không ai dám tới gần, cũng không ai dám thả cô ra. Cứ thế để cô một mình chịu khổ.

Huy cứ bình thản đi dọc hành làng. Anh ghét mình như thế này. Thật kì lạ.

- Này, lần đầu thấy cậu mất bình tĩnh vì một đứa con gái đó. – Thiên nhận xét.

- Hừ…

- Có lẽ là anh em thì khẩu vị thường giống nhau. – Thiên tiếp tục.

- Là ý gì? – Huy cau có nhìn.

- Cậu nên tự biết. – nói xong, Thiên xoay người bỏ đi thẳng, bỏ Huy đứng nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.

Sân thượng lộng gió, nắng trưa gay gắt chiếu xuống như muốn thiêu cháy tất cả cảnh vật xung quang. Cây cối cũng trở nên ủ rũ dưới cái nắng ấy.

Chìm mình trong khung cảnh buổi trưa khó chịu ấy, một người con trai đang trầm ngâm, suy nghĩ điều gì đó. Đôi mắt khẽ nheo lại nhìn về phía xa xăm nào đó và chờ đợi. Mỗi khoảnh khắc trôi qua, lòng anh lại nặng thêm một chút.

Tại sao tới bây giờ người con gái ấy vẫn chưa tới? Gọi điện thoại cũng không thấy cô bắt máy. Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì rồi?

Bàn tay khẽ siết chặt chiếc điện thoại như muốn bóp nát nó ra thành từng mảnh vụn nhỏ. Cố gắng gọi cho cô một lần nữa…

Tút…tút…

- Alo? Xuân phải không? Em đang ở đâu thế? Có chuyện gì xảy ra sao? – Băng nói một tràng dài ngay khi điện thoại vừa có tín hiệu có người bắt máy.

- Lo lắng lắm sao? – giọng nói nhàn nhạt, mang theo chút ý mỉa mai của người đối diện vang lên từ đầu dây bên kia khiến cho Băng đứng người.

- Huy? Tại sao em lại cầm điện thoại của em ấy? – giọng Băng gấp gáp đầy lo lắng.

- Thì sao chứ?

Huy cười khẩy, bình thản tắt chiếc điện thoại và đi về phía của Băng. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, tất cả bầu không gian như ngưng đọng lại.

Hai dáng người cao lớn, hai khuôn mặt giống nhau như đúc đứng đối diện nhau. Thời gian như ngừng lại trong cái nặng nề. Áp lực toát ra từ anh mắt của Huy như muôn bóp vụn tất cả những thứ gì đang ở trước mặt mình.

- Xuân đâu? Em đã làm gì em ấy rồi? – Băng mất kiên nhẫn nhìn Huy.

- Em trai anh, anh không lo, lại đi lo cho một con bé người dưng, như vậy có phải là quá độc ác không? – Huy cười cợt đáp lại, nhưng ánh mắt của anh lại mang tia sắc lạnh đáng sợ.

- Em có chỗ nào không khỏe để anh lo sao? – Băng trả lời với tâm trạng không thoải mái chút nào.

- Anh cũng biết đùa rồi nhỉ? Chà, cô ta cũng làm anh thay đổi nhiều quá nhỉ? – Huy nhếch mép, khinh khỉnh nhận xét.

- Em đã làm gì cô ấy? – Băng gắt giọng.

- Có cần nóng thế không? Cũng chẳng có gì? Chỉ thử tí thôi, cũng có chút mùi vị. – vừa nói, Huy vừa liếc nhìn Băng đầy khiêu khích.

- Em…cô ấy thì có liên quan gì tới hai chúng ta, em không có lí do gì để đem em ấy ra để trút hết sự căm ghét của em dành cho anh lên em ấy.

- Ấy…ấy…anh nói sai rồi. Tôi chỉ là đang thử xem sức hút của cô ta thôi đó chứ. Người ta bảo anh em sinh đôi thì giống nhau. Có đúng không ta? – Huy bình thản nói như đó là chuyện hiển nhiên.

- Em…rốt cuộc thì em muốn gì?

- Anh đang ngốc thật hay ngốc giả thế? Chẳng phải đã nói ngay từ lúc nãy rồi sao? Đang thử tìm hiểu lí do tại sao anh lại thích cô ta thôi. – Huy nhún vai.

- Em ấy đâu? – giọng Băng âm trầm mang theo chút nặng nề.

- Cô ta ở đâu thì liên quan tới anh.

- Vậy tại sao em lại ở đây?

- Đến cả gặp mặt, anh cũng không muốn sao?

- Nếu em muốn gặp mặt thì từ lâu nay em đã không trốn chạy như thế.

- Trốn chạy? Anh đùa đấy à? – Huy gầm lên tức giận.

- Không phải thế sao?

- Anh thì làm gì có tư cách nói tôi. Chính anh là người mong muốn đuổi tôi đi mà. Anh là thằng ích kỉ. Đừng đổ hết mọi tội lỗi lên tôi rồi tỏ vẻ mình không có tội. – Huy hét lên, ánh mắt giận dự như muốn ăn tươi người khác.

- Em… - Băng khẽ thở dài.

- Anh đừng nói gì nữa. Tôi phát chán khi phải nghe lời anh nói rồi.

- Em đã bao giờ thực sự nghe lời anh nói chưa? – Băng cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.

- Anh thì có gì đáng để nói. Hừ…bên ngoài thì tỏ vẻ thanh cao có ai biết bên trong anh là loại người như thế nào không chứ? – Huy càng ngày càng to tiếng.

- Em…

- Dừng ở đây. Tôi không muốn đôi co với anh nữa.

- Được. Anh sẽ đợi cho đến khi nào em chịu nghe anh nói.

- Hừ…vậy thì anh cứ tiếp tục đợi đi, tôi sẽ không bao giờ đồng ý.

- Đừng bao giờ nói trước điều gì cả.

- Hừ…

- Được rồi, anh không muốn cãi nhau với em nữa. Nếu tức giận anh thì hãy trực tiếp nói với anh. Đừng…mang người khác xen vào giữa xích mích của chúng ta.

- Chuyện đó không phải do anh quyết định. – Huy cười nhếch mép lần cuối rồi xoay người bỏ đi, để mặc Băng đứng lặng người nhìn theo anh.

Vốn chỉ định tới để trêu tức Băng ai ngờ lại tự rước tực giận vào mình. Cảm giác khó chịu tức, tối khiến đầu óc anh như muốn nổ tung lên. Bước chân dồn dập mang theo buồn bực trong lòng trút ra.

- Này, nhìn cậu có vẻ tức tối. – Thiên lững thửng bước ra từ một góc nào đó đi về phía Huy.

- Sao? Có chuyện gì à?

- Đi ăn trưa? Nhịn đói sao? – giọng Thiên vẫn bình thản trước cơn giận dữ của Huy.

- Hừ…

- Cậu sẽ xử lí sao với hộp cơm này? – Thiên đưa cho Huy hộp cơm mà Xuân đã chuẩn bị từ sáng để hẹn gặp Băng nhưng cuối cùng vẫn bị anh ngăn lại.

- Thích thì ăn. – Huy nói cụt lủn.

- Vậy sao? Cũng được, thử một chút cũng không sao? Chắc cũng không tới nỗi tệ. – Thiên nhún vai nói.

- Hừ…đưa đây. – Huy tự dưng thấy bực bội, hung hăng giật lấy hộp cơm đó như nó là của mình rồi xoay người bỏ đi.

- Này…không phải đó cho tớ rồi sao? – Thiên vừa cười vừa gọi vói theo dáng người đang khuất dần của Huy.

- …… - Huy không thèm đáp lại mà lẳng lặng bỏ đi, tự mình tìm cho mình một góc yên tĩnh nào đó.

Anh đang làm cái gì thế? Tại sao lại cư xử kì lạ như thế này. Anh không thích ai đụng vào món đồ mà cô đã làm ra. Dù cho nó không phải là thứ ngon nhất từ trước tới giờ anh ăn nhưng lại thứ anh cảm thấy hạnh phúc nhất từ trước tới giờ khi được ăn. Đã bao lâu rồi mới có người thật lòng nấu cho anh một bữa cơm thực sự? Có lẽ là đã lâu lắm rồi hoặc là chưa từng có.

Ngồi một mình trong căn phòng trống, lặng đưa ánh mắt sắc lạnh hằng ngày của mình nhìn xa xăm một hướng vô định nào đó, tự mình tìm kiếm điều gì mà mình đang thực sự muốn nhưng không thể. Anh đang mong điều gì? Anh đang chờ đợi điều gì? Chính anh cũng không rõ chứ đừng nói là người khác. Đôi khi anh cũng cảm thấy mệt khi phải gồng mình mang một chiếc mặt nạ do chính mình tạo ra nhưng đến giờ anh vẫn chưa tìm được một lí do nào đó để mình có thể gỡ bỏ nó. Anh sẽ đeo nó tới bao giờ? Một tuần? Một tháng? Một năm hay là mãi mãi?

……………

Trời sẩm tối, mọi vật bắt đầu quay trở về trạng thái yên tĩnh vốn có của nó. Gió rì rào ngoài khung cửa đưa đẩy những cành cây cựa mình vào nhau tạo ra tiếng xì xào nhè nhẹ như tiếng ai đó đang hát.

Văng vẳng trong không trung tiếng bước chân chậm rãi, đều đặn đi dọc hành lang dài. Dáng người cao lớn, cô độc lọt thõm trong cái u tối, sâu thẳm giữa màn đêm đang bao phủ khắp nơi. Khuôn mặt lạnh lùng tỏa ra một áp lực nào đó khiến cho mọi thứ xung quanh càng trở nên nặng nề hơn.

Đột ngột bước chân dừng hẳn trước một căn phòng nhỏ. Người con trai khẽ nở nụ cười nhàn nhạt trước khi bước vào. Căn phòng tối le lói chút ánh sáng từ ánh trăng ngoài cửa sổ. Ánh mắt của người con trai đó dừng trước dáng người nhỏ bé của cô gái kia.

Đầu khẽ dựa vào chân chiếc bàn gần đó, đôi mắt lim dìm chìm trong giấc ngủ thật sâu. Hai tay đang bị trói, mắc vào chân bàn, dáng người co quắp có chút tội nghiệp. Từ ánh sáng mờ ảo xung quanh, đủ để cho người con trai kia nhận ra đôi mắt sung húp vì khóc của cô. Có lẽ cô đã la hét, giãy giụa ghê lắm nên mới có thể lăn ra ngủ ngon lành như thế này.

Chậm rãi tiếng về phía cô rồi ngồi xuống đối diện cô, anh lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, khóe miệng không nén được nụ cười nhàn nhạt. Bàn tay nhẹ vén vài lọn tóc đang buông xõa xuống khuôn mặt. Đột ngột anh chậm rãi chạm đến bờ môi đang nứt nẻ vì khô của cô. Cũng phải, bị trói cả ngày nên điều này không lạ.

Anh bình thản mở chai nước mà mình mang, từ từ nâng cằm cô lên rồi bắt đầu rót từng ngụm nước cho cô…cho đến khi thấy cô hơi cựa quậy, anh dừng hẳn lại rồi…

………

Suốt một buổi trưa cô khóc vì tức, dù la hét tới bao nhiêu cũng không ai tới cởi trói cho cô. Cũng phải ở nơi vắng vẻ như thế này, thì có ai nghe cô nói mà dù có nghe thì ai dám tới cởi trói cho cô. Đầu óc cũng tỉnh táo hơn, cô nhận ra tình trạng của mình, tốt nhất vẫn nên đợi ai đó tới cứu, cô có cố gắng mấy cũng không làm gì được. Cứ thế cô ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Toàn thân bắt đầu tê cứng, mỏi như vì phải ngồi một tư thế suốt một thời gian dài. Có ai đó đi vào phòng, không biết có phải tới cứu cô không nhưng cô cũng không buồn mở mắt để xem người vừa bước vào là ai. Người đó đi tới gần và nhìn cô chăm chú khiến cô có chút khó chịu. Người đó cho cô uống nước, thầm cảm ơn trong lòng. Từ lúc trưa tới giờ, chưa có một giọt nước nào vào họng, khiến cô khát khô cả cổ. Đột ngột người đó dừng lại trong khi cô vẫn chưa đỡ khát, vừa định lên tiếng cự lại. Tiếng kêu bị ngăn lại. Môi cô bị chặn lại bởi một thứ gì đó…mà mãi lúc sau cô mới biết đó là môi của một người con trai. Cô đang bị hôn trong tình trạng không thể chống cự lại. Không, cô không thích thế.

Toàn thân như có thêm sức, cô cựa quậy phản đối nhưng vẫn không làm anh ta dừng lại. Mùi hương từ người con trai đó có chút quen thuộc…làm cô lầm tưởng đó là Băng nhưng không thể…là ai chứ?

Người con trai khẽ kêu một tiếng khi bị cô cắn vào môi. Khóe môi hơi đau khiến anh có chút tỉnh táo. Thật không hiểu tại sao anh lại như thế này.

- Anh là ai? Anh đang làm gì ở đây? – cô cất tiếng hỏi, cố gắng tìm kiếm người vừa rồi trong bóng tối.

Phụt…

Bóng đèn đột ngột bất sáng, Xuân nheo mắt lại, dần dần mới thích nghi được với ánh sáng. Đôi mắt mở tròn ngạc nhiên khi nhìn người con trai kia…là Huy. Vậy người lúc nãy hôn cô là…Huy?

- Anh…tại sao anh lại ở đây?

- Vậy cô muốn ở đây tiếp sao? – Huy bật cười, tay kéo một chiếc ghế lại ngồi đối diện cô.

- Anh…tại sao lại… - cô đứng giọng không biết nên nói tiếp như thế nào?

- Lại gì? – anh nhìn cô thắc mắc.

- Anh…

- Sao? Hôn? Tại sao lại không được? – Huy nhìn cô thách thức.

- Anh điên sao? Ai cho phép anh làm thế?

- Tại sao không? Ai có quyền cấm? Băng sao? Anh ta thì có quyền gì chứ?

- Hừ…tôi ghét anh. Đó là lí do. – cô nhìn anh đầy chán ghét.

- Ghét? Càng ghét tôi càng thích làm. – Huy đột ngột ngồi xuống đôi diện cô, cánh tay vươn ra giữ cằm cô thật chặt thể hiện rõ ý định của mình.

- Anh…anh không được làm thế… - cô lắc đầu phản đối, nỗi sợ thoáng hiện lên trong khóe mắt khi nhìn thấy khuôn mặt của anh càng ngày càng tiến sát.

- Sao? Sợ rồi à? – Huy dừng lại ở khoảng cách rất gần, đủ để anh nhìn thấy toàn bộ sự run rẩy của cô.

- Không…anh tránh xa tôi ra. – cô lắc đầu.

- Tưởng cô lớn gan lắm chứ? – Huy bật cười, chậm rãi buông tay ra rồi lùi lại.

- ……

- Cô không có gì muốn nói với tôi sao?

- Thả tôi ra. – cô liếc anh nói.

- Nếu không thì sao?

- Anh không thể trói tôi cả đêm ở đây được?

- Tại sao? Vì cô là bạn gái của anh tôi sao? Thật nực cười. – Huy khinh khỉnh cười.

- Mặc kệ anh nghĩ gì, nhưng anh phải thả tôi ra.

- Cô là người hầu của tôi, tôi thích làm gì thì làm.

- Tôi không phải làm người hầu của anh. Tôi chỉ làm theo hợp đồng thôi.

- Có khác nhau sao.

- Anh…

- Được rồi, thả thì thả. – Huy nhún vai.

Anh chậm rãi ngồi xuống, đối diện cô rồi vòng tay ra sau người cô để gỡ dây trói. Tư thế dễ khiến người khác hiểu nhầm là anh đang ôm cô. Cô hoàn toàn không thích cảm giác tiếp xúc với anh như thế này, cô gắng ép sát người ra sau né tránh nhưng anh lại càng sấn tới. Khoảng cách gần giữa cả hai khiến cô có chút gượng gạo.

Huy cũng cao lớn như Băng, dáng người cũng như Băng, khuôn mặt cũng giống Băng và cả…nụ hôn lúc nãy, nó làm cô nhớ Băng. Cả hai đúng là anh em sinh đôi, giống nhau như giọt nước chỉ trừ…đôi mắt. Ở gần Huy nhiều ngày, cô càng thấy Huy và Băng giống nhau, tính cách cũng có chút giống…không hẳn là khác nhau như người khác nói.

- Xong rồi đó. – Huy đứng dậy, tay thả chiếc cà vạt sáng nay anh dùng để trói cô ra.

- Cảm ơn. – cô khẽ nói. Hai cánh tay đau nhức, vừa mỏi vừa tê, không có cảm giác.

- Cảm ơn người trói cô sao? – Huy cười nhạt.

- Hừ…là tôi lỡ lời, tôi rút lại lời cảm ơn được chưa? Sao anh thích bắt bẻ người khác thế? – cô cằn nhằn.

- Tùy cô. Đỡ này. – anh nhún vai, tay ném cho cô một chiếc hamburger.

- Hả…? – cô đưa tay theo quán tính chụp cái bánh bay tới nhưng vừa đỡ được, chiếc bay lại rớt xuống. Hai tay vẫn còn đang tê cứng, đau nhức không có lực để chụp lấy cái bánh đó.

- Tay cô yếu thế sao? – Huy mỉa mai.

- Còn vì ai nữa. – cô hằn học liếc nhìn anh.

- ……

Khẽ xoa hai cánh tay của mình, dần dần nó mới đỡ một chút, cô bình thản cầm chiếc bánh lên và ăn dưới cái nhìn thích thú của người con trai kia. Bị bỏ đói cả ngàym giờ ăn cái gì cũng thấy ngon.

- Tôi vốn tưởng cô sẽ tức giận, không thèm chiếc bánh tôi đưa chứ? – Huy bật cười.

- Tôi đâu có rảnh như thế? Lí do thứ nhất, đây đâu phải là phim, tại sao tôi phải làm thế? Lí do thứ hai, tôi đâu phải là dân nhà giàu như các anh để phí phạm thức ăn. Và lí do cuối cùng, tôi đói. – cô vừa nói vừa ăn.

- Cũng đúng. – Huy gật đầu, anh chậm rãi ngồi xuống cạnh cô để nhìn cô rõ hơn.

- Đừng nhìn chăm chú khi người khác đang ăn chứ. – cô nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.

- Cô ăn uống thật bừa bãi, không biết Băng có biết mấy tật xấu của cô không? – Huy đưa tay, chạm nhẹ vào khóe môi của cô để gỡ miếng thức ăn dính trên đó.

Hành động của anh khiến cô đỏ mặt. Tại sao anh ta lại có cử chỉ ân cần như thế này chứ? Không giống với anh ta thường ngày. Hơn nữa đây còn là cử chỉ của Băng hay làm cho cô, mỗi khi cô đi ăn cùng anh. Không...không được nhầm lẫn giữa cả hai. Người trước mặt cô là người hết sức độc ác, không giống Băng. Nhưng tại sao, tim cô lại đập nhanh như thế này.

- Không cần anh lo, Băng không tha phiền tôi thì không cần anh phải nói thay đâu. – cô nhìn anh hậm hực.

- Sao? Đang xấu hổ à? – anh vẫn hứng thú với việc nhận xét tật xấu của cô.

- Thèm vào. – cô bực bội, vội vàng đứng dậy định bỏ đi. Tại sao cô phải ngồi đây để nghe anh ta trêu chọc chứ.

- Tôi chưa cho cô đi mà. – ánh mắt của Huy thay đổi làm cô bị dọa cho giật mình.

- Hừ...

- Ăn xong, tôi đưa cô về. – Huy dịu giọng lại một chút.

- Cái gì? Hôm nay, anh không...khỏe phải không? – cô nhìn anh dè chừng.

- Cô dám giỡn mặt với tôi à? Chưa ai dám trả treo với tôi như thế đâu đấy. – sắc mặt anh đen lại.

- Được rồi, về thì về, có cần làm dữ như thế không? Vậy về thôi, còn ở đây tới bao giờ nữa. – cô bực bội vì tâm trạng thay đổi như điện xoẹt của anh. Không...anh ta không giống Băng chút nào cả.

Cô im lặng đi theo anh ra khỏi dãy nhà rồi đi về phía nhà gửi xe rồi dừng lại trước chiếc mô tô phân khối lớn.

- Còn không leo lên? – anh vừa đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu rồi quăng cho cô một cái.

- Chúng ta về bằng xe này à? – cô nhìn anh trân trối.

- Chứ chẳng lẽ đi bộ? – anh mất kiên nhẫn nhìn cô.

- Không...chỉ là không ngờ sẽ về bằng xe này.

- Giờ sao, có lên không? – anh gắt giọng.

- Cũng phải từ từ chứ? Sao anh cứ hở ra là quát tháo với con gái vậy. Anh còn chưa cài quai mũ bảo hiểm kìa. – cô vừa nhăn nhó vừa tiện tay cài lại dây quai mũ cho anh.

Hành động nhỏ nhặt của cô làm anh đứng người. Chưa bao giờ có ai tỏ ra quan tâm tới những điều nhỏ nhặt như thế cho anh. Chỉ là một việc nhỏ nhặt thôi mà, tại sao...anh lại cảm thấy rung động thế này?

- Này, anh không đi à? – cô kéo anh hỏi.

- Nắm chắc vào? – anh nhẹ giọng?

- Hả? – cô chưa kịp nói cái gì anh đã nhấn ga rồi phóng đi mất dạng. Trong lúc hoảng hốt, cô vươn tay ôm chặt. Tiếng gió gào thét qua tai khiến cô có chút hoảng hốt.

Chiếc xe phóng nhanh trên con đường phẳng tắp. Cô nhắm chặt mặt lại không dám mở ra, hai cánh tay vô thức nắm chặt áo anh không dám bỏ.

- Anh không đi chậm lại được à? – cô gào lên trong gió?

- Sao thế? Không thích à?

- Anh điên à? 80 km/h? Đi nhanh như thế này có khác nào tự tử?

- Vậy à? – Huy nhếch mép cười, đột ngột nhấn ga tăng tốc khiến cô giật mình xém ngã về phía sau

- Đi chậm lại ngay... – cô gào thét lên nhưng tiếng cô đều bị gió át mất.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tay cô nắm chặt người anh ta đến tê cứng. Chiếc xe vừa dừng lại, cô đã nhảy xuống, hung hăng ném chiếc nón bảo hiểm vào người anh ta.

- Lần sau muốn đi tự tử thì đi một mình ấy, đừng lôi tôi theo. – cô gằn giọng.

- Không phải ai có diễm phúc được đi cùng tôi đâu. – anh nhún vai.

- Tôi không thèm. – cô vuốt lại mái tóc.

- ...

- Nhưng đây là đâu? Không phải anh nói là đưa tôi về à? – cô ngơ ngác nhìn xung quanh.

- Sẽ nhưng không phải là bây giờ. – anh quay người đi về phía bãi cỏ rồi thả mình nằm đó.

Xuân im lặng nhìn xung quanh. Đây là ven sông, Băng từng đưa cô tới đây mấy lần rồi, không ngờ Huy cũng biết mà có vẻ là đã từng đến đây rất nhiều lần rồi.

Nhìn cảnh vật bao la rộng lớn như thế này, trong lòng cô bỗng thấy trống trãi. Đã lâu không gặp Băng, không biết anh có khỏe không? Giờ này anh đang làm gì? Anh cũng đang nhớ cô chứ?

Đứng lặng ngắm không gian rộng lớn nơi đây. Nhìn bầu trời cao vời vợi, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu rọi khắp nơi. Cô ngơ ngẩn nhìn, từ từ cảm nhận chút mùi vị của thiên nhiên mang lại. Không hiểu sao mỗi lần đứng giữa những nơi rộng lớn bao la như thế này cô lại cảm thấy trống trãi, thấy nhung nhớ như thế này. Có phải do mình quá nhỏ bé không?

- Anh đã từng tới đây sao? – cô quay qua nhìn anh.

- Phải? Cô thì sao?

- Rồi. Băng đưa tôi tới. – cô trả lời.

- ...

- Anh có hay đến đây không? – cô hỏi nhỏ.

- .......

- Băng thường nói anh thích nơi này lắm vì mỗi lần đến, anh có thể nhớ lại những điều tốt đẹp mà mình đã từng trải qua. – cô nói nhỏ.

- ...... – anh thoáng giật mình, trong lòng có chút xao động.

- Mỗi lần tôi hỏi, anh chỉ mỉm cười đáp. Nhưng tôi luôn thấy sự áy náy trong mắt anh. Tại sao thế nhỉ? – cô tiếp tục mà không để ý tới khuôn mặt âm trầm của người bên cạnh.

- Cô nghĩ sao? – anh nóng lòng hỏi

- Tôi không biết. Chắc có chuyện gì đó đã xảy ra?

- Cô có nghĩ Băng đã làm một điều gì hết sức tồi tệ không? – Huy nhìn cô chăm chú.

Cô cũng nhìn anh, trong lòng có chút thắc mắc. Tại sao mỗi lần nhắc tới Băng, Huy đều dễ mất bình tĩnh và mỗi lần nói về Huy, Băng cũng chỉ cười nhạt với cô. Có phải giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Và người mà Băng hay nhắc là Huy? Nếu hai người đã có một khoảnh thời gian đẹp như thế tại sao cả hai lại ghét nhau như thế này?

- Ai cũng sẽ có lúc mắc lỗi, có thể là lỗi to hay lỗi nhỏ, có thể chỉ ảnh hưởng tới mình họ hoặc ảnh hưởng tới người khác. Đâu thể tránh khỏi được. Mình đâu thể trách họ, xa lánh họ mãi được. – cô bình thản đáp lại.

- Nếu như có người bỏ rơi cô thì sao?

- Vậy anh thì sao?

- Tôi đang hỏi cô mà. – anh gắt giọng.

- Người này bỏ rơi ta thì sẽ có người khác cần anh. Không ai cô độc cả...hơn nữa biết đâu người đã bỏ rơi anh có lí do gì đó thì sao?

- Cô thật ngây thơ, cô nghĩ ai cũng tốt bụng như thế sao?

- Thì cũng đâu ai là xấu hoàn toàn. – cô nhìn anh chân thành.

- Hừ, đó là lí do tại sao cô bị Tiên làm cho ra nông nổi đó. – anh bực bội.

- ...... – sắc mặt của Xuân thoáng tái đi. Mỗi lần nhắc tới trong lòng cô lại càng thêm nặng nề.

- Cô không nên lúc nào cũng nghĩ mọi người sẽ tốt với mình. – Huy cười khẩy.

- ....... – cô im lặng.

- ....... – anh cũng im lặng. Tại sao lúc này, anh lại thấy có chút gì đó rung động vì lời nói của cô. Anh không phải là người dễ dàng cho qua như thế. Anh lớn tiếng nặng lời với cô là để khẳng định niềm tin của mình.

- Tiên cũng chỉ là một phần trong những người xung quanh mà thôi. Vẫn có nhiều người tốt mà.- cô trầm mặc nói.

- Hừ...cô thật ngốc nghếch. – Huy không kìm nổi bực dọc mà đánh nhẹ vào trán của cô.

- Tôi ngốc kệ tôi, là do anh hỏi trước đó chứ. – cô bất mãn nhìn anh.

- Hừ...

Cả hai im lặng không nói gì. Mỗi người tự theo đuổi một suy nghĩ riêng. Cả hai dáng người nhỏ bé như đang lọt thỏm giữa không gian rộng lớn. Thời gian lặng lẽ trôi qua mang theo mệt mỏi tới cho mỗi người. Huy cũng cảm thấy buồn ngủ, định quay qua gọi người con gái kia về thì chợt nhận ra cô đã ngủ từ lâu.

Khuôn mặt non nớt chìm đắm trong giấc ngủ say như một thiên thần nhỏ bé giữa chốn trần gian ồn ào này. Anh đang bị điên phải không? Vốn muốn mang cô tới bên cạnh mình để trêu tức cô và Băng nhưng tại sao cuối cùng thì anh lại bị trêu tức thế này. Anh không thể cãi lại những lời nói mà từ trước giờ anh cho là ngớ ngẩn. Tại sao chứ? Chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này với anh. Càng thấy cô như thế, anh càng muốn giữ lại bên mình. Chưa ai cho anh có cảm giác kì quái đó. Giờ có lẽ anh đã hiểu một chút lí do tại sao Băng lại yêu cô như thế, không phải nói là cả những người kia tại sao lại bị cô thu hút...ngay cả anh như cũng bị thu hút...anh yếu đuối rồi sao?

Khẽ cười nhạt cho chính bản thân mình, không thể để cho việc này tiếp tục diễn ra. Có lẽ chỉ là một chút tò mò thôi mà.

Huy nhẹ nhàng bế cô, đặt lên phía trước, để cô tựa vào lòng mình rồi từ từ nhấn ga và phóng vút đi trong màn đêm tăm tối. Anh không biết rằng từ xa có người đang lặng mình dõi theo cả hai.

Trái tim người con trai đó khẽ nhói đau khi nhìn thấy cảnh cô gục đầu ngủ trong lòng Huy. Anh đang ghen. Phải là ghen. Anh ghen đến muốn phát điên lên. Dù cho cô không thích Huy nhưng có vẻ như Huy sẽ thích cô và...liệu sẽ còn gì ngăn cản cô và anh nữa chứ. Anh không muốn như thế. Anh không muốn ai xen vào cô và anh cho dù đó là em trai mình. Anh biết như thế là ích kỉ nhưng biết làm sao được. Anh đâu thể nào làm chủ được trái tim mình chứ. Anh phải làm gì đây?

Màn đêm đen tối bao bọc lấy dáng người cô độc của anh. Nó như câu trả lời cho câu hỏi đang đặt ra trong lòng anh. Cuối cùng thì mọi việc sẽ như thế nào đây?