Editor: Trà Đá.
Khương Đường không thích hôn.
Không biết có phải từ nhỏ đã ghét hôn hay không, sau khi bị Thẩm Kình gặm mút môi cô, để lại bóng ma trong lòng, lui tới cùng Cố Đông Thần cho đến
khi đã kết hôn, Khương Đường cũng không ưa nổi hôn môi, những gì trên
sách nói như là nhịp tim tăng nhanh, cảm giác ân ái ngọt ngào, cô đều
không cảm thấy, phần lớn đều làm qua loa. Cố Đông Thần thì sao, đại khái sâu trong nội tâm vẫn còn bóng dáng của Lâm Tịch, phát hiện cô có chút
không thích hôn môi, thì không tiếp tục nữa, cùng lắm chỉ lướt lướt qua
rồi dừng lại.
Cho nên nhìn khuôn mặt Thẩm Kình thâm tình mập mờ, ánh mắt xẹt qua môi anh, Khương Đường trực tiếp quay đầu.
Ánh mắt cự tuyệt còn đả kích hơn cả ngôn từ, Thẩm Kình cười lúng túng, đẩy cửa xe ra, đi vòng qua ghế lái phụ.
Trước tiên, Khương Đường bế con gái ra, giao cho Thẩm Tố, cô đi tháo ghế ngồi an toàn ra. Vai trái của Thẩm Kình chống đỡ dựa lưng, nghiêng đầu nhìn
cô. Người phụ nữ đứng trên sân khấu quang vinh chói lọi, lúc này ăn mặc
bình thường, cúi đầu loay hoay tháo ghế ngồi an toàn, nếu không xem
khuôn mặt vóc người, thì cô đang làm những công việc như một người mẹ.
Thẩm Kình chưa bao giờ thấy qua cuộc sống đầy hơi thở của Khương Đường, nhỏ
giọng khen cô, “Không ngờ em cũng nhanh nhẹn, khéo léo quá chứ.”
Vừa nhìn là biết rất hợp để làm mẹ.
Nét mặt của Khương Đường không chút thay đổi, tháo ghế an toàn, lướt mắt
nhìn anh, “Tối nay cảm ơn anh, hy vọng về sau không gặp lại anh nữa.”
Nói xong chui ra khỏi xe, đóng cửa xe một cái ‘Rầm.’
Thẩm Kình tiến tới phía trước cửa sổ, nghi ngờ nhìn cô chằm chằm, anh tới
quấy rối, cô cảm ơn anh cái gì? Về phần câu “Không gặp lại nữa” là cái
quái gì.
“Cậu ở đây chờ tôi, tôi đưa Khương Đường lên.” Thẩm Tố
một tay kéo hành lý, một tay xách ghế ngồi an toàn, nhìn Thẩm Kình nhắc
nhở. Khương Đường ôm Đóa Nhi đứng bên cạnh, thấy cô ta nói xong, liền đi về hướng nhà, Đóa Nhi ở trên xe chơi một lúc, bây giờ đã mệt, ngoan
ngoãn tựa vào trong ngực mẹ, bàn tay nhỏ bé bám vào áo của mẹ.
Thẩm Kình vẫn nghiêng đầu nhìn bóng lưng Khương Đường, cho đến khi Khương
Đường vào đến nhà, anh mới lấy ra một điếu thuốc, rồi châm.
Đèn xe tắt, khuôn mặt người đàn ông ẩn trong bóng tối, chỉ có đầu thuốc lá lúc sáng lúc tắt, chứng tỏ trong xe có người.
~
Khương Đường sống ở tầng chín, một tầng hai căn hộ, lúc ra thang máy thì Thẩm Tố hỏi cô: “Em đã nói chuyện với dì chưa?”
Vẻ mặt của Khương Đường có chút phức tạp.
Thẩm Tố hiểu, Khương Đường mở cửa sau, cả căn hộ tối đen như mực, Khương
Đường đoán tám phần là dì đã ngủ rồi, dù sao Diễn@Đàn@Lê@Quý@Đôn cũng đã mười một giờ đêm, lập tức đem hành lý và ghế an toàn bỏ ở cửa trước,
nhỏ giọng nói: “Vậy em nghỉ ngơi trước đi, sáng mai chị lại qua xem thế
nào.”
“Chị Thẩm, tối nay cảm ơn chị.” Khương Đường ôm con gái, chân thành cảm ơn Thẩm Tố.
“Đừng có khách khí với chị, em phải suy nghĩ xem nên giải thích thế nào với
dì kìa.” Thẩm Tố vỗ vỗ vai Khương Đường khích lệ, nhìn lại đã thấy Đóa
Nhi sắp ngủ, cuối cùng nói ngủ ngon, rồi ra về. Khương Đường đứng ở cửa, đưa mắt nhìn Thẩm Tố đi vào thang máy, cô mới đi vào nhà, đóng cửa,
khóa lại.
Khương Đường bật đèn phòng khách, lần nữa đứng trong
này sau nửa năm xa cách, phòng khách vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, thiết kế phong cách Bắc Âu, ấm áp lại yên tĩnh, rốt cuộc Khương Đường cũng có cảm giác về nhà, giống như căn biệt thự kia chỉ là nơi cô ở tạm, căn hộ này được cô mua bằng chính tiền cô làm ra, đây mới chính là nhà của cô.
Mắt nhìn cửa phòng ngủ của dì, Khương Đường ngồi trên ghế salon, hôn nhẹ
con gái, vừa lắc nhẹ nhẹ ru con gái ngủ, vừa lấy điện thoại di động ra
gọi điện. Trong phòng ngủ vang lên tiếng chuông điện thoại, Khương Đường tự nhiên muốn cười, cố chịu đựng.
Trong điện thoại di động
truyền đến âm thanh buồn ngủ của Khương Thục Lan, “Đường Đường? Sao trễ
thế này mà còn gọi điện cho dì? Có chuyện gì sao?”
Khương Đường ‘Dạ’ một tiếng, “Dì à, Đóa Nhi đang ngủ, dì nói nhỏ giọng một chút…………… Con đang ở trong phòng khách.”
Cúp điện thoại, qua mười mấy giây hay một phút gì đó, cửa phòng ngủ đột
ngột mở ra, Khương Thục Lan nửa tin nửa không tin đi ra, thấy cháu gái
đang ôm con gái ngồi trên ghế salon, Khương Thục Lan hoàn toàn tỉnh ngủ. Bà nhìn xung quanh một chút, không tìm thấy bóng dáng Cố Đông Thần đâu
hết, Khương Thục Lan nháy nháy mắt, mờ mịt hỏi cháu gái, “Đường Đường,
con… Sao con lại về đây? Ba Đóa Nhi không đưa con về à?”
Khương
Đường nhìn người dì đứng đối diện chỉ hơn cô tám
tuổi, cùng lứa tuổi với Thẩm Tố, không biết nên nói thế nào.
Dì
của cô, một người rất dịu dàng, nhưng lại rất nhút nhát, tốt nghiệp
trung học rồi sau đó đi làm ở siêu thị trên thị trấn, sau đó được gả vào một nhà giàu ở trấn trên. Bộ dạng dì cô xinh xắn, vừa mới bắt đầu thì
người đàn ông đó rất thích dì, lấy về nhà ân ái mấy năm, không có cảm
giác mới mẻ, vợ lại hiền lành nhút nhát, người đàn ông đó đi ra ngoài
tìm Tiểu Tam.
Dì cô vẫn không mang thai, ba mẹ chồng dì rất bất
mãn, phát hiện Tiểu Tam có thai, lại là thai con trai, một nhà ba người
đứng cùng một phe ép dì phải ly hôn, nhường chỗ, dì cô cực kỳ khổ sở,
cuối cùng chấp nhận ký giấy ly hôn, không lâu sau đó thì người đàn ông
đó cưới Tiểu Tam đang mang thai về nhà. Khương Đường lúc đó đang học
trung học trên thành phố, mỗi lần có dịp về, lại thấy dì len lén khóc.
Sau khi Khương Đường tốt nghiệp trung học, cuối cùng dì cũng ngừng khóc, từ từ khôi phục lại nụ cười, chỉ là người khác giới thiệu người khác cho
dì, dì cũng nhất quyết không xem qua, không biết là dì vẫn chưa quên
được người đàn ông đó, hay là quá thất vọng về hôn nhân. Khương Đường
thử dò hỏi, dì chỉ luôn luôn nói là không muốn gả nữa, Khương Đường đối
với lời dì nói thì rất hoài nghi.
Người dì hiền lành của cô,
Khương Đường có chút sợ dì cô sẽ không chịu nổi việc này. Mang thai con
người khác + quyết định ly hôn thật sự rất đả kích.
Nhưng chuyện
này không có cách nào giấu giếm được, Khương Đường đặt Đóa Nhi vào phòng ngủ của cô, ở bên cạnh nhìn một lúc, mới đi ra ngoài phòng khách, giải
thích mọi nguyện một cách dễ hiểu nhất. Cô chỉ sợ mấy ngày sau dì cô bị
đám phóng viên vây đến hỏi chuyện, còn chưa kể đến thông tin quan trọng
là câu lạc bộ đeo mặt nạ có khi còn bị moi ra dễ dàng, Cố Đông Thần cũng vậy, chỉ nói là đi uống rượu đến say mèn.
Khương Thục Lan ngây
ngẩn cả người, khó có thể tin được nhìn cháu gái, bà có thể tin được là
cháu gái phát hiện Cố Đông Thần ngoại tình nên tức giận khổ sở, nhưng bà không thể giải thích vì sao cháu gái lại muốn đi uống rượu, còn……..
Khương Đường nằm ngửa mặt trên ghế salon, phiền não xoa xoa trán, “Dì à,
chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ có hối hận cũng đã muộn, dì nhớ kỹ cho
con, con và Cố Đông Thần ly hôn, từ nay về sau con phải tự mình kiếm ra
tiền, sợ rằng còn phải nhờ dì trông nom Đóa Nhi, có thể sẽ có phóng viên bám theo dì để moi chuyện của con, ngoài ra, dì không cần thiết phải
quan tâm đến nhà họ Cố nữa, con đã có chị Thẩm giúp đỡ, con có thể làm
được.”
Khương Thục Lan quả thật là có một bụng chỉ trích, nếu như không phải cháu gái bà quá kích động, thì làm sao có thể để cho một
người đàn ông xa lạ chiếm tiện nghi đây, rồi sinh đứa bé ra, hôm nay lại một mình gánh vác mọi thứ. Người đàn bà quan trọng nhất là thanh danh,
bây giờ danh tiếng xấu rồi, từ nay về sau mặt mũi nào mà ra ngoài đường
gặp mọi người đây? Chuyện này mà bị truyền ra ngoài, có thể nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện ly hôn, nếu như ở một vùng tỉnh nhỏ, thì đi tới đâu sẽ bị chửi đến đó.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cháu
gái, nhớ lại lúc cháu gái làm người mẫu cực khổ, Khương Thục Lan lại
không nỡ quở trách cháu gái, bà di chuyển sang bên chỗ cháu gái, cúi đầu rồi mát-xa đầu cho Khương Đường, động tác thuần thục, bất đắc dĩ nói:
“Thôi quên đi, con từ bé đã là người kiên định rồi, chuyện gì cũng không cho dì quan tâm, là dì đần độn, cũng không biết nên giúp con thế nào.
Chỉ là, Đường Đường đừng sợ, tiền kiếm được từ quán trà dì vẫn luôn tích góp cho con mà, bây giờ chúng ta có nhà có xe có quán trà, coi như con
không cần phải đi ra ngoài kiếm tiền, cũng có thể sống thật tốt mà………
Con sợ bị người đời nói, thì chúng ta bán nhà rồi dời đến thành phố nhỏ
hơn mà sống, người ở đó cũng không biết chúng ta, ba dì cháu ta sẽ sống
an nhàn qua ngày, Đường Đường đừng có buồn nữa.”
Giọng bà mềm
mỏng, cũng giống như tất cả người lớn khác, đứa bé phạm sai lầm thì nên
quở trách, quở trách xong thì phải ủng hộ tinh thần cho đứa bé.
Khương Đường gật đầu, chôn vùi đầu ở trên đùi dì, đêm nay là lần đầu tiên cô khóc thật sự.
~
Ở phía dưới lầu.
Chiếc xe BMW màu xám bạc chậm rãi đi ra khỏi khu nhà, đến đường quốc lộ, thì bắt đầu tăng tốc.
“Cậu xuống xe ở chỗ nào?” Thẩm Kình ngồi dựa vào chỗ ngồi bên ghế lái phụ,
trầm mặc không nói, Thẩm Tố liếc anh một cái, cô ta cũng không cần thiết phải đưa anh về đến nhà.
“Lái đến đâu cũng được.” Thẩm Kình vừa
mới mở mắt tỉnh ngủ, nhìn chằm chằm mặt cô ta, hỏi: “Khương Đường không
nói đứa bé là của ai sao?”
“Cậu nghĩ cô ấy sẽ nói ra cái chuyện
bí mật như vậy cho người khác nghe sao?” Thẩm Tố hỏi ngược lại. Có những bí mật, mà những người bạn thân cách mấy cũng có thể không biết.
Thẩm Kình mím mím môi.
Thẩm Tố mỉm cười, mắt nhìn phía trước, “Hơn nữa, cha ruột của Đóa Nhi có là
ai đi nữa thì có quan hệ gì sao? Cô ấy gả cho Cố Đông Thần mà cậu cũng
quan tâm, vẫn thích cô ấy như trước, thì cậu cần phải quan tâm đến
chuyện ai là cha đẻ của Đóa Nhi sao?”
Thẩm Kình hút thuốc lá, hướng ra phía cửa sổ nói: “Tôi chỉ muốn biết, trừ Cố Đông Thần, cô ấy còn bao nhiêu người nữa.”
Nếu Đoá Nhi là của anh, giống như anh nhặt được báu vật, còn nếu Đóa Nhi
không phải của anh, tiểu nha đầu giống y như cô vậy, Thẩm Kình vẫn
thích. Bây giờ anh muốn biết, ngoài Cố Đông Thần ra thì cô còn người đàn ông nào khác không. Tối hôm đó, trong câu lạc bộ có rất nhiều đàn ông,
người tiếp cận cô cũng không ít, mà Khương Đường chỉ chọn anh, cho dù
nguyên nhân vì vóc người anh, thì cũng chứng minh được anh cũng đặc biệt trong mắt cô.
Thẩm Kình cảm thấy phần đặc biệt đó có thể thu hút được cô một phần nào đó.
“Phí chi trả cho luật sư ly hôn tôi sẽ trả, chị giúp cô ấy kiếm luật sư giỏi đi.” Rốt cuộc Thẩm Kình nhịn không được, lấy ra thêm một điếu thuốc
nữa, mở cửa sổ, nhả khói ra bên ngoài.
“Không cần, cô ấy nói chỉ
cần Đóa Nhi thôi, tài sản nhà họ Cố một phần cũng không lấy, biệt thự và xe xịn mà Cố Đông Thần cho cô trước khi kết hôn cũng không cần luôn.”
Thẩm Kình nghe xong, khóe miệng vểnh lên. Anh biết mà, người phụ nữ bị anh
nhìn trúng cũng không hẳn là người ham tiền bạc, cô có kiêu ngạo của cô. Phải như vậy, nhà họ Cố Diendan>LEquydon có gì tốt lành chứ? Trong
tương lai, tiền của anh đều là của cô, chỉ cần Khương Đường đồng ý, anh
có thể chi tiền ra, để cho cô đem tới đập chết người nhà họ Cố.
Thẩm Kình thoải mái, không vòng vo thêm nữa, trầm giọng nhắc nhở Thẩm Tố:
“Xem ra có người đã làm giám định DNA cho Cố Đông Thần và Đóa Nhi trước
đó rồi, cho nên trong bữa tiệc trăm ngày mới tung ra, để nhà họ Cố hoài
nghi Đóa Nhi, tố giác thân phận của Đóa Nhi, nói cách khác, có người âm
mưu hãm hại hai mẹ con họ rồi.”
“Là Lâm Tịch, Úc Uyển.” Thẩm Tố
nhỏ giọng, “Khương Đường đã sớm đoán ra được, cũng có ghi âm lại chứng
cớ Cố Đông Thần và Lâm Tịch ngoại tình, nhưng mà bây giờ không phải thời điểm tốt để tung ra, cậu cứ làm như không biết đi, tôi sẽ thay Khương
Đường sắp xếp, cậu tuyệt đối không được tùy tiện ra tay, như vậy sẽ hỏng hết kế hoạch của bọn tôi.”
Thẩm Kình khiếp sợ, nhìn chằm chằm
Thẩm Tố hỏi: “Cô ấy còn ghi âm lại nữa hả?” Chỉ có nửa ngày ngắn ngủi,
mà hiệu suất làm việc của cô cao như vậy sao?
Thẩm Tố khẽ bỉu
môi. Người nào nghĩ Khương Đường chỉ là chân dài não ngắn, đến khi bị
Khương Đường phản công lại thì đáng đời lắm.
Thẩm Kình lắc đầu
một cái, cũng cười, nhìn điếu thuốc đang bị kẹp giữa hai ngón tay, anh
tự nói thầm một mình: “Không hổ danh là người phụ nữ bị tôi nhìn trúng.”
Không hổ danh là người phụ nữ của anh.