Love 2:
Tối nay ông Minh Hạo Thiên phải dự một buổi tiệc nên chiều về qua nhà thay quần áo. Quản gia Vương đã chuẩn bị sẵn đồ cho ông.
“Bà chủ không ở nhà sao?”. Những việc lớn nhỏ của chồng và con trai từ trước đến giờ đều do một tay bà Minh làm, không bao giờ nhờ người ngoài.
“Cậu chủ đột nhiên muốn ăn anh đào nên bà chủ đích thân đi mua rồi”.
“Loại anh đào to ấy à, A Lãng thích ăn ư, trước giờ nó đâu có thích ăn chứ”.
“Cũng đúng, bây giờ khẩu vị của cậu chủ thay đổi rồi”.
Ông Minh thay xong quần áo mới qua phòng con trai một chút. Minh Nhật Lãng dựa vào đầu giường, trước mặt cậu là một chiếc bàn vuông chuyên dành cho người bệnh. Trên bàn la liệt các miếng ghép, cậu đang ghép từng miếng một.
“A Lãng, ghép mệt thì nghỉ ngơi con nhé, đừng để mệt quá!”.
Minh Nhật Lãng ngẩng đầu nhìn bố rồi cười: “Bố ạ, con không mệt”.
Ông Minh ngồi xuống cạnh con và nhìn cậu ghép tranh. Cậu đã ghép liên tục mấy ngày liền nhưng mới ghép xong phần xung quanh, ở giữa còn là một khoảng trống, khoảng trống đó sẽ dần dần lấp đầy trong những ngày Minh Nhật Lãng trị thương.
“A Lãng, sau đột nhiên con lại thích ăn anh đào thế?”.
“Không sao… chỉ là… đột nhiên thèm ăn”.
Một câu nói bình thường mà cậu lại ấp a ấp úng. Minh Nhật Lãng thực sự là một người không biết nói dối. Ông Minh Hạo Thiên nghe thế là đoán ngay được tâm ý cậu. Nhưng ông cũng không muốn lật tẩy cậu, nên chỉ cười và nói: “Giờ này chắc bác Hồng đi đón bạn Lâm Nguyệt Loan rồi. Lát nữa để bố bảo bác Vương chuẩn bị ít hoa quả và điểm tâm để cho hai đứa ăn”.
“Bố, bố không cần lo lắng đâu, con dặn bác Vương từ sớm rồi”. Minh Nhật Lãng nói xong mới thấy xấu hổ vì mình nói nhanh quá mà không suy nghĩ gì. Cậu ngại ngùng cúi xuống tiếp tục ghép tranh.
Ông Minh Hạo Thiên thừa hiểu cậu con trai đang nghĩ gì, nhưng vẫn giả vờ không biết: “Vậy được rồi, bố đi đây. A Lãng, tối nay bố đi dự tiệc nên không về nhà ăn cơm đâu, con nhớ bảo mẹ một tiếng nhé!”.
“Vâng ạ, bố uống ít thôi và nhớ về sớm đấy”.
Nghe thấy con dặn mình như lời vợ dặn mỗi khi ông đi dự tiệc, gương mặt ông giãn ra, nụ cười tươi nở trên môi, ông âu yếm xoa đầu con và nói: “Được, nghe lời con”.
Hôm nay là thứ sáu, các môn chính học ít, vở ghi cũng không có mấy, Minh Nhật Lãng nghe giảng một lúc là xong. Cũng không có nhiều phần trọng điểm lắm. Thời gian còn sớm nên Minh Nhật Lãng giữ Lâm Nguyệt Loan ở lại ăn hoa quả điểm tâm rồi mới về.
Đĩa hoa quả điểm tâm do chính tay bác Vương chuẩn bị, các loại hoa quả nhiều màu sắc thực sự vô cùng bắt mắt.
Hoa quả bày trên đĩa đều là hoa quả nhập khẩu, có đào nhỏ và xoài châu Úc, đào tươi và kiwi New Zealand, có măng cụt và thanh long Thái Lan, anh đào to, lê và táo xanh của Mỹ… đủ loại màu sắc xanh đỏ tím vàng, được bày trông rất nghệ thuật trên đĩa, nhìn như một bức tranh tĩnh vật.
Lâm Nguyệt Loan nhìn và trầm trồ khen ngợi: “Đẹp mắt quá, có thể tìm màu để vẽ bức tranh tĩnh vật sống động này”.
“Những thứ này dùng để ăn, không phải để vẽ. Cậu đừng nhìn nữa, mau nếm thử anh đào đi”. Minh Nhật Lãng vừa nói vừa nhặt một trái anh đào đưa cho cô.
Đây là giống anh đào lớn sinh trưởng ở vùng tây bắc nước Mỹ. Tiếng Trung gọi là xa ly tử, còn tên tiếng Anh là cherry. Có màu đỏ đậm, hạt to, khi ăn vào miệng có cảm giác thanh mát, thơm, vị ngọt ngon. Được gọi là kim cương của thế giới hoa quả.
Lâm Nguyệt Loan đưa quả anh đào vào miệng, sau khi thưởng thức xong cô nói: “Anh đào ngon thật!”.
“Cậu thấy ngon thì ăn nhiều vào. Hôm nay may thật đấy, anh đào vừa được vận chuyển bằng đường hàng không tới, còn tươi nguyên”. Minh Nhật Lãng vừa nói vừa đẩy đĩa hoa quả có anh đào về phía Nguyệt Loan.
Lâm Nguyệt Loan lúc này mới sực nhớ ra, bài ngữ văn hôm qua có nhắc đến một câu ngạn ngữ: “Anh đào ngon cây khó trồng”. Cô vô tình nói ra mình không biết vị anh đào ngon thế nào? Thế nên cậu đã nhớ kỹ câu này. Không ngờ, đĩa hoa quả hôm nay lại là loại anh đào cao cấp - cherry của Mỹ.
Minh Nhật Lãng có tấm lòng như thế khiến Lâm Nguyệt Loan vô cùng xúc động, trái tim khẽ rung lên.
Im lặng. Trong không gian tĩnh mịch, tiếng kim giây tích tắc từ chiếc đồng hồ cổ treo trên tường hòa với nhịp đập trái tim của hai người.
* * *
Sáng thứ hai.
Lâm Nguyệt Loan vừa bước vào trường thì có người gọi giật lại: “Chào em Lâm”.
Ngạc nhiên quay lại đã thấy Nguyên Thần Dạ tươi cười hớn hở đứng ngay trước mặt: “Em Lâm gần đây khỏe không?”.
Lâm Nguyệt Loan dở khóc dở cười nói: “Xin anh, Nguyên Thần Dạ, anh không thấy mệt à? Ai là em anh chứ?”.
“Đương nhiên là em rồi, em xinh như thần tiên”.
“Đừng tâng tôi lên cao thế, tuy tôi mang họ Lâm nhưng không phải cô em thần tiên quý phái hay cao quý đâu. Tôi là con gái nhà nghèo “nhà gianh chưa biết mùi gấm vóc(24)”. Không chơi được với công tử đại thiếu gia như anh, phiền anh đi tìm cô em khác mà chơi”.
24. Tần Thao Ngọc: nhà thơ thời Vãn Đường. Bài thơ “Bần nữ” (con gái nhà nghèo) là bài thơ rất nổi tiếng của Tần Thao Ngọc, Nguyên Thần Dạ và Lâm Nguyệt Loan vận dụng những ý thơ trong bài thơ này để đối đáp với nhau (BTV).
“Nhà nghèo cái gì chứ, anh cùng em chuộng sự phóng khoáng, phẩm chất cao thượng, thương tiếc thế gian phải điểm trang là được rồi”.
Lâm Nguyệt Loan sớm đã biết tên công tử nổi tiếng trong trường này không phải hạng tầm thường, nhưng không nghĩ anh ta đối đáp lại nhanh đến thế, mà lại tiếp được những câu thơ cô dẫn ra mới tài, điều này cũng khiến cô cảm thấy bất ngờ: “Nguyên Thần Dạ, tôi có lòng nói chuyện là lịch sự lắm rồi, anh cứ mở miệng ra là thơ văn thế, đúng là không thể coi thường anh được”.
Nguyên Thần Dạ được cớ làm cao: “Em Lâm, em chỉ biết trong bụng anh cỏ trôi cỏ nổi nhưng lại không biết trong xương cốt anh có những thứ siêu phàm”.
Lâm Nguyệt Loan không nín được cười, cô nói tiếp: “Thế tiếp theo tôi có nên khen anh vẻ thanh tú ẩn chứa sau đôi mắt, sự dịu dàng toát ra qua tiếng cười?”.
“Đợi anh khen em đẹp tĩnh lặng như hoa soi bóng nước, cử chỉ thì như hàng liễu đón gió đã nhé”.
Lâm Nguyệt Loan càng nghe càng buồn cười: “Ái chà, hôm nay tôi mới biết, hóa ra anh là một người sinh ra đã ngậm ngọc, hèn chi khác với người bình thường thế”.
Nguyên Thần Dạ cố ý làm ra vẻ vui sướng như điên và nói: “Em Lâm, cuối cùng em cũng đã nhận ra anh rồi”.
Cậu vừa nói vừa cầm tay cô, cô điên tiết tát cho một cái, gương mặt lập tức sầm lại: “Muốn chết à, nói thì cứ nói, động tay động chân làm gì?”.
Nói xong cô đi lên phía trước, Nguyên Thần Dạ lại lẽo đẽo theo sau và cười nham nhở: “Lời nói vong tình, bất giác động thủ, nói gì đến việc quan tâm sống chết”.
Lâm Nguyệt Loan bất giác chầm chậm bước chân rồi quay lại nói với cậu: “Anh đọc Hồng lâu mộng bao nhiêu lần rồi, sao thuộc cả thoại trong đó, mở miệng là tuôn ra được?”.
“Cuốn sách yêu thích nhất của mẹ anh mà, ngày bé mẹ anh đọc suốt, anh nghe nhiều nên bị nhiễm, cũng đọc theo. Ban đầu không cảm nhận được, nhưng càng đọc nhiều lần càng cảm thấy có ý nghĩa”.
“Con trai ít đọc Hồng lâu mộng lắm, anh đúng là lạc loài”.
“Ai bảo thế, các nhà nghiên cứu Hồng lâu mộng nhiều nam giới lắm”.
Câu này thì đúng nên Lâm Nguyệt Loan không phản bác lại. Đúng lúc này một chiếc xe đạp dừng lại bên cạnh cô, Tiêu Tinh Dã nhìn thấy Nguyên Thần Dạ ở đó liền sầm mặt lại, sau đó nói với cô: “Cái tên này lại đến gây chuyện với cậu à?”.
“Không phải, không phải”. Lâm Nguyệt Loan vội phủ nhận: “Gặp ở cổng thôi, anh ta chỉ chào hỏi thôi”.
Nguyên Thần Dạ nhìn gương mặt tối sầm của Tiêu Tinh Dã mà vẫn cười hớn hở, cậu nói: “Chào buổi sáng, Tiêu Tinh Dã”.
Tiêu Tinh Dã không thèm để ý cái tên có danh hiệu “Đệ nhất lãng tử” nổi tiếng toàn trường này, cậu quay sang nói với Nguyệt Loan: “Lên xe, tớ đèo cậu đến phòng học”.
Khuôn viên trường Thần Quang rất rộng, đi từ cổng trường vào khu phòng học phải mất một đoạn dài. Tiêu Tinh Dã đương nhiên không thể để Lâm Nguyệt Loan đi với tên công tử đa tình này được.
Lâm Nguyệt Loan hiểu ý cậu, bây giờ không được phép nói “không”, thế là leo lên xe và quay lại cười với Nguyên Thần Dạ: “Chúng tôi đi trước đây”.
Tên Tiêu Tinh Dã nửa đường xuất hiện và đèo mất người mà cậu đợi mãi mới gặp. Nhưng Nguyên Thần Dạ không tức giận, gương mặt vẫn tươi cười như thường: “Em Lâm đi cẩn thận”.
Năm tiếng cậu vừa thốt ra đã khiến Tiêu Tinh Dã nổi cáu: “Không được gọi lung tung, ai là anh anh em em với anh chứ?”.
Bị Tiêu Tinh Dã dội cho một phát nhưng Nguyên Thần Dạ vẫn cười: “Đúng đúng đúng, đều là anh sai, anh không nên gọi lung tung như thế, bạn Tiêu bớt giận, bớt giận”.
Cậu đã nhượng bộ như thế thì Tiêu Tinh Dã cũng không thể nổi cơn nữa, Tiêu Tinh Dã chỉ gườm gườm lườm cậu một phát rồi nhấn pê đan đi mất.
Xe đã đi xa rồi nhưng Lâm Nguyệt Loan vẫn nhìn về phía sau. Nhìn bóng Nguyên Thần Dạ đang giơ tay vẫy vẫy, bất giác cô cũng vẫy lại. Không giống với Tiêu Tinh Dã hay thể hiện hỉ nộ ái ố ra bên ngoài, cũng khác với vẻ nho nhã, nhất cử nhất động đều hòa nhã của Minh Nhật Lãng. Kiểu tiến thoái vô tư, tư thế tự do, tiêu diêu, phóng khoáng ấy khác hẳn với mọi người, thật là “danh sĩ tự phong lưu”.