Bận rộn hơn nửa ngày, mọi người ai cũng thấm
mệt, lại thêm Khánh Đệ thút thít sụp đổ, nên Chu Quân chẳng còn kiên nhẫn nữa,
đành bảo mọi người tự sắp xếp công việc. Thay quần áo xong, thấy Đàm Viên Viên
vẫn ngồi một bên thần sắc kỳ dị, Khánh Đệ bất giác thấy lạ.
Đàm Viên Viên ra hiệu hất cằm ra ngoài, nói: "Sở
trưởng Tần, nếu không nhầm thì chính là lãnh đạo của Trình Húc nhà mình. Vừa rồi
chỉ chăm chăm nhìn cậu chụp ảnh, không để ý thấy anh ta ở đây. Sao Bành Tiểu Phi
lại quen anh ta nhi?".
Nhà chồng tương lai của Đàm Viên Viên ở thành
phố Tứ Cửu cũng được coi là có chút thế lực. Bạn trai Trình Húc của cô vừa tốt
nghiệp đã vào làm việc tại ủy ban Cải cách và Phát triển. Dù chỉ là một nhân
viên kỹ thuật nhỏ, nhưng đơn vị anh ta công tác khiến bao người phải ngưỡng mộ.
Song, dù cho ủy ban Cải cách và Phát triển được gọi là "Triều đình nhỏ", thành
phố Tứ Cửu rộng lớn thế này, một viên gạch không biết có thể đập vào đầu bao
nhiêu "trưởng bối". Với gia cảnh nhà Bành Tiểu Phi, quen biết vài chức quan nhỏ
thì có gì là lạ?
Khánh Đệ lo lắng, "Chỉ là đồng nghiệp cùng đơn
vị với Trình Húc thôi, có gì phải căng thẳng chứ?".
Đàm Viên Viên định nói gì đó rồi lại thôi, liếc
mắt về phía trợ lý của Phùng Thiếu Hàng đang sắp xếp đồ nghề cho anh ta, lắc lắc
mái tóc ngắn, nói lảng đi, "Đừng nói chuyện này nữa, buổi tối mình gọi điện buôn
chuyện với cậu".
Lúc ăn cơm, nghe Chu Quân và đám bạn của anh ta
hẹn nhau ăn xong sẽ đi Tam Lý Đồn, Khánh Đệ khéo léo từ chối, lấy cớ đã có hẹn
với Đàm Viên Viên. Một ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý, Khánh Đệ mẫn cảm quay đầu lại,
Tần Thạnh ngồi bên cạnh mỉm cười với cô, thong thả nói: "Làm trong ngành thời
trang phải giỏi giao tiếp, quan hệ rộng, nó quyết định tới việc có thể tiến bao
xa".
Giọng điệu mang tính chỉ giáo khiến Khánh Đệ
cười ngất, "Có lẽ anh không hiểu lắm, tôi chỉ là nghiệp dư, chụp chơi
thôi".
Từ phương Bắc lưu lạc tới đây, nhân tài khắp
nơi, dù là ai cũng đều cảm thấy một áp lực nặng nề, cô không thể thay đổi ước
mơ, chuyển sang một ngành mà mình không biết rõ.
Tần Thạnh tỏ vẻ như đã hiểu, chẳng nói thêm gì
nữa.
Về nhà không lâu, điện thoại của Đàm Viên Viên
gọi tới, Khánh Đệ vừa gội đầu xong, trách móc: "Tóc mình đúng là bị Phùng Thiếu
Hàng làm hỏng cả rồi, thật muốn cắt phăng nó đi".
"Đến tiệm làm tóc mình hay làm ấy, tay nghề cũng
được lắm." Nói vài ba câu chuyện phiếm, Đàm Viên Viên chợt hỏi: "Trên đường đưa
cậu về, Bành Tiểu Phi có nói sao lại quen Sở trưởng Tần không?".
"Không, cậu quan tâm chuyện đó làm gì?" Hôm nay,
các tế bào buôn chuyện của người phụ nữ thuộc ngành kỹ thuật, đang học tiến sĩ,
lập chí vào Viện nghiên cứu Kim loại Đàm Viên Viên lại trỗi dậy, thực sự khiến
Khánh Đệ tò mò.
"Nhân vật trong truyền thuyết đột nhiên xuất
hiện trước mắt, còn cùng ăn cơm, có thể khiến người ta không kích động sao? Khắp
thành phố Tứ Cửu này, chưa tròn ba mươi đã lên sở, năm nay còn chuẩn bị lên phó
thị trưởng, cao to đẹp trai lại có tài, liệu được mấy người? Mà dù không nói đến
anh ta, thì Khánh Đệ, cậu có biết bố anh ta là ai không? Tần Bá
Viễn."
Cái tên này nghe khá quen.
"Cái này cũng bỏ qua luôn, cậu biết ông nội anh
ta là ai không?"
Sau một hồi lục lọi cái tên Viên Viên vừa nói
trong trí nhớ, Khánh Đệ bất giác há hốc miệng.
"Cháu đích tôn, có gốc gác cả đấy." Đàm Viên
Viên đưa ra câu kết luận chắc như đinh đóng cột.
Khánh Đệ hoang mang, "Nghe cứ như gia đình thời
phong kiến ấy nhỉ".
"Không khác bao nhiêu đâu. Những người này chẳng
phải giống thời xã hội cũ hay sao? Ngay từ khi sinh ra, con đường tương lai của
họ đã được vạch sẵn rồi, cứ thế mà leo lên thôi, chẳng mấy chốc sẽ trở thành
những nhân vật lớn chúng ta phải ngẩng đầu lên mới nhìn được. Không chỉ thế đâu,
chuyện tình cảm hôn nhân cũng giống hệt xã hội cũ, chắc chắn phải môn đăng hộ
đối. Cậu có biết vợ trước của anh ta là người thế nào không?"
Để phối hợp với vẻ hào hứng của Đàm Viên Viên,
nghe xong cái tên đó, Khánh Đệ nhất thời chưa nghĩ ra là ai, nhưng cũng vờ kinh
ngạc "ồ" lên một tiếng.
"Trình Húc nhà mình đã gặp rồi đấy, nói rằng
diện mạo cô gái ấy rất đoan trang, cao quý. Đáng tiếc... năm ngoái ly hôn rồi.
Nghe nói tính cách hai người không hợp, nhưng những lời đồn đại phía sau thì rất
nhiều." Đàm Viên Viên cố ý hạ thấp giọng, "Đều nói anh ta bị cắm sừng, dù sao vợ
cũ của anh ta chưa tới nửa năm sau đã tái giá, còn anh ta vẫn độc thân. Mình
thật không sao hiểu nổi, tài mạo gia thế đều xuất chúng, sao còn bị phụ nữ chê
bai vứt bỏ, lẽ nào là...".
Nghe giọng Đàm Viên Viên phập phù bên ống nghe,
Khánh Đệ cười mãi không thôi. Từ quan điểm tới lời nói, có thể thấy tư duy của
sinh viên khoa học kỹ thuật phát triển rất nhanh, cũng cho thấy các tế bào tò mò
vốn vẫn ăn sâu bám rễ vào vỏ não của mỗi người phụ nữ, có điều chỉ khác nhau ở
độ nông sâu thôi.
"Những lời này của cậu không có dữ liệu chứng
minh."
"Thế không được, nếu mình thật sự đi kiểm
nghiệm, e là Trình Húc nhà mình sẽ khóc ngập thành mất." Đàm Viên Viên nói như
thật, "Tâm trạng khá hơn chưa? Lại còn dám trêu mình nữa".
Khánh Đệ "ừ" một tiếng, lẳng lặng cầm ống nghe,
Đàm Viên Viên khẽ thở dài ở đầu dây bên kia. "Thật ra, mình vẫn rất ngưỡng mộ
cậu. Một người con gái cả đời có thể gặp được người mình yêu, yêu một lần sâu
sắc, dù kết quả thế nào cũng vẫn rất may mắn."
"Trình Húc nhà cậu không tốt à? Yêu chiều cậu
thế còn gì."
"Nếu không phải vì ưu điểm ấy thì hà tất mình
phải chịu đựng những cái lườm nguýt của mẹ anh ấy? Mình vẫn đang nghĩ, nếu cứ
thế này mà kết hôn, liệu mình có nuối tiếc không? Hôn nhân không có tình yêu chỉ
có tình cảm, sẽ chịu đựng được thử thách của cuộc sống chăng?"
"Cậu nghĩ nhiều quá đấy, tình yêu chẳng phải
cũng chỉ là một dạng của tình cảm hay sao? Lâu rồi sẽ thành tình thân, cậu đã
bớt được cái bước ở giữa ấy."
Đàm Viên Viên phì cười, "Vốn định an ủi cậu, mà
lại thành cậu an ủi mình".
Viên Viên trước nay làm việc lúc nào cũng nhanh
nhẹn quyết đoán. Nghe thấy bạn cười, Khánh Đệ cũng thấy nhẹ nhõm, "Đừng nghĩ
nhiều quá, dù là tình cảm gì, miễn sao cậu thấy hạnh phúc là được
rồi".
"Còn cậu?" Đàm Viên Viên do dự hỏi.
"Vẫn ổn, mình nghĩ điểm thi nghiên cứu sinh của
mình tốt, lại thuận lợi, mình sẽ rất hạnh phúc."
Còn hạnh phúc của anh? Dường như nó đã hoàn toàn
biến mất kể từ ngày cô rời đi. Thay vào đó là áp lực nặng nề cùng nỗi buồn bã u
sầu vào mỗi sáng thức dậy, khi đón tia nắng mặt trời buổi bình minh.
Thời gian đầu lúc chia tay, Khương Thượng Nghiêu
vẫn không sao hiểu nổi quyết định của Khánh Đệ. Anh thừa nhận rằng mình sai
trước, vốn cho là đại cục lấy việc kết hôn làm trọng, nhưng vì quá bận, nên anh
đã lơ đãng những giao lưu về mặt tinh thần với người yêu. Mặc dù cũng cảm thấy
khinh bỉ trước những thủ đoạn không mấy đàng hoàng kia, nhưng với cái cớ trách
nhiệm của bản thân, anh đã dễ dàng tha thứ cho mình, đồng thời còn cảm thấy tức
giận trước sự bỏ đi của Khánh Đệ.
Hai người đã sống cùng nhau, có mâu thuẫn đương
nhiên sẽ phải cùng ngồi với nhau tìm cách tháo gỡ chúng, làm gì tới nỗi phải ra
đi chẳng lời từ biệt? Đây là thái độ chịu trách nhiệm trước tình cảm của cô
sao?
Sau khi tìm khắp thành phố Tứ Cửu, khi cô né
tránh không chịu gặp anh, Khương Thượng Nghiêu có vài phần tức giận, nhưng trước
lúc bỏ đi, đột nhiên anh nhận ra, người mình yêu không đơn thuần chỉ là tức giận
nhất thời. Cô rất nghiêm túc.
Từ trước tới nay, bị hình ảnh dịu dàng của cô
làm cho mê hoặc, thời kỳ đầu anh mang theo hành lý lang thang giữa thảo nguyên
hoang vắng, cuối cùng cũng tìm thấy sự tiếp xúc gần gũi và ánh sáng của sự hào
hứng, sau này đã quen với sự ấm áp đó, anh dần quên rằng ngọn lửa dịu dàng bùng
cháy kia chính là tình yêu trong lòng cô.
Vì vậy vào lúc ngọn lửa tình yêu dần tắt, khi
trái tim vỡ vụn cô mới nhìn anh, nói: "Anh có hiểu thế nào là yêu không? Anh
không hiểu, anh chỉ là hưởng thụ".
Khương Thượng Nghiêu vùi mặt vào lòng bàn tay,
chỉ biết lấy hơi thở dài nặng nề xoa dịu nỗi đau trong tim. Phúc Đầu đang ngủ gà
ngủ gật dưới chân bỗng dỏng hai tai lên, đứng dậy rên ư ử một tràng, rồi cọ mũi
vào đầu gối anh.
Đêm Giao thừa, ăn xong bữa cơm đoàn viên, anh
liền trốn về khu mỏ. Tiếng đánh mạt chược ở phòng trực ban dưới lầu vang lên rộn
rã. Bên ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực bắt đầu xuất hiện trận tuyết thứ hai
của Vấn Sơn, nhưng trong căn phòng nhỏ lại vô cùng tĩnh lặng.
Tiếng pháo đột nhiên vang lên rộn rã, liên tiếp
tới tận nửa đêm. Giờ khắc này hai năm trước, hai người đã đón năm mới bằng nụ
hôn nồng cháy tới ngạt thở. Còn năm nay...
Khương Thượng Nghiêu sững lại nghe ngóng một
lúc, cho đến khi những tiếng nổ lép bép thưa dần, anh cầm chiếc lược sừng đầy
vết răng chó trên bàn lên, đưa cho Phúc Đầu, "Hôm nay là Tết, thưởng cho mày,
chỉ được phép gặm mười phút".
Nhìn Phúc Đầu hai chân giữ chặt, miệng gặm chiếc
lược của mẹ với vẻ thích thú, anh bật cười vui vẻ. Quay người nhìn vào màn hình
máy tính, nghĩ đến cảnh mình cũng chẳng khác Phúc Đầu bao nhiêu, anh bất giác
cười nhạt, vô cùng buồn bã.
Sau khi biết Khánh Đệ đổi bút danh, anh lần theo
tên Thẩm Hân Địch tìm ra blog của cô. Từ bài đầu tiên cô đăng trên blog, anh đọc
lần lượt không bỏ sót bài nào.
Blog mới của cô bắt đầu viết từ một năm trước,
kể về nỗi vui mừng khấp khởi khi lần đầu nhận được mấy trăm tệ tiền nhuận bút,
kể về lần tình cờ gặp minh tinh ở trường học, có những chuyện lặt vặt trong cuộc
sống, cũng có các bài bình phim, bình sách. Nội dung anh quan tâm nhất là những
bài viết sau khi cô chuyển nhà. Mặc dù đã biết quan hệ giữa cô và Chu Quân không
như mình nghĩ, nhưng nhìn mấy tấm ảnh họ sống cùng nhà đó, anh vẫn thấy buồn
bực.
Trong bất kỳ bài nào, anh cũng tìm thấy tinh
thần mạnh mẽ cố gắng vươn lên của cô. Anh có thể cảm nhận được cô đang ra sức
thể hiện mình rất vui vẻ, điều đó khiến anh càng thêm đau lòng.
Tâm trạng này giống như năm tháng bị giam ở Dã
Gia Sơn, anh cố gắng tìm hiểu về một người, hiểu về cuộc sống của cô, dù chỉ là
một mặt khác, song cũng khiến anh không bị cô lập trong một không gian hư
vô.
Bài gần đây nhất là một cuốn tiểu thuyết cô xuất
bản cách đây không lâu, kể về mâu thuẫn giữa người mẹ phải đối mặt với khó khăn
khi thất nghiệp và cô con gái đang bước vào thời kỳ trưởng thành, nổi loạn.
Khánh Đệ miêu tả diễn biến ý thức trách nhiệm quá mức của người mẹ dần trở thành
sự khống chế kịch liệt các ham muốn, cô nói, "Trong tình yêu không thể thiếu một
yếu tố gọi là 'tôn trọng', bảo vệ cá tính độc lập của đối phương, đối xử với
người mình yêu bằng cái nhìn công bằng bình đẳng, chứ không phải coi người ta
như sự tồn tại phụ thuộc vào mình, đây mới là tình yêu chín chắn".
Bàn tay châm thuốc của Khương Thượng Nghiêu bỗng
run rẩy. Ngoài cửa sổ vọng vào tiếng nổ xé rách không gian, một làn khói bắt đầu
lơ lửng, bay lên từ nơi không xa lắm, căn phòng nhỏ chỗ sáng chỗ tối tựa như
pháo hoa nở trong tim.
Khánh Đệ. Khánh Đệ.
Vội vã bấm số di động của cô, nhưng nhớ tới vẻ
quyết liệt của người con gái ấy, anh lại buồn bã bấm nút tắt. Nhìn ra bóng tối
vô tận bên ngoài cửa sổ, rất lâu sau anh mệt mỏi nhắm mắt lại, từng khuôn mặt
thân thuộc khắc sâu trong ký ức lần lượt hiện ra, lưỡi đao lạnh buốt khiến người
ta ngạt thở gí sát sau lưng, ép anh cô độc tiến về phía trước, đồng thời mang
theo trái tim đớn đau để sống tiếp.
Sáng mùng Bốn Tết, Khương Thượng Nghiêu cùng phó
tổng Công ty Than luyện cốc đến chúc tết Phó Khả Vi của tập đoàn năng lượng. Sau
bữa tiệc nhỏ tiễn những người khác ra về, anh bèn men theo bờ hồ dạo
bước.
Đứng trước căn biệt thự số bảy trong khu biệt
thự tỉnh ủy đợi một lúc, anh bắt đầu bấm máy gọi, Trạch Trí nghe điện với giọng
nuối tiếc, "Tôi cũng vừa ra ngoài không lâu, đang định gọi anh, hôm nay phải
tiếp khách quý, chuyện đó để hôm khác hãy nói".
Không biết cô ta lại vờ vĩnh theo thói quen hay
đúng là đang có việc thật, Khương Thượng Nghiêu cười nói: "Tôi và Trợ lý Tạ hẹn
tối nay cùng ăn cơm, nếu cô có việc thì thôi vậy".
Nghe tin Diệp Thận Huy muốn đầu tư vào Vấn Sơn,
Khương Thượng Nghiêu lập tức rung động. Việc xây dựng các doanh nghiệp lớn ngành
thép trước sự kiểm soát tầm vĩ mô như hiện tại, dự án này có được phê chuẩn hay
không, thì thực lực chỉ xếp thứ hai, quan trọng quyết định ở bối cảnh. Với sức
ảnh hưởng của Tập đoàn Kim An, tính khả thi rất lớn. Cơ hội mượn thế lực này rất
khó gặp, Khương Thượng Nghiêu gần như có thể ngửi thấy mùi vị của sự thành
công.
Nhưng muốn hợp tác với Tập đoàn Kim An, một tập
đoàn có khả năng tài chính hùng hậu như thế, vốn cũng không thể ít. Năm trước,
anh đã kiểm toán lại toàn bộ số vốn mình có, công ty vận chuyển của chú Đức phát
triển ổn định bao năm nay, ngoài những khoản đầu tư vào tài sản cố định, tiền
nhàn rỗi là một con số không nhỏ, nhưng số tiền này cộng thêm tất cả những gì
anh có trong tay, so với khoản đầu tư vào một nhà máy sản xuất thép sản lượng
hằng năm lên tới mười mấy vạn tấn, thậm chí hàng trăm vạn tấn, thì cũng chỉ như
muối bỏ bể.
Do đó, nhân dịp năm mới, Khương Thượng Nghiêu
mời Trợ lý Tạ của tỉnh đi ăn cơm, tiện thể thăm dò phương hướng và chỉ thị năm
tới của tỉnh thế nào để tiện lên kế hoạch cho mình.
Đầu dây bên kia, Trạch Trí ngập ngừng như bất
mãn, "Khương Thượng Nghiêu, anh có ý gì? Tiểu nhân qua cầu rút ván?".
Thời gian đầu tiếp cận với Trợ lý Tạ Tín Dương
là thông qua con đường của Trạch Trí. Lúc này vứt cô ta sang một bên để đơn độc
một mình tiếp cận nghe có vẻ không được tử tế lắm. Anh thoải mái trả lời: "Nếu
tôi qua cầu rút ván, cũng chỉ sợ cô nhạn đến vặt lông (1) thôi".
Những lúc nói chuyện trở mặt nhau, hai người
không biết ai hơn ai.
Trạch Trí có vẻ không tiện khi nói chuyện điện
thoại với anh, hiếm khi cô ta chủ động giơ cờ trắng, chỉ hỏi: "Còn đi cùng ai
nữa?".
"Thư ký Lâm, Lưu Đội... Đại khái đều là những
người cô quen, anh em nhân dịp năm mới tụ tập với nhau, cũng chẳng có việc gì
quan trọng."
(1) Việc qua tay thì không bỏ lỡ cơ hội mưu
lợi riêng.
Trạch Trí lập tức quyết định: "Ăn cơm xong mà
còn thời gian tôi sẽ qua, tìm nơi tốt tốt chút nhé. Chỗ lần trước loạn
quá".
Có lẽ, nếu là mấy năm trước, Khương Thượng
Nghiêu sẽ ném ra một câu trêu chọc với người phụ nữ mặt dày này, ví như "Có mặt
cô thì nơi hỗn loạn thế nào cũng chẳng còn không khí nữa", nhưng lúc này anh chỉ
đáp một câu cụt lủn: "Được!".
Dường như Trạch Trí đã tránh ra chỗ khác yên
tĩnh hơn, khẽ nói: "Anh chắc chứ? Bến nước lớn như Kim An sẽ để con thuyền của
anh cập bến sao?".
"Đừng quên cô cũng đang đứng trên con thuyền nhỏ
đó." Khương Thượng Nghiêu nhắc nhở. Giọng nói khinh miệt của Trạch Trí có chút
chói tai, nhưng nói thật so với Kim An của Diệp Thận Huy thực lực của anh bây
giờ chưa bì được. "Chắc chắn được chín phần. Đúng rồi, trước Tết tôi có đến Bắc
Kinh, chú Mạnh chủ động hỏi chuyện đại sự của cô đấy."
Cái chức vụ của Mạnh Thời Bình bây giờ và mưu đồ
lúc này của Khương Thượng Nghiêu, có những việc phải nói là mịt mờ. Với sự thông
minh của Trạch Trí, tất nhiên cô ta sẽ liên hệ Tập đoàn Kim An và nhà máy thép,
thép hình và đường sắt cao tốc, đường sắt cao tốc và Mạnh Thời Bình, chỉ một
chút là hiểu ngay. Trong điện thoại rõ ràng cô ta hít một hơi thật sâu, rồi cười
khinh bỉ: "Anh thật không việc gì là không dám làm, chắc rằng mỗi người ở bên
cạnh anh đều bị anh cân nhắc qua rồi nhỉ? Giờ tôi không thể không cảnh giác với
anh, liệu tôi có bị anh bán đi trong lúc ngủ gật không đấy!".
"Nguyên tắc làm người của tôi không giống cô. Cô
lấy việc trao đổi lợi ích làm trọng. Tôi vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc tôn trọng
và kết giao thêm bạn bè."
Trạch Trí liên tiếp oán thán: "Thôi được rồi,
anh là tên chủ nghĩa cơ hội từ đầu đến cuối, phần tử thực dụng! Anh dám dùng
danh nghĩa của tôi để tiếp cận chú Mạnh, sau này không lấy được chồng đừng trách
tôi bám lấy anh".
"Xem, tự suy diễn kìa. Tôi và chú Mạnh nói tiêu
chuẩn của cô quá cao, những người mà Bí thư Trạch giới thiệu cô đều chẳng ưng.
Vì vậy với tư cách bạn bè, tôi mới khẩn cầu chú Mạnh giúp cô để ý những anh tài
ở thành phố Tứ Cửu mà."
"Khốn kiếp!" Trạch Trí đột nhiên cúp
máy.
Khương Thượng Nghiêu suy nghĩ về câu đánh giá
sau cùng của Trạch Trí, bất giác mỉm cười lặng lẽ.
Ngụy tạo lâu rồi, kiểu thỏa hiệp và đạo đức giả
đã sớm bám rễ trong linh hồn, khó phân biệt thật giả, vì vậy có người từng dùng
ánh mắt như xuyên thấu anh, oán thán: "Em rất thất vọng vì anh đã biến thành một
người hoàn toàn xa lạ".
Những lời trách móc ấy tới giờ vẫn như có sức
mạnh khiến anh tức ngực. Lúc này, nhìn về khoảng trời thấp thoáng những bông
pháo hoa lóe lên trong bóng tối, mồ hôi bất giác thấm ướt áo anh. Khương Thượng
Nghiêu nhớ lại bộ dạng mình năm hai mươi tuổi, tràn ngập ước mơ, ngời ngời hy
vọng… Những thứ ấy đã bị năm tháng gặm nhấm và nuốt mất từ lâu.
Chìm đắm trong niềm vui của sự thành công, tự
mãn trước cảm giác thành tích của mình, anh bỗng quên mất bản chất tốt đẹp của
quãng thời gian đó.
Khánh Đệ. Khánh Đệ.
Khương Thượng Nghiêu gục đầu vào vô lăng, che
mặt.
Nếu đã bỏ anh mà đi, sao còn làm trái tim anh
hỗn loạn?
Ngẩng đầu lên, cánh cửa gỗ nặng trịch của ngôi
biệt thự số bảy từ từ hé mở, vọng tới tiếng cười đùa trò chuyện rinh rích.
Khương Thượng Nghiêu định thần nhìn tới, bốn người vừa ra rõ ràng là quan hệ chủ
khách tới chúc tết. Anh nhận ra hai người bước sau là bố mẹ của Trạch Trí, đang
tươi cười vui vẻ, liên tục cúi đầu nói lời chào tạm biệt với đôi vợ chồng trước
mặt.
Sau khi nhậm chức, theo thông lệ mùng Bốn hằng
năm, Bí thư Ba Tư Cần đều đến nhà các quan chức của tỉnh ủy ngồi một lát, thêm
hiểu nhau, đồng thời thăm hỏi sự vất vả của họ suốt năm qua. Làm tới chức này,
vốn không cần phải thế, nhưng Ba Tư Cần kiên quyết nên những người khác cũng dần
quen tới mức đã trở thành tự nhiên.
Khuôn mặt quen thuộc từng mấy lần nhìn thấy trên
chương trình tin tức, vẫn đôi mày rậm, vẫn đôi mắt dài hẹp ấy.
Trong nhiều lần tưởng tượng trước đó, Khương
Thượng Nghiêu luôn tự tin có một ngày khi thật sự được ông tới thăm, anh sẽ tự
nhiên bình thản, thêm vài phần cung kính gọi một tiếng Bí thư Ba. Nhưng, ngoài
dự liệu, nhìn chằm chằm vào thân hình cao lớn kia, cảm giác phẫn nộ đột nhiên ùa
tới, cuồn cuộn trào dâng trong lòng anh.
Nỗi căm hận tràn đầy lồng ngực, lại thấp thoáng
có sự bi thương. Chờ đợi ba mươi hai năm, hôm nay vì một mặt nào đó, anh vẫn
phải thận trọng.
Tiếp tục chần chừ có lẽ sẽ muộn mất, giọng nói
sắc nhọn bất chợt vang lên bên tai nhắc nhở.
Quyết không hối tiếc. Khương Thượng Nghiêu hít
một hơi thật sâu, bàn tay đẩy cửa xe kiên định bước xuống.
Nghe thấy có tiếng động, bố mẹ Trạch Trí quay
người nhìn lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Khương Thượng Nghiêu tay cầm gói quà và giỏ hoa
quả, vững chãi bước tới: "Bác trai, bác gái, chúc mừng năm mới. Cháu hẹn Tiểu
Trí hôm nay đến chúc tết hai bác".
Mấy người bọn họ dừng cuộc trò chuyện lại, Trạch
Đồng Hỷ trầm ngâm, còn mẹ của Trạch Trí lại không giấu nổi vẻ vui mừng, sau đó
nói với giọng tiếc nuối: "Tiểu Khương, phải gần nửa năm rồi không gặp cháu nhỉ?
Tiểu Trí cũng thật là, trước khi đi chẳng nói một tiếng". Một chàng trai cao to
anh tuấn lại lễ phép, nhìn thế nào cũng khiến người ta hài lòng, chỉ tiếc mỗi
lần hỏi, con gái bà đều trả lời với vẻ cáu kỉnh "Mẹ đừng quản".
Nghe thấy vậy, Khương Thượng Nghiêu ngạc nhiên
hỏi: "Tiểu Trí ra ngoài rồi ạ?".
Vừa dứt lời, giọng ồm ồm bên cạnh cất lên: "Bạn
trai của Tiểu Trí? Đình Đình nhà chúng ta thật không hiểu chuyện, làm lỡ thời
gian hẹn hò của chị nó rồi".
Trạch Đồng Hỷ vừa khiêm tốn nói: "Đâu có, đâu
có, chỉ là bạn thôi", vừa vui vẻ cười góp vui.
"Chàng trai này nhìn rất anh tuấn có tài." Ba Tư
Cần mày rậm trán rộng, rất uy nghiêm, mặc dù giọng nói khá ôn hòa, nhưng có thể
nghe thấy cách nói đầy uy lực và có phong cách.
Thấy ánh mắt ông quét tới, Khương Thượng Nghiêu
bỗng thẳng người lên một cách thiếu tự nhiên. "Bí thư Ba, chúc mừng năm
mới."
Thái độ bình thản ấy khiến Ba Tư Cần mỉm cười
gật đầu. Sau đó như đột nhiên nhận ra điều gì, ông nhìn chằm chằm vào mặt Khương
Thượng Nghiêu, nụ cười trên môi đông cứng. Khương Thượng Nghiêu thở nặng nhọc,
cố giữ bằng được chút lý trí cuối cùng trong đầu, mỉm cười nhìn lại
ông.
Chỉ một giây sau, Ba Tư Cần quay sang nói với
Trạch Đồng Hỷ, "Lão Trạch, tôi còn vài nhà phải tới thăm, không làm phiền hai
người nữa. Chúc mừng năm mới".
Trạch Đồng Hỷ vội vàng đáp lại, Ba Tư Cần sải
bước rời đi. Nhìn vợ chồng họ quay người, Khương Thượng Nghiêu từ trước nay vốn
rất tự tin bỗng thấy không chắc chắn, hành động này của anh liệu có phá vỡ sự
bình yên bao năm của mẹ?
Nhìn bóng hai người dần xa, anh bất giác nghĩ
chua xót: Đúng là sống trong nhung lụa, xem ra cả hai đều trẻ hơn mẹ mình
nhiều.
Khi số điện thoại của Khương Thượng Nghiêu hiện
lên trên màn hình di động của Khánh Đệ, màn đêm đã buông xuống.
Mùng Bốn Tết, kế hoạch lúc đầu là mời những
người bạn thân đón Tết ở nơi tha hương đến nhà tụ tập, nhưng lúc điểm danh đếm
đầu người, được gần mười người, Chu Quân vốn tâm trạng đang không tốt bấm bấm
ngón tay, thấy cũng hơi nhiều, liền lập tức trở mặt bãi công.