Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Chương 3




Đi vào thang máy, nhấn nút, Mạc Thanh Ngải mệt mỏi dựa vào tường, thật đau đầu.

Nhớ tới khuôn mặt cười hề hề của tổng biên tập không trách cô câu nào khiến cô phải tiếp tục cố gắng đi phỏng vấn với khuôn mặt hòa ái... Cô rùng mình một cái, cuối cùng đã biết trên thế giới không chỉ có một mình Nhan Hàn Thành khẩu phật tâm xà, mà còn có nhiều loại khác. Chỉ là tổng biên tập là loại người có kiến thức phong phú, biết nhìn xa trông rộng, cho dù không có sự thông minh xảo quyệt bẩm sinh làm người ta dựng tóc gáy như Nhan Hàn Thành.

Hồi tiểu học Nhan Hàn Thành từng làm đại đội trưởng ba lần, sơ trung (Trung học cơ sở) là người đứng đầu đội quốc kì, cao trung (Trung học phổ thông) là bí thư đoàn kiêm trợ lý của hiệu trưởng, năm nhất đại học trở thành hội trưởng hội học sinh trẻ tuổi nhất... Trước mặt người khác, anh luôn khiêm tốn lễ độ, khéo hiểu lòng người, làm việc quyết đoán, cách làm tốt đẹp.

Hơn nữa anh còn gặp may mắn vì có ngoại hình tốt, từ nhỏ đến lớn, toàn bộ trường học, hàng xóm, bao gồm cả cha mẹ cô đều có sự thiên vị nào đó với Nhan Hàn Thành, mà cô sống trong vòng hào quang của Nhan Hàn Thành khiến toàn thân cô đều có khuyết điểm, câu đầu tiên cô nghe luôn là sao không được bằng một nửa của Nhan Hàn Thành.

Đúng vậy, cô không tốt bằng Nhan Hàn Thành, nhưng có ai biết sau lưng người ta tên kia có bộ mặt xấu xa như thế nào, chỉ cần đối mặt với cô, anh ta luôn bày bộ mặt xấu xa lạnh lùng, tạo thành mối quan hệ như nước với lửa, làm cô rơi vào tình cảnh trước sau đều có địch.

Một tiếng "leng keng" kêu lên, cửa thang máy mở ra khiến Mạc Thanh Ngải hoàn hồn, vội vàng đi ra thang máy lấy chìa khóa mở cửa.

Đóng cửa đá giày xuống, Mạc Thanh Ngải nhắm mắt xoay cổ giãn gân cốt, xoay xoay vài vòng để thả lòng, đột nhiên Mạc Thanh Ngải ngừng lại, mở to mắt, hình như có gì không đúng, ở cửa lại có một đôi giày thể thao nam!!

Mạc Thanh Ngải xoay người chuẩn bị chạy đi, xong rồi, trong nhà có kẻ trộm.

Tay còn chưa chạm vào cửa, Mạc Thanh Ngải nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, bây giờ kẻ trộm đi ăn trộm còn lịch sự để giày ở ngoài cửa à?

Thật đau đầu! Mạc Thanh Ngải cẩn thận quay lại phòng khách, thò đầu vào nhìn, sợ sẽ có một người đàn ông có khuôn mặt hung dữ xuất hiện đòi tiền cô, cô còn đang ở tuổi xuân quý giá, không muốn kết thúc vào lúc này đâu.

"Tôi không biết cô ở nhà cũng có thói quen lén lút nhìn trộm, đây là thú vui của cô sao?"

Một tiếng cười nhẹ vang lên phía sau Mạc Thanh Ngải, cô sợ tới mức hét chói tai ngồi bệt xuống đất, sau khi quay đầu lại, Mạc Thanh Ngải thấy người đang khoanh tay trước mặt... Nhan Hàn Thành!

Mạc Thanh Ngải dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy, chỉ vào mũi Nhan Hàn Thành, tay không ngừng run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo gầm lên: "Anh anh anh... sao anh lại ở trong này, ai đưa anh chìa khóa?"

Nhan Hàn Thành nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Mẹ cô."

"Mẹ tôi? Sao có thể... anh gặp mẹ tôi bao giờ hả?" Mạc Thanh Ngải càng hỏi càng thấp giọng, vì nhìn việc mẹ cô yêu quý Nhan Hàn Thành mà nói, đây là chuyện có khả năng xảy ra một trăm phần trăm.

"Hôm qua."

"Hôm qua?" Mạc Thanh Ngải kêu lên một tiếng khiếp sợ, tên ác độc này hôm qua trêu đùa cô không đủ, hiện tại lại tiếp tục tới, còn nhân tiện lợi dụng mẹ cô.

Đột nhiên, chuông điện thoại của Mạc Thanh Ngải vang lên, một bên Mạc Thanh Ngải nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành đầy cảnh giác, một bên lấy điện thoại ra nhìn màn hình, không nhìn còn tốt, vừa nhìn thấy chính là mẹ mình, toàn bộ tế bào trên cơ thể Mạc Thanh Ngải đều phát tín hiệu cảnh báo cấp ba.

Hít sâu một hơi, Mạc Thanh Ngải tức giận nhìn Nhan Hàn Thành: "Xin tránh ra một chút, anh cản tín hiệu rồi."

Mạc Thanh Ngải nhếch môi, hơi nghiêng người để Mạc Thanh Ngải nhanh chóng chạy qua người mình, nhìn cô chạy vào phòng ngủ.

Mạc Thanh Ngải chắc chắn bốn phía đều yên lặng mới vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói lập tức mềm mại: "Mẹ. . . . . ."

"Mạc Thanh Ngải!! Sao hôm qua con gặp Nhan Hàn Thành mà không gọi điện báo về cho mẹ, nếu không phải đứa nhỏ Đại Thành này có tâm, tối hôm qua về tiểu khu thăm chúng ta, con còn muốn giấu diếm chúng ta đến khi nào." Nói liên tục như pháo, giọng của Mạc mẹ khiến Mạc Thanh Ngải phải đưa điện thoại ra xa 3m, người ta nói núi cao còn có núi cao hơn, mẹ cô chính là một ngọn núi vĩ đại, đè ép cô đến mức không dám phản kháng.

"Chuyện này... Chuyện này không phải do con vội đi công tác mà quên sao? Con không định giấu mẹ mà." Mũi Mạc Thanh Ngải có chút chua xót, cuối cùng người nào mới là mẹ sinh ra cô, sao có thể để cô cảm giác như mình là đứa trẻ được nhặt về nuôi.

"Thôi, tạm thời mẹ không tính toán chuyện này với con, Đại Thành vừa từ Ý về, nói nhà cách chỗ làm việc quá xa, tạm thời không tìm thấy nhà để thuê, mẹ đã bảo nó đến chỗ con ở tạm một thời gian. Con phải chăm sóc nó thật tốt."

"Cái gì?" Mạc Thanh Ngải hét lên, hoàn toàn không nhớ rõ đây là mẹ mình: "Sao bọn con có thể ở chung một chỗ, nếu truyền ra ngoài con ở với người đàn ông lạ, sao con sống được, hơn nữa, làm sao mà biết tên Nhan Hàn Thành cầm thú này có ý đồ gây rối với con không đây!"

Sau khi hét xong, Mạc mẹ bên kia im lặng đến đáng sợ, Mạc Thanh Ngải mới nhớ ra mình đã mắc phải nhiều sai lầm,nhỏ giọng thăm dò: "Mẹ. . . . . ."

Tiếng nghiến răng nghiến lợi truyền đến rõ ràng, Mạc Thanh Ngải nghe thấy vô cùng sợ hãi: "Đàn ông lạ? Cầm thú? Mạc, Thanh, Ngải... Con ngứa da ngứa thịt phải không!! Con nghe rõ cho mẹ, con tốt nhất nên gặp sao băng mà cầu nguyện Nhan Hàn Thành có ý đồ gây rối với con, tốt nhất là con đừng dọa sao băng sợ hãi bỏ chạy vì sự thật tàn khốc của con. Tóm lại mẹ đã đồng ý để Đại Thành đến chỗ con ở, được cũng phải được, không được cũng phải được."

Đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức, Mạc Thanh Ngải càng nghĩ càng không hiểu, sao mẹ cô lại không coi trọng cô như vậy, chẳng lẽ Nhan Hàn Thành là báu vật, cô là cọng cỏ? Haiz.. Cô phải chịu oan ức vì Nhan Hàn Thành đến lúc nào, vâng vâng dạ dạ nói: "Vâng ạ, con biết rồi, con cúp máy đây."

Sau một lúc lâu, Mạc mẹ nói: "Có rảnh thì về ăn cơm, ba con nhớ con rồi."

"Vâng..."

Cúp điện thoại, hít hít mũi, thôi, có câu nói này của mẹ cô cũng thấy thỏa mãn, ai bảo lòng cô luôn mềm yếu chứ.

"Khi nói chuyện với mẹ, cô luôn là con mèo nhỏ sao?" Một giọng nói mỉa mai vang lên ngoài cửa phòng.

Mạc Thanh Ngải quay đầu, thấy Nhan Hàn Thành đang nghiêng người dựa vào cửa, có vẻ lười biếng mê người. . . Khoan đã, Mạc Thanh Ngải, đầu mày bị nhúng nước sao, cố gắng loại bỏ ý nghĩ vớ vẩn, cô đi đến trước mặt Nhan Hàn Thành, vẻ mặt khó chịu nói: "Sao anh lại gạt mẹ tôi? Rõ ràng với năng lực bây giờ của anh, đừng nói là đi thuê phòng, muốn mua cả một căn nhà cũng không có gì khó, sao phải đến nhà tôi."

"Chuyện này đã quá rõ ràng, không phải sao?"

Từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt Nhan Hàn Thành ngày càng gần Mạc Thanh Ngải, gần đến mức Mạc Thanh Ngải có thể thấy được lông mi vừa dài vừa dầy của Nhan Hàn Thành, cô ngừng thở, cam chịu nói: "Được rồi, tôi đã hiểu."

Luôn là lý do ấy, chỉ cần bắt nạt được cô anh đều vui vẻ, đạo lý của anh luôn có một đống làm cô không nói lại được.

Con ngươi đen như mực của Nhan Hàn Thành hóa ánh mắt Mạc Thanh Ngải lại, khiến cô không tránh được, môi mỏng luôn nhếch tạo thành tiếng cười mê người: "Cô đã hiểu? Chỉ là không biết cô hiểu được những gì, Mạc Thanh Ngải cô có biết vì sao tôi chưa bao giờ nói rõ không? Bởi vì đàn gảy tai trâu, tôi không ngốc đến mức nói cho trâu nghe."

Nghe xong, Mạc Thanh Ngải kích động đẩy mạnh anh ra, thở phì phì nói: "Tôi cũng không thèm nghe, dù sao đối với anh mà nói tôi không phải là con lợn chỉ biết ăn ngủ sao, giờ đã thành con trâu ngốc rồi?"

Nhan Hàn Thành cười: "Đối với cô, tôi không phải cũng là người đàn ông lạ hoặc là cầm thú sao?"

"Chẳng lẽ không phải, lúc trước anh..." Bỗng nhiên im bặt, Mạc Thanh Ngải hoảng sợ phát hiện suýt nữa thì mình là nói ra, đó là chuyện duy nhất cô không dám nhắc tới, thậm chí cả Nguyễn Phỉ cũng không biết.

"Lúc trước làm sao?" Môi mỏng quyến rũ của Mạc Thanh Ngải khẽ mấp máy, giống như muốn dụ cô rơi vào bẫy: "Có cần tôi tới ôn lại không... Chứng minh ta không phải cầm thú, bởi vì tôi không phải người tình nguyện..."

"Đủ rồi!" Trái tim Mạc Thanh Ngải bị xé rách đầy đau đớn, rồi đột nhiên ký ức hiện lên làm cô đau khổ: "Đùa giỡn tôi như vậy rất vui sao? Nhìn bộ dáng chật vật của tôi làm anh rất thỏa mãn sao? Chuyện ngoài ý muốn kia chúng ta đã nói là không nhắc tới nữa, dù không có ý nghĩa gì với anh, dù đó chỉ là việc anh cao hứng trong khi rảnh rỗi tới nhàm chán..."

Nhưng anh biết không? Đó là ký ức mà tôi muốn cất giấu cả đời, cho dù như vậy sẽ làm tôi thương tích đầy mình.

"Đến bây giờ tôi cũng chưa nói rằng chuyện kia không có ý nghĩa gì với tôi." Nhan Hàn Thành nhíu mi, sao cô gái này luôn thích suy đoán lung tung vậy?

"Vậy anh nói cho tôi biết, lúc trước vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy?"

"Tôi nói cô có hiểu không?"

"Anh không nói làm sao biết tôi không hiểu?"

... ...... ...... ...

Ánh mắt hai người tóe lửa như nếu không thiêu cháy đối phương thì không ngừng lại, từng câu hỏi đều chạm vào điều kiêng kị trong lòng mỗi người, bởi vì có những sự thật giống như núi lửa, rõ ràng sắp phun trào nhưng vẫn bị chôn chặt, chỉ sợ đâm vào sẽ phải chịu hậu quả tệ nhất.

"Thôi" Mạc Thanh Ngải tránh né cặp mắt đen của Nhan Hàn Thành: "Tôi biết hiện tại nhắc lại những chuyện này với anh đã không còn ý nghĩa gì, anh mãi mãi sẽ không làm tôi hài lòng, tôi cũng mãi mãi không hiểu hết được suy nghĩ của anh."

Giống như anh chỉ cần nói bừa một câu cũng khiến tôi đau lòng.

Nhan Hàn Thành không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng, trong ánh mắt có sự thất vọng làm Mạc Thanh Ngải khó hiểu: "Mạc Thanh Ngải, sao cô chưa bao giờ suy nghĩ cho kỹ, chẳng lẽ thật sự cô không hiểu chút nào?"

Lời nói mơ hồ làm Mạc Thanh Ngải ngẩn người, ý của anh là anh đã thể hiện rất rõ ràng, chỉ là cô không thật sự suy nghĩ đến những chuyện này, làm ơn đi, cô cũng không phải con giun đũa trong bụng anh, đương nhiên là không hiểu trong lòng anh nghĩ gì rồi.

Mạc Thanh Ngải đẩy Nhan Hàn Thành ra, đi tới phòng khách: "Chúng ta không cần tiếp tục thảo luận chuyện vô bổ này nữa, nếu tôi đồng ý anh ở lại đây, trước hết chúng ta cũng phải có điều kiện, cũng không có gì phức tạp, chỉ cần không can thiệp vào cuộc sống của đối phương là được."

Nhan Hàn Thành nhìn chằm chằm bóng lưng của Mạc Thanh Ngải, đều nói Mạc Thanh Ngải là con gái chòm sao Sư Tử không sợ trời không sợ đất, thật ra cô không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, cô luôn không dám đối mặt với mọi chuyện vì sợ bị tổn thương, gặp vấn đề nhạy cảm là quay lưng bỏ chạy, cho dù đối mặt với anh cũng vậy.

Một lúc sau, Mạc Thanh Ngải chậm rãi nở nụ cười gian, nhiều năm như vậy, sao anh có thể trông cậy vào việc cô gái này đột nhiên nghĩ thông suốt. Được rồi, lần này anh có nhiều thời gian, sẽ từ từ dạy dỗ cô. Nếu như không can thiệp vào cuộc sống của nhau... Nhan Hàn Thành đang rảnh rỗi, nếu đã vào "Sơn trại", sao không tiện tay học chút mánh khóe cướp đoạt?

Co người trên sô pha, Mạc Thanh Ngải một tay ôm bịch khoai tây chiên, một tay cầm điện thoại oán giận: "Phỉ Phỉ, cậu sẽ không thể tin được chuyện gì đang xảy ra, Nhan Hàn Thành... Cái tên đáng ghét kia dám lợi dụng mẹ tớ để chuyển vào nhà tớ, chắc về sau tớ không thể có một ngày an lành rồi."

Liếc vào phòng tắm, Mạc Thanh Ngải cắn mạnh miếng khoai tây chiên, hận không thể khóa cửa phòng tắm, mở nước nóng cho khói bốc lên, làm Nhan Hàn Thành chết ngạt ở bên trong.

Ở đầu bên kia điện thoại, Nguyễn Phỉ đang bận rộn tới mức không thể ngừng lại mà vẫn phải nói chuyện với Mạc Thanh Ngải: "Tốt nhất là cậu nên chuẩn bị sẵn sàng."

Thật ra chuyện này Nguyễn Phỉ hoàn toàn không đoán trước được, cô còn chưa kịp tìm tên hồ ly Nhan Hàn Thành kia xem tình hình thế nào, anh ta đã hành động, xem ra lần này về nước là đã có âm mưu từ sớm, không phải cô không muốn giúp mà là vì người nào cũng biết rằng Mạc Thanh Ngải đừng hòng trốn thoát bàn tay Nhan Hàn Thành.

"Cậu còn cười trên nỗi đau khổ của người khác, không muốn nghĩ biện pháp giúp tớ."

"Đại tiểu thư, tớ có cười trên nỗi đau của cậu bao giờ đâu, không nói nữa, hiện tại tớ bận rộn tới mức không phân biệt được đông tây nam bắc, về nhà sẽ gọi lại cho cậu."

"Này này...."

Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Mạc Thanh Ngải trợn trừng mắt ném điện thoại sang một bên, không thể tin được là mình còn kém đống bra kia.

"Mạc Thanh Ngải...."

"Két" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra kèm tiếng nước chảy, giọng nói trầm thấp lười biếng của Nhan Hàn Thành truyền tới: "Không có sữa tắm, cầm chai mới tới đây."

Giọng điệu kiểu gì vậy, xem cô là bảo mẫu của hắn sao?

Mạc Thanh Ngải nhe răng trợn mắt đứng dậy khẽ nguyền rủa, đi đến tủ lấy ra một chai sữa tắm tinh dầu hạt nho, sau đó đi tới phòng tắm.

"Này... tắm gì mà..." Cánh tay đưa sữa tắm vào, đột nhiên dừng lại lời nói, Mạc Thanh Ngải như bị sét đánh trúng, giật mình run rẩy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất giẫm chân Nhan Hàn Thành rồi đóng cửa phòng tắm, hoàn toàn bỏ qua tiếng kêu trong phòng tắm, hét chói tai: "Trời ơi... Thật không thể tin được, anh anh anh... Anh chỉ đi Ý bốn năm, không phải bốn mươi năm, sao lại có thể vô liêm sỉ đến mức này rồi?"

Thượng đế ơi, cô thề, cô không nhìn thấy gì... Được rồi, chỉ nhìn thấy một chút thôi, thôi, cô thừa nhận mình đã nhìn thấy hết, chỉ tại tên này dám trần truồng đứng cửa chờ cô mang sữa tắm tới!!!

Nhan Hàn Thành vất vả đứng lên từ sàn phòng tắm, buồn bực nói: "Mạc Thanh Ngải, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, không được động tay động chân, nếu tôi bị cô đạp chết còn phiền cô đưa tôi tới bệnh viện, thật phiền phức."

"Đi gặp ông nội anh, ngược lại tôi đạp chết anh cho bớt phiền, anh nên tìm người bói cho một quẻ, chắc chắn ngũ hành của anh có vận đáng đánh đòn!" Mặt Mạc Thanh Ngải đỏ lên, may là anh ta còn ở trong phòng tắm, nếu không thì không cần đến ngũ hành, cô nhất định sẽ cho anh một trận.

Nhan Hàn Thành nghĩ đến cô gái đang hoảng loạn vẫn còn nhanh mồm nhanh miệng được, tươi cười thể hiện âm mưu đã thực hiện được, còn vô tội nói: "Không phải tôi cố ý, dù sao hồi ở nhà trẻ cô cũng đã nhìn thấy hết rồi, có gì đáng xấu hổ đâu."

Huống chi cô không những đã xem qua mà còn sờ qua...

"Anh... Nhan Hàn Thành! Anh cũng nói đó là nhà trẻ... Bây giờ chỉ số thông minh của anh bằng trẻ con mẫu giáo sao?"

"Tôi? Đương nhiên không phải... Là tôi đang an ủi cô."

"Tên biến thái nhà anh, anh lập tức mặc quần áo rồi ra đây ngay."

"Tôi sẽ lập tức đi ra, không cần mặc quần áo nữa."

Sau đó vang lên tiếng đẩy cửa, Mạc Thanh Ngải sợ tới mức mặt mũi xám xịt chạy đi, Nhan Hàn Thành... mặc áo tắm đi ra.

Môi nở nụ cười: "Mạc Thanh Ngải, đây là lễ gặp mặt tôi dành cho cô."

***************

Sì poi chương mới một chút cho mọi người nha =)))) Đố ai đoán được chuyện gì đang xảy ra

"Nhan Hàn Thành, đừng..." Âm thanh ái muội truyền ra từ môi cô, xúc cảm nóng bỏng khiến thần trí cô mơ hồ, chỉ biết là nên chống cự hành động của người trước mắt, nhưng lại có cả ham muốn.

Anh nở nụ cười tà mị, đôi mắt đen sâu thẳm mê người mà nguy hiểm, mồ hôi mỏng đọng trên lồng ngực và cơ bụng gợi cảm, anh khẽ hôn vào trước ngực cô, đi xuống...

"Ưm..."

Cô không nhịn được ôm lưng anh, nhưng ngón tay không để móng không tạo ra vết thương nào, lại càng kích thích giác quan của anh.

Bỗng nhiên anh dừng động tác, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô đang ở dưới thân như đang chờ cô cầu xin.

Cô dịch chuyển cơ thể theo bản năng, chủ động hôn ngực của anh, giống như con mèo hoang nghịch ngợm cũng muốn để anh cảm nhận hương vị điên cuồng.

Khi đó mọi thứ đều đi vào giai đoạn tươi đẹp nhất...