"Oa, xem này, anh ấy đẹp trai quá..., nhìn một cái mà tim tôi đã say rồi."
"Cô đúng là đồ háo sắc, bề ngoài không phải thứ quan trọng nhất, quan trọng là... Anh ta có nhiều tiền không..."
"Cái này còn phải nói, anh ấy không phải họa sĩ trẻ như lúc trước, bây giờ yêu cầu anh ấy vẽ tranh rất khó, nghe nói không phải có tiền là mua được đâu."
"Ôi... Người đàn ông kim cương độc thân như vậy không đến lượt chúng ta đâu, à, đúng rồi, cô bảo anh ấy tên gì?"
"Ngốc, Nhan Hàn Thành mà cũng không biết."
Đi vào phòng nghỉ, nghe thấy một đám con gái háo sắc bàn luận, động tác của Mạc Thanh Ngải thoáng ngưng, sau đó lại làm ra vẻ không có gì đi đến pha cà phê.
Khi chuẩn bị ra khỏi phòng nghỉ...
"Cô nghe nói gì chưa?"
"Nghe gì?"
"Nhan Hàn Thành đó, về nước hai ngày trước, làm giám khảo cho cuộc thi vẽ thiếu niên thế giới."
"Hả? Thật sao, không biết tổng biên cử ai đi phỏng vấn đây
"Ngốc, đương nhiên là phải tranh thủ giành lấy rồi."
"Rầm..."
Một tiếng kêu lớn ngắt lời thảo luận của đám con gái háo sắc, họ đồng loạt quay đầu, thấy Mạc Thanh Ngải làm rơi cốc cà phê xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Nữ chính háo sắc nghi ngờ: "Mạc Thanh Ngải, cô có khỏe không, nóng quá à?"
"Ờ? Tôi không sao." Mạc Thanh Ngải hoàn hồn cười cười, lập tức ngồi xổm xuống thu dọn: "Các cô cứ tiếp tục đi, tôi chỉ bị trượt tay thôi."
Nhóm người háo sắc lại quay đầu tiếp tục bàn luận, Mạc Thanh Ngải dọn sạch mảnh vỡ rồi vội vã đi ra khỏi phòng nghỉ, trở về bàn làm việc của mình.
Anh... Đã quay về?
Đầu cô ong ong, không thể suy nghĩ được việc khác, anh thật sự đã quay về? Cô bất giác nghẹn ngào, không hiểu nổi tâm trạng lúc này của mình, vừa mong đợi lại vừa sợ hãi.
Hai tiếng bước chân vang lên, Mạc Thanh Ngải ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn về phía người tới.
"Mạc Thanh Ngải, em làm sao vậy?" Người tới - tổng biên tập có vẻ đang bị dọa, lo lắng hỏi.
Cô làm sao vậy?
Mạc Thanh Ngải sờ mặt theo phản xạ, thật ướt, cười cười: "À, mắt em hơi mỏi, vừa tra thuốc nhỏ mắt, tổng biên có việc gì ạ?"
"Ừ, em vào phòng tôi một lát."
Tỉnh táo lại, Mạc Thanh Ngải đi vào văn phòng cùng tổng biên.
"Tiểu Ngải, tôi định cho em đến cuộc thi vẽ thiếu niên thế giới để phỏng vấn!"
"Cái gì?" Đột nhiên Mạc Thanh Ngải nhớ ra chuyện nhóm người háo sắc kia vừa nói: "Sao đột nhiên lại cử em đi phỏng vấn, trước giờ em chỉ phụ trách việc biên tập thôi."
Tổng biên lắc đầu: "Tôi thật không hiểu nổi em, sao lại trốn phía sau để che giấu tài năng, rõ ràng làm tổ trưởng tòa soạn "Gossip" nổi tiếng, kinh nghiệm phong phú, lại đến tòa soạn này làm việc như dùng dao trâu mổ gà, còn không chịu bộc lộ tài, tòa soạn chúng tôi cần năng lực của em, hi vọng lần này em không phụ sự kỳ vọng của tôi, làm thật tốt lần phỏng vấn này."
"Em..." Mạc Thanh Ngải nói nhỏ: "Lúc trước em đã nói với tổng biên, em không có sự nỗ lực phấn đấu, chỉ cần có tiền lương là được, chuyện tốt thế này tổng biên cho người khác đi làm đi."
"Mạc Thanh Ngải!" Tổng biên có chút nghiêm khắc: "Không chỉ vì em mà còn vì hai đứa con, bây giờ tiền lương của em chỉ vừa đủ cho hai đứa con ăn no mặc ấm, về sau còn chuyện đi học thì làm thế nào, tôi đang cho em cơ hội thăng chức, sao em không nghĩ rộng ra một chút."
Vẫn biết tổng biên có chút thiên vị mình, nhưng cô chỉ vừa ổn định tâm trạng, sợ phải gặp anh: "Chuyện này... Trừ cuộc phỏng vấn này, lần sau chị giao việc gì em cũng làm."
"Không được!" Tổng biên không hiểu suy nghĩ của Mạc Thanh Ngải, nghĩ rằng cô đang dùng chiến thuật kéo dài: "Bắt đầu từ bây giờ, tôi giao nhiệm vụ cho em thì em phải làm, nếu không làm thì về sau không cần làm nữa."
"Tổng biên..." Mạc Thanh Ngải gọi nhỏ, biết tổng biên tập chỉ đang uy hiếp mình chứ không có ý gì, thôi, không phải lấy tin tức, không nhất định cô sẽ gặp anh, huống hồ... Chẳng lẽ bây giờ cô thật sự không muốn gặp anh sao?"
"Được rồi. Em làm."
Tổng biên lại tươi cười: "Vậy là đúng rồi, đây là thẻ ra vào của em, địa điểm là hội trường dưới mặt đất của tập đoàn Vân Khôn, chủ nhật này."
"Cái gì? Con muốn tham gia cuộc thi vẽ thiếu niên thế giới!!??"
Mạc Thanh Ngải đang ăn cơm thì phun ra, lúc lâu sau vẫn chưa lấy được tinh thần.
Mạc Thiên Dục nhảy xuống ghế dựa, rót chén nước đưa cho Mạc Thanh Ngải, Mạc Tiểu Vũ đi tới đằng sau Mạc Thanh Ngải, đôi tay trắng mềm nhẹ nhàng xoa lưng cho Mạc Thanh Ngải, giúp cô đỡ sặc.
"Mẹ, tuần trước con đã nói với mẹ, không phải con muốn tham gia mà là trường cử con đi."
"Không được không được." Mạc Thanh Ngải túm chặt Mạc Thiên Dục, ôm bé ngồi lên chân mình: "Thiên Dục, mẹ nói với con... Khụ Khụ, việc này, lần này con không thể tham gia, tuyệt đối không thể, nhất định không thể."
Nét mặt non trẻ nhíu nhẹ mày, không thể hiểu được: "Sao lại không thể?"
Mạc Tiểu Vũ cũng dựa vào chân Mạc Thanh Ngải: "Đúng vậy đúng vậy, mẹ... sao anh không thể, anh vẽ tranh rất giỏi, nhất định sẽ được giải nhất, Tiểu Vũ cũng phải đi xem anh vẽ tranh."
"Bởi vì..."
Mạc Thanh Ngải cũng hết đường chối cãi, bởi vì sao, chẳng lẽ phải nói với con mình, cha con làm ban giám khảo, không thể để cho cha nhận ra con, ai bảo con giống cha con như từ một khuôn đúc ra?
"Bởi vì sao?" Tay Mạc Thiên Dục vỗ vào má Mạc Thanh Ngải: "Cho con một lí do chính đáng."
"Không có lý do gì cả,dfienddn lieqiudoon tóm lại mẹ nói không cho đi là không cho đi."
Nhảy ra vòng ôm của Mạc Thanh Ngải, Mạc Thiên Dục ngồi vào chỗ khác trên bàn ăn, con người đen như mực vô cùng nghiêm túc: "Mẹ, mẹ đã nói nhà ta là gia đình dân chủ, bất cứ chuyện gì cũng có thể thương lượng, bất cứ chuyện gì vô lí cũng có thể phản bác, bây giờ mẹ đang chuyên chế đó."
Mạc Tiểu Vũ hấp tấp chạy đến bên cạnh Mạc Thiên Dục rồi ngồi xuống, cho dù không hiểu cũng đi theo phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, chuyên chế."
"Hai con..." Mạc Thanh Ngải chán nản, xấu hổ gào to: "Mặc kệ, mẹ là mẹ các con, con phải nghe mẹ."
"Mạc Thanh Ngải." Giọng nói non nớt cố ra vẻ trưởng thành chỉ dậy: "Không cần lần nào không nói lại bọn con cũng dùng chiêu này, vô dụng rồi, nếu lần này mẹ không đưa ra lý do, con nhất định không nghe."
Vỗ ngực để hít thở thông, Mạc Thanh Ngải quyết định dùng cách dụ dỗ, sau đó hạ giọng khuyên bảo: "Thiên Dục, mẹ, mẹ có nỗi khổ riêng, lần này con nghe có, được không..."
Lấy tình để bé cảm động?"
Mạc Thiên Dục nhếch miệng nhỏ, sau đó, chậm rãi lắc đầu.
"Được rồi được rồi, tùy con!!"
Nói xong, Mạc Thanh Ngải quay về phòng, thở hổn hển, nhưng khi vừa đóng cửa lại, cô bắt đầu nheo mắt tính toán.