Edit: LynCáo HTH
Beta: YanaIshi
***
An An đã nhặt lại thẻ sim điện thoại vừa ném.
Bởi vì các nhân viên trong cửa hàng nói với cô rằng, không có chứng minh thư thì không thể làm được thẻ sim mới.
An An không có chứng minh thư. Nói một cách chính xác, chứng minh thư của cô đã bị An Quốc Hoành giữ lại và giấu đi, giờ không biết để ở góc xó nào rồi. Cô không thể chạy đến bất cứ nơi nào, không thể đi đâu được cả.
Cô như một con châu chấu trong tay An Quốc Hoành, luôn luôn bị giam giữ.
Vô luận cô chạy trốn đến bất cứ đâu, giấu mình tốt thế nào đi nữa, thì ở cái thị trấn nhỏ bé này, An Quốc Hoành vẫn có thể tìm ra cô, cướp sạch tất cả của cô, làm cô trở thành hai bàn tay trắng.
Đúng vậy, hai bàn tay trắng.
An An đứng ở trước cửa quán nướng Đông Châu, chờ đến trời tối, đến khi chủ tiệm đến quán.
Mỗi đêm cô đều đứng ở đây bán bia, theo như quy tắc được rút 2%. Mỗi chai bia bán ra với giá 3 đồng thì An An nhận được 6 xu.
Cánh cửa sắt mở ra, không có một bóng người, trên nền đất đầy những vỏ bia mà cô đã bán vào tối hôm qua.
An An bán đến liều mạng.
Thỉnh thoảng, các vị khách ồn ào nói, "Cô gái nhỏ, cô hát một bài, tôi sẽ uống thêm vài chai nữa."
An An mở miệng hát ngay, Đặng Lệ Quân, Vương Phỉ, còn có Lương Tĩnh Như. Không một chút ngượng ngùng, mà còn hát rất ngọt ngào.
Cô chính là chiêu bài thu hút khách của quán này.
Bây giờ nghe An An đòi tiền lương, chủ quán một bên bận rộn, một bên nói: "Tiền của cô bị cha cô lấy đi rồi."
Tổng cộng một ngàn rưỡi, nhưng An An không nhận được một đồng nào cả.
Mưa lại bắt đầu nhẹ nhàng rơi xuống từng hạt, chạm xuống đỉnh đầu, đến hàng lông mi và chảy dọc xuống cổ áo. An An xoay người rời đi.
"Này, không làm nữa hả?" – chủ quán cao giọng gọi cô lại.
An An xua tay: "Không làm nữa."
Có ngu mới làm tiếp!
Từ quán thịt nướng đi qua hai con đường nữa, ở cuối có một tòa nhà cũ. Cầu thang hơi tối, không có bóng đèn nào cả. An An đi lên tầng hai. Cánh cửa ở phía bên phải của cầu thang không đóng, bên trong được chia thành nhiều gian phòng nhỏ khác. Đi qua dãy hành lang chung của tòa nhà, đi đến cuối dãy, An An mở cửa ra.
Đó là một căn phòng đơn nhỏ.
Đồ nội thất bài trí rất đơn giản, một giường đệm lò xo, một tủ quần áo và một chiếc ghế dựa gần bên cửa sổ.
Sau khi tiện tay đóng cửa, An An cởi chiếc áo đã thấm ướt bên ngoài ra.
Bên trong là chiếc áo bông màu trắng đơn giản.
Áo bông bao bọc phần ngực mềm mại, ôm chặt làm thân hình cô càng thêm mỏng manh, gầy gò.
Sau khi lau xong mái tóc, đang muốn cởi nốt cái váy ra, bỗng nhiên thấy thứ gì đó bên hông cấn cấn khó chịu.
An An lấy nó ra.
Đó là tấm danh thiếp của Hồ mập.
Tuy nó đã nhăn nheo, nhưng chữ viết trên đó vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Câu lạc bộ đêm "Ý Hưng Lan San."
Quản lý Hồ.
An An tùy tiện ném đại lên giường.
Cô nâng nệm lên. Có một túi nhựa ở giữa miếng nệm, được bọc lại thành nhiều lớp và được nhét ở tận bên trong, vị trí an toàn nhất. An An mở túi nhựa ra.
Bên trong túi đầy màu sắc, tất cả đều là tiền. Một trăm cũng có, một nghìn cũng có. Một xấp dầy.
An An ngồi tính từng tờ, lấy ra tám trăm. Sau đó nghĩ nghĩ gì đó,cô lấy thêm hai trăm nữa. Lúc này mới đem túi nhựa gói lại, nhét trở lại phía dưới nệm.
An An nằm trên giường.
Dưới chân đè lên tấm danh thiếp, cô dùng mũi chân chụm lại nhẹ nhàng nhấp nó lên. Đôi chân trắng mảnh mai, ánh đèn chiếu vào làm tăng thêm vẻ mị hoặc. Ngay cả khi sống trong môi trường hỏng nát như vậy cũng không thể giấu được thanh xuân và vẻ đẹp của cô.
Tấm danh thiếp của Hồ mập.
Với tay cầm tấm danh thiếp, An An ngẩn nhìn nó một phút đồng hồ
"Làm!"
Cô bật người ngồi dậy, vắt chiếc áo ẩm ướt, hai tay duỗi ra, rồi một lần nữa lại mặc vào.
An An khóa cửa lại. bước đi kiêu hãnh, lần nữa trở lại "chiến trường".
*
*
Màn đêm buông xuống, không khí trong thị trấn náo nhiệt hẳn lên, trên đường phố đủ loại ánh đèn ái muội lập loè thi nhau nhấp nháy. Trong những năm gần đây, văn hóa nước ngoài đã trở nên phổ biến, câu lạc bộ, quán ba, tiệm mát-xa,.. đều được mở rất nhiều khắp các ngõ hẻm dọc theo con sông.
Càng đi vào sâu trong hẻm, ánh sáng càng tối hơn.
"Ý Hưng Lan San" bảng hiệu to lớn sừng sững ở cuối con hẻm, phía dưới ánh đèn còn có hai người đang đứng dính chặt vào nhau. An An không thèm nhìn vào họ, trực tiếp đi vào bên trong.
Bên trong câu lạc bộ đêm, âm nhạc xập xình điếc tai, trên sàn nhảy cả trai lẫn gái ôm nhau lắc lư qua lại. An An đi qua, không quan tâm mọi thứ xung quanh, đúng lúc thấy được bóng dáng mập ú chắc nịch của Hồ mập.
"Quản lý Hồ!" – An An gọi anh ta:
Hồ mập có vẻ như đang vội vã, xoay đầu lại ——
Hắn ta dừng lại, cười ha hả hỏi cô: "Người đẹp, có chuyện gì vậy?"
Nắm tấm danh thiếp trên tay, An An nói thẳng: "Tôi muốn đến đây làm việc."
"Tốt quá!" – Hồ mập kéo sợi dây chuyền vàng trên cổ, quét mắt một vòng trên vùng eo của An An, nhìn cô cười cười.
"Nhưng tôi không lên sân khấu đâu." – An An nói thẳng với hắn.
Hồ mập nháy mắt làm bộ nghiêm túc, xụ mặt xuống: "Ở đây chúng tôi không bao giờ ép buộc người khác. Đó là bất hợp pháp."
"Khi nào có thể đi làm?"
"Tùy cô." – Hồ mập khoanh tay lại.
"Có thể ứng tiền trước sao?" – An An hỏi.
"Đương nhiên." – Hồ mập đáp ứng cười sảng khoái.
An An nói: "Tôi muốn một ngàn."
"Ồ, không thành vấn đề." – đôi mắt nhỏ của hắn sáng lên, nói: "Vậy cô chờ tôi một chút, tôi đi rất nhanh sẽ trở lại."
An An tự nhiên gật đầu.
Hồ mập đi dọc theo hành lang vào trong, vừa đi vừa cười sâu xa, bước vào phòng bao 208. Bên trong đã ngồi đầy người, oanh oanh yến yến, ầm ĩ náo nhiệt, cực kỳ phô trương. Vượt qua vài người, Hồ mập đến bên Lục Ngang, hưng phấn mà nói: "Anh Ngang, đoán xem ai tới?"
Lục Ngang liếc hắn.
Hồ mập cười ha hả, sát lại gần, nói: "Cái kia! Ti Ti."
Lục Ngang không tiếp lời.
Anh cúi người lấy gạt tàn thuốc trên bàn, búng búng điếu thuốc.
Hồ mập vẫn còn đang nói: "Hiện tại cô gái nhỏ đó rất yêu tiền, vì tiền cái gì cũng chịu làm. Vừa mới nãy còn cùng em nói không lên sân khấu, ôi, ai mới đến mà không nói những lời này? Nhưng cô ta đòi ứng tiền trước, một ngàn quả là không ít, dù sao cô ta cũng phải cho em thứ gì đó thôi!" – Hồ mập cười lạnh, nói khẽ với Lục Ngang: "Em để cô ta đợi bên ngoài. Nếu ổn, tối nay sẽ..."
Lục Ngang tựa người trên ghế sofa, duỗi vai ra đặt tay lên mép ghế sofa chậm rãi nhả khói.
Vẫn không trả lời.
Hồ mập khẽ run lên, suy nghĩ vài cái quay lại, sửa lời nói: "Nếu không...... Vẫn là anh Ngang đêm nay vất vả một chuyến?"
Còn có thể vất vả thế nào nữa?
Nói mới có mấy lời, mọi người cười ha hả.
Lục Ngang rốt cuộc quay đầu, nhàn nhạt nói: "Không có hứng thú."
Đối diện, có người xen vào nói: "Cậu Lục lần đầu tiên đến đây, thích cái gì cứ việc mở miệng, để cho chúng tôi tận hết lễ nghĩa của chủ nhà." – mang tư thế cao cao tại thượng, còn có chút khiêu khích.
Lục Ngang cười cười, trả lời: "Không cần phiền toái như vậy. Tôi về sau đều ở chỗ này, còn rất nhiều cơ hội."
Anh nói chuyện như vậy, không chừa chút mặt mũi cho ai, trên mặt người này liền có chút không nhịn được, áp lực không khí bên trong phòng ngay lập tức rơi xuống đến mức thấp nhất.
Buông người phụ nữ trong ngực ra, Lục Ngang lười biếng đứng dậy: "Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc."
Lúc này không ai nói gì.
Ngay khi anh rời đi, người trước đã lấy chiếc ly trực tiếp ra khỏi bàn, hung hăng mắng, "Mẹ nó! Thằngđó là cái thá gì chứ?"
Lục Ngang bước ra ngoài, thả lỏng đôi vai, kẹp điếu thuốc đưa lên miệng.
Trên hành lang dài, có một cô gái xinh đẹp đứng dựa vào tường, chân phải của cô cong lên như có như không đá đá lớp gạch men sứ.
Mái tóc trên đầu cũng lay động theo chân cô.
Lúc đến gần, Lục Ngang nhận ra vị này chính là "mặt dày đòi tiền"
An An cũng nhìn thấy anh.
Người đàn ông này nhìn rất cao, vai rộng, chân dài, dọc theo hành lang đi đến, không hề quan tâm xung quanh.
An An quay đi, làm như không nhìn thấy anh.
Bên này, Lục Ngang đi qua cô, đi về phía trước được vài bước thì dừng lại. Lục Ngang xoay người, hỏi: "Cô gái nhỏ, đã đủ 18 tuổi chưa?"
An An lạnh lùng ngẩng đầu, hỏi lại: "Ai cần anh lo?"
Lục Ngang dời tầm mắt, không hề nói gì, tiếp tục đi ra ngoài.
An An dựa tường, tiếp tục đứng ở chỗ đó, nhàm chán mà chờ Hồ mập. Bỗng nhiên, có người dùng sức bắt lấy bả vai cô. Lực đạo rất lớn, như muốn véo thịt trên vai cô ra, không thoải mái chút nào.
An An nghĩ Lục Ngang lại trở về động tay động chân, cô không vui quay đầu lại ——
An An chậm rãi đứng thẳng.
Thế nhưng người tới là An Quốc Hoành!
Hình như bị đánh quá nhiều nên mặt mũi ông ta bầm dập, sắc mặt đen đủi rất khó coi.
Cũng không biết làm sao lại có thể tìm được cô!
Cha con rất lâu không gặp, nhưng câu đầu tiên của An Quốc Hoành lại là: "Nhà mình bị người ta đập."
An An không quan tâm nói: "Liên quan gì đến tôi?"
An Quốc Hoành sốt ruột a: "Ba thiếu tiền bọn họ. Không có tiền trả, bọn họ nói sẽ chém tay ba!"
"Tay ông vẫn chưa bị chém mà!"
"..."
Mấy người phục vụ trong này quay lại, liếc mắt nhìn An An một cái.
An An vẫn thờ ơ.
"Sắp không xong rồi?" phía sau An Quốc Hoành một người đàn ông mặt sẹo đi ra, nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn: "Ra ngoài nói chuyện."
An An bất động, vẫn đứng nguyên tại chỗ nói với hắn: "Có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi!"
"Đừng nói nhiều. Mau theo tôi!" Đao Ba Nam quơ quơ con dao nhỏ trong tay.
Siết chặt bàn tay lại, An An đi theo hắn ra ngoài.
Sau khi đi ra khỏi hộp đêm, cách đó không xa có một công trình thi công bị bỏ dỡ, bức tường cũ đổ nát, gạch đá đầy rêu cùng mạng nhện. Người ta đồn rằng có người chết vì tai nạn khi đang thi công ở đây nên nó bị bỏ phí, nhiều năm qua không có người ghé đến.
Đi đến gần vài bước, An An liền dừng lại.
Nơi này rất tối. Gần đến đầu tháng, trăng lưỡi liềm trên bầu trời đã kéo lại gần đầy hơn, nhưng hết thay xung quanh khu này vẫn tối om, xám xịt. An Quốc Hoành cùng Đao Ba Nam một trước một sau, hai cái bóng dần chìm vào bóng tối.
"Tiền đâu?" An Quốc Hoành buông tay.
An An nhìn phía bên cạnh: "Tôi không có, đều bị ông lấy hết rồi."
"Không có cũng phải có." Đao Ba Nam miệng lưỡi vẫn dùng giọng điệu uy hiếp, "Thiếu nợ thì trả tiền, là điều dĩ nhiên, nếu không thì đem cha cô chém chết, ném đi Nam Định cho cá ăn."
An An liếc mắt nhìn An Hoành Quốc một cái, ngẩng đầu, thờ ơ nói với Đao Ba Nam: "Mau chém đi, sao còn chưa chém?"
Lại là một trận im lặng kỳ lạ.
Chẳng mấy chốc, An Hoành Quốc hét lên: "Mẹ nó, tao nuôi được cái thứ chó gì vậy, muốn giết cả cha mình!"
"Mẹ nó!" Đao Ba Nam nhổ bọt nước miếng, chửi, "Thật đủ độc!" Hắn chắn An Quốc Hoành một chút, ánh mắt sắc nhọn liếc dọc theo khuôn mặt xinh đẹp của An đi xuống, xuống đến bộ ngực ở trong chiếc váy đen, sau đó đến eo. Cái eo kia thật sự rất thon, rất mỏng, nhìn trong bóng tối, giống như viên ngọc bích tốt nhất. Hắn muốn lại gần, muốn chạm vào nó, và cắn một miếng.
"Con gái ông, điều kiện không tồi, để cô ta lại..., còn tiền..." Đao Ba Nam cười dâm đãng.
Đối mặt với tầm mắt của Đao Ba Nam, An An cười chế nhạo: "Giá của tôi rất cao! Ông ngủ không nổi đâu."
"......" đột nhiên sắc mặt Đao Ba Nam thay đổi, trở nên hung dữ, "Ông đây không có thời gian cùng mày cãi cọ, đem tiền ra đây!"
"Tôi không có tiền."
An An vẫn mềm cứng không ăn.
Đao Ba Nam không nói vô nghĩa nữa, hắn cầm con dao nhỏ trong tay quơ đi quơ lại.
Lưỡi dao sắc lạnh.
Dưới ánh trăng, chiếu thẳng lên bức tường.
Có một bóng người, dựa lưng vào tường, uể oải lười nhác đứng đó. Dáng người rất cao, giống như một vị thần.
Anh nói: "Đừng ở chỗ này gây chuyện."
Sáu từ, câu chữ rõ ràng.