Edit: LynCáo HTH
Hốc mắt An An đỏ lên, cô cúi xuống, hôn lên môi Lục Ngang.
Tay Lục Ngang còn đang kẹp nửa điếu thuốc. Bốn phía gió lạnh thổi qua, khói thuốc lượn lờ phiêu tán xung quanh hai người.
Nụ hôn rất nhẹ nhàng, lặng lẽ phớt lên môi anh rồi tách ra.
An An không biết hôn ra sao, cô chỉ...... chạm vào một chút.
Cô xấu hổ, khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt nóng bỏng nhìn Lục Ngang.
Anh vẫn ngồi ở bậc thềm, sống lưng hơi cong, vai rộng chân dài. Tóc anh cắt ngắn, ngọn tóc dựng thẳng, ngũ quan khác biệt, nhìn vào anh cô cảm thấy yên ổn lạ thường, điều mà cho đến tận bây giờ cô vẫn không thể nào lý giải được.
An An cảm thấy bản thân mình thật sự đã hết thuốc chữa rồi.
Cô biết rõ ràng anh rất chán ghét mình, cô rõ ràng tự thề với lòng sẽ không gặp anh nữa, nhưng cuối cùng...... vẫn không buông bỏ được.
Chỉ cần vừa nghe tin anh bị thương, rồi nhớ lại mình đã lạnh lùng châm chọc, chất vấn anh, còn nói "Anh Ngang, anh đi theo anh La ra ngoài, sao để anh La xảy ra chuyện vậy? Anh làm việc kiểu gì thế?". Cô không kiềm chế được mà chạy đến, giặt quần áo cho anh, đun nước nóng cho anh, bây giờ còn không thèm để ý mặt mũi mà hôn anh.
Nhớ lại khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nhớ cảm giác ấm ấm của môi mình khi đè lên môi Lục Ngang, lỗ tai An An cũng bắt đầu nóng lên, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
An An không sợ trời không sợ đất, lại rất sợ người đàn ông này, sợ anh lạnh nhạt cự tuyệt, càng sợ anh trầm mặc không nói chuyện với cô.
Nhưng Lục Ngang chính là như vậy.
Anh chỉ nhìn cô không nói lời nào, đôi mắt đen nhánh trầm ổn không rõ ý vị.
Một trận yên tĩnh giữa hai người, chỉ nghe loáng thoáng tiếng TV truyền đến từ nhà bên, tiếng ấm điện kêu "ting ting". An An liên tục chớp mắt, đôi môi khẽ mấp máy, như khẩn cầu, lại như chờ đợi, cô hạ quyết tâm nói: "Lục Ngang, để tôi theo anh đi."
Cô đứng trong sân, mái tóc phiêu trong gió, phủ lên bờ vai. Cô cúi xuống nhìn thẳng vào anh, ngọn tóc cũng rủ xuống.
Một mảnh yên tĩnh, An An giơ tay lên vén nhẹ những sợi tóc đó ra sau.
Khuôn mặt của cô hoàn toàn lộ ra.
Làn da trắng sáng, lông mày thanh tú, đôi mắt sáng, mũi cao, đôi môi còn đỏ hồng hết sức tự nhiên. Tuy miệng lưỡi cô rất sắc bén, nhưng đôi môi lại rất mềm, cảm giác khi chạm vào khiến người ta lưu luyến không rời, như một thứ gì đó rất trân quý, ngọt ngào đến tận tim.
Những cảm giác đó...... làm anh trở nên lúng túng.
Vết thương do súng bắn vẫn còn âm ỉ trên người Lục Ngang, cảm giác này như muốn xé rách anh. Với thân phận hiện giờ của Lục Ngang, không thể đi bệnh viện. Chỉ có thể xử lý sơ qua ở phòng khám bên ngoài.
Đây chính là số phận của anh.
Nguy hiểm luôn cận kề mọi lúc mọi nơi, chỉ cần sơ sẩy không để ý, thì sẽ mãi chôn vùi thân xác tại nơi đây.
Nhưng anh không thể nói được gì cả.
Cơn đau đang dần khoét sâu vào trong cơ thể anh...... Lục Ngang hạ mắt, bóp tắt điếu thuốc. Bàn tay lại lục tìm trong người, anh lấy bao thuốc trong túi ra, nhưng đã không còn điếu nào, bên trong trống rỗng. Anh lại bóp chặt bao thuốc trong tay.
Ngẩng đầu lên, Lục Ngang khẽ gọi tên cô:
"An An."
Hai chữ này rất tự nhiên mà tuôn ra, âm điệu rõ ràng, có vài phần không rõ cảm xúc.
Bởi rất lâu chưa nghe được đáp án từ anh, sắc mặt An An đã bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Lục Ngang vẫn nhìn chằm chằm vào cô rồi đột nhiên hỏi: "Cô có chuyện gì muốn làm không?"
Chưa có ai từng hỏi cô như vậy, ngay cả Kế Siêu, người từ nhỏ cùng cô lớn lên cũng chưa từng hỏi...... An An không kịp phản ứng, ngơ nhác nhìn anh, theo bản năng trả lời: "Kiếm tiền."
"Để trả nợ cho cha cô, trả viện phí cho mẹ cô?" Lục Ngang hỏi.
An An cười lạnh, "Đều không phải." Cô lắc đầu.
"Vậy cô muốn kiếm tiền làm gì?" Ánh mắt Lục Ngang vẫn thâm trầm như trước.
An An liền nói cho anh: "Tôi muốn đi, muốn thoát khỏi nơi này."
"Đi đâu?"
"Bắc Kinh!" An An không chút do dự thốt ra, "Tôi muốn trở thành minh tinh."
Đây là giấc mơ của An An, từ lần đầu tiên xem TV cô đã có giấc mơ này. Nhưng chưa bao giờ cô dám kể cho ai nghe, sợ bị An Quốc Hoành cười nhạo, sợ bị Đoạn Tú Phương giáo huấn, nhưng không hiểu sao lại nói cho Lục Ngang nghe, An An có chút quẫn bách. Cô nhìn thẳng vào mắt Lục Ngang, vừa đề phòng vừa hoài nghi hỏi: "Khi không anh hỏi làm gì?"
"Tôi có thể giúp cô đi Bắc Kinh." Lục Ngang nói.
Sắc mặt An An bỗng chốc trầm xuống: "Lục Ngang, mục đích anh hỏi tôi từ nãy đến giờ là muốn tống cổ tôi đi thôi đúng không?"
"Tại sao anh không muốn tôi đi theo anh?" An An tiếp tục hỏi.
"Tại sao?.
Những câu hỏi đó bay vào trong tai, Lục Ngang trầm mặc, nói: "Ừ!"
Anh nói xong, lại bất giác cuối đầu nhìn bao thuốc trong tay.
Bên trong trống không. lúc này Lục Ngang mới nhớ lại điếu thuốc lúc nãy đã là cuối cùng, mấy giây trước anh cũng đã xem qua một lần. Lục Ngang nắm bao thuốc trong tay.
"Bởi vì các người đang làm chuyện xấu đúng không?" An An chợt nhớ lại. Nhớ lại phòng khám nha khoa hẻo lánh kia, nhớ lại khắp người La Khôn đều dính máu, An An liền đoán được, đoán được thân phận thật sự của bọn họ.
An An vội nói: "Lục Ngang,tôi không để ý chuyện đó. Tôi chỉ muốn đi theo anh thôi."
Đây là lần thứ hai cô tỏ tình.
Chính cô cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì.
Nắm chặt bao thuốc, Lục Ngang nâng lên mắt, anh nói: "Nhưng tôi không muốn cô."
Không chút khách khí! Không chút do dự!
Dừng một chút, hắn lại lạnh như băng mà nhắc nhở nàng: "Tôi đã nói rõ ràng từ trước rồi, là do cô cứ bám chặt không chịu buông."
Từ ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, anh đã nói quá rõ ràng. Cô vẫn luôn biết, trong lòng anh vĩnh viễn không có vị trí giành cho cô, cũng chẳng còn nơi nào giành cho cô cả...... An An bất động thanh sắc nhìn anh.
Lục Ngang cũng đón ánh mắt của cô, khóe môi nhếch lên.
Giọng nói đã mất dần kiên nhẫn, cũng càng thêm lạnh lùng, "Tôi giúp cô đi là muốn tốt cho cô thôi. Cô nghĩ La Khôn là người tốt sao? Không! Chúng tôi – chẳng ai tốt cả đâu." Anh gằn từng chữ.
Anh hạ mắt xuống, vẫn với giọng điệu lạnh ngắt ấy: "Đừng nói cái gì cũng không quan tâm ở đây, chờ đến lúc cô chết đi, muốn sống lại để quan tâm cũng không được nữa đâu."
"Cuối cùng, cô có đi hay không?"
Ban đêm gió lạnh thổi mạnh hơn, An An rùng mình. Cô đi đến nhặt áo khoác lên mặc vào.
Chiếc áo trong chậu vẫn còn dính máu.
Vết máu đỏ thẫm từ chiếc áo lan ra, lênh láng khắp chậu nước.
An An chăm chú nhìn một lúc lâu, rồi trầm mặc mà xoay người rời đi.
Cánh cổng mở ra rồi đóng lại.
Cả khoảng sân trống rỗng, chỉ còn một mình Lục Ngang ngồi ở bậc thềm.
Bên tai truyền đến âm thanh tivi, còn có tiếng pháo hoa nổ.
Anh cúi đầu, một lúc sau thì đứng dậy, đi vào phía sau phòng.
Lấy tay mở vòi nước, Lục Ngang theo thường lệ báo cáo tình hình.
"Cậu như vậy còn nói không phải náo loạn hay sao?!" Biết được Lục Ngang bị trọng thương, bên tai là tiếng người đàn ông nghiêm khắc cảnh cáo, "Lục Ngang, cậu tự tiện hành động như vậy, có suy xét đến hậu quả hay không? Có biết làm như vậy thì chính bản thân cậu sẽ nguy hiểm hay không?"
Lục Ngang không biết sao?
Không, anh biết.
Khi đã chọn làm việc này thì chính anh đã biết trước. Chỉ cần một chữ, một câu, hay một ánh mắt, đều dẫn đến khả năng mất mạng. Cho nên anh đã lừa dối An An, anh không thể làm gì khác hơn, phải dùng chính mạng sống của bản thân để đổi lấy sự tín nhiệm.
Tuy cách này khá nguy hiểm, nhưng đối La Khôn thì rất hữu dụng......
Đây chính là tín nhiệm huynh đệ......
Lục Ngang vô lực mà gục đầu xuống.
Phía sau vẫn truyền đến tiếng nước chảy.
Im lặng vài giây, Lục Ngang nói: "Lão đại, bên này tôi vẫn còn chút việc riêng......"
"Việc riêng?" Bên kia truyền đến giọng ngoài ý muốn.
Lục Ngang "Ừm" một tiếng.
Bên kia liền lên giọng tức giận: "Cậu có biết hiện tại chính mình nguy hiểm đến mức nào không? Lục Ngang, cậu dùng thân phận thật để nằm vùng, đã rất mạo hiểm! Bây giờ còn lo việc riêng, việc gì?" Bên kia lần thứ hai nhắc nhở anh.
Dùng thân phận thật, đã vô cùng nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ còn liên lụy đến rất nhiều người.
Anh không thể làm gì được.
Lục Ngang trầm mặc.
Trong lòng bàn tay còn nắm bao thuốc, Lục Ngang nhìn xuống, anh dựa lưng vào tường, đối diện gương là khuôn mặt anh.
*
Bị Lục Ngang lạnh lùng từ chối hai lần, La Hồng Thiến vô cùng buồn bực. Lúc cô ta về đến nhà thì La Khôn đã trở về phòng nghỉ ngơi. Lên đến tầng hai, La Hồng Thiến dừng một chút, mũi chân chuyển hướng, đi đến gõ cửa.
"Anh." La Hồng Thiến rầu rĩ hô một tiếng, đẩy cửa ra.
Trong phòng, La Khôn đang nằm trên giường, mặt mũi bầm dập nhìn cô ta: "Sao vậy?" Nhìn vẻ mặt ủ rũ của La Hồng Thiến, hắn mơ hồ đã suy đoán được.
La Hồng Thiến cúi đầu: "Không có gì, chỉ đến xem anh như thế nào thôi." Cô ta quay người chuẩn bị đi, La Khôn gọi lại hỏi: "Thiến Thiến, hôm nay em mang Ti Ti đến phòng khám, rốt cuộc là có ý gì?"
La Hồng Thiến trầm mặc, ngẩng đầu, nhìn La Khôn nói: "Anh, không phải anh đối với cô ta có ý sao?" Hơi dừng lại, cô ta nói: "Em làm như vậy chỉ muốn cô ta không thể rời khỏi anh thôi."