Tuy không phải dọn đồ nữa, nhưng người của công ty dọn nhà vẫn phải chạy một chuyến, Nguyễn Tinh Vãn thanh toán xong rồi bảo họ đi về.
............
Tập đoàn Chu thị.
Lâm Nam gõ cửa văn phòng: "Chu tổng, nhà cũ bên kia vừa gọi điện thoại tới, nói tối nay là sinh nhật của phu nhân chủ tịch, bảo anh nhớ về............"
Chu Từ Thâm đầu cũng không ngẩng lên, nhàn nhạt ừ một tiếng: "Đặt quà trước đi."
"Vâng."
Lâm Nam dừng một chút mới nói: "Chu tổng, khoảng thời gian trước hình như đại thiếu gia từng tới Thành Quang."
Nghe thấy hai chữ "Thành Quang", Chu Từ Thâm cau chặt mày lại.
Thấy thế, Lâm Nam liền biết mình không chọn đúng đề tài rồi, vội vàng nói:
"Cũng không phải chuyện to tát gì, bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị quà....................."
Chu Từ Thâm khẽ ngước mắt, môi mỏng hé mở: "Nói."
"Đại thiếu gia bảo cô Nguyễn thiết kế một chiếc vòng cổ cho phu nhân chủ tịch, hình như là quà tặng cho phu nhân chủ tịch."
"Cô ấy thiết kế rồi?"
"Đúng vậy............"
Ngón tay của Chu Từ Thâm gõ nhẹ lên bàn, không nói gì.
Qua một lúc, Lâm Nam mới thử thăm dò nói: "Chu tổng, tiệc sinh nhật của phu nhân chủ tịch lần này, có cần sắp xếp cho anh một bạn gái không?"
"Tùy ý."
Chu Từ Thâm nói xong, lại cúi đầu xuống, tiếp tục xử lý tài liệu.
Lâm Nam rời đi, cảm thấy trên vai đang mang một gánh nặng vô cùng to lớn.
Nếu Chu Tổng không trực tiếp từ chối, vậy chắc là đồng ý. Mà tùy ý trong miệng anh, rõ ràng không phải tùy ý đơn giản như vậy.
Làm sao để gạt Nguyễn Tinh Vãn qua đó, bây giờ là một vấn đề vô cùng nan giải.
Buổi chiều, Lâm Nam vắng mặt, phòng trợ lý nhận được một cuộc gọi từ bộ phận tiếp tân, nói là có một nhà thiết kế của Thành Quang muốn gặp Chu tổng. Chuyện của Nguyễn Tinh Vãn và Thành Quang bên kia, trước đây vẫn luôn là Lâm Nam phụ trách kết nối, vì vậy các trợ lý khác không biết rõ tình hình, chỉ có thể tới văn phòng tổng tài dò hỏi.
Chu Từ Thâm đặt bút máy trong tay xuống, day day mi tâm: "Bảo cô ấy lên đây."
Vậy mà còn biết đến tỏ ra yếu đuối, cũng không tính là ngu ngốc.
Mười phút sau, tiếng gõ cửa phòng tổng tài vang lên.
Chu Từ Thâm nhàn nhạt lên tiếng: "Vào đi."
Lúc cửa bị đẩy ra, anh đến một ánh mắt cũng không cho cô, đứng dậy nhấc chân đi về phía sô pha, lập tức ra oai phủ đầu: "Đi rót cho tôi cốc cà phê."
Người ở cửa hơi sửng sốt: "Tôi không biết phòng trà nước ở đâu............"
Chu Từ Thâm hơi dừng, liếc mắt nhìn qua, thấy một người phụ nữ xa lạ đứng ở đó, anh hơi nhíu mày: "Cô là ai?"
Ôn Thiến có chút lo lắng, hai tay gắt gao nắm chặt, hai má đỏ bừng: "Tôi là nhà thiết kế của châu báu Thành Quang, tên là Ôn Thiến, hôm nay đến là muốn cảm ơn Chu tổng.............."
Vẻ mặt Chu Từ Thâm không được dễ coi lắm: "Chỉ có mình cô sao?"
"Đúng vậy." Ôn Thiến cắn môi, không biết nên nói gì mới tốt, nhớ tới lời sai bảo của anh lúc mới vào cửa, dáng vẻ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy, vội vàng hỏi:
"Chu tổng muốn uống cà phê sao, bây giờ tôi sẽ đi.............."
"Không cần đâu."
Chu Từ Thâm ngồi xuống sô pha, đôi chân thon dài vắt chéo, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Ôn Thiến đóng cửa lại, đi về phía trước mấy bước, nhìn người đàn ông vô cùng đẹp trai trước mặt, vô cùng ngượng ngùng:
"Tôi tên Ôn Thiến, Chu tổng còn nhớ tôi không?"